Saved Font

Trước/1814Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1698: Bây Giờ Thì Phải

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Bắc Minh đang định lên sân khấu.

“Anh Diệp, đừng…”

Sở Dĩnh Nhi kéo tay của anh, hết sức lắc đầu.

Tuy cô ta tùy tiện đại khái, nhưng cũng không phải là người vô tình!

Tuyệt đối không muốn nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi nộp mạng vì cô ta!

Diệp Bắc Minh cười: “Không sao”.

Sở Dĩnh Nhi hoàn toàn ngẩn người, kéo cánh tay của Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, cô còn ngây ra đó làm gì? Mau khuyên anh ta đi!”

“Anh Diệp mới là thực lực cảnh giới hư thần, khác một trời một vực với cảnh giới thần tôn!”

“Nếu anh ta dám lên võ đài, chắc chắc sẽ bị Lâm Trần giết chết!”

Vương Yên Nhi vẫn thờ ơ, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt quái dị: “Đây là lựa chọn của anh ta, Dĩnh Nhi, cô cứ xem đi”.

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi lên sân khấu!

“Nhóc con, mày đi chết đi cho tao!”

Ánh mắt Lâm Trần trở nên cực kỳ sắc xảo, bỗng lao ra!

Sân khấu trăm mét, hắn gaafnnhw xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh trong phút chốc, nắm đấm không hề do dự đập về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh vẫn đứng im!

“Ha ha ha, đồ ngốc, sợ đến ngốc rồi hả!”

Lâm Trần hưng phấn cười lớn: “Nhớ đấy, kiếp sau đừng đối đầu với tao!”

“Chết!”

Một quyền điên cuồng đập xuống!

Sở Dĩnh Nhi tuyệt vọng nhắm mắt, phập một tiếng vang lên bên tai!

Sau đó.

“A…”

Một tiếng kêu thảm!

Khóe mắt của Sở Dĩnh Nhi trào ra một hàng lệ: “Anh Diệp, là lỗi của tôi, xin lỗi…”

Liền sau đó.

“Trần Nhi!”

Lâm Trường Không phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

“Việc này… làm sao có thể!”

“Việc này là thế nào?”

“Lâm Trần thua rồi….”

Tiếng kinh ngạc trong đại điện xôn xao dồn dập!

Sở Dĩnh Nhi ngẩn người, mau chóng mở mắt.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ, một tay tóm chặt cổ của Lâm Trần, giơ lên cao!

Cánh tay của Lâm Trần vừa đập về phía Diệp Bắc Minh đã biến mất, chỗ vết thương máu chảy đầm đìa!

Máu thịt lẫn lộn!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Dĩnh Nhi mở to đôi mắt, khẽ há cái miệng nhỏ.

Vương Yên Nhi cười không nói gì.

Sở Vô Ngân và vợ cũng ngạc nhiện nhìn tất cả: “Tên nhóc này đang che giấu? Thực lực thực sự của cậu ta chắc chắn không phải là cảnh giới hư thần!”

“Súc sinh, mày thả Trần Nhi ra!”

Lâm Trường Không quát một tiếng, mắt đỏ bừng: “Mày dám làm tổn hại Trần Nhi, tao bảo đảm sẽ lấy cái mạng của mày!”

Rắc rắc!

Diệp Bắc Minh bóp năm đầu ngón tay, cổ và đầu của Lâm Trần lập tức nổ tung!

Thi thể ầm ầm ngã xuống đất, dưới sân khấu tĩnh lặng!

“Lâm Trần chết rồi…”

“Vãi… hắn giết Lâm Trần thật rồi, Lâm Trường Không còn ở đây, làm sao hắn dám…”

Các khách quý dưới sân khấu đều ngẩn người sửng sốt!

“A! Trần Nhi!”

Lâm Trường Không phát ra tiếng gào thét xé tim xé phổi, lửa giận gần như thiêu cháy cả đại điện: “Súc sinh! Súc sinh!”

“Sao mày có thể giết Trần Nhi! Sao mày dám giết Trần Nhi!”

“Tao phải cho mày chết!”

Lâm Trường Không bước ra một bước, trực tiếp lên sân khấu!

Soạt! Soạt! Soạt!

Gần như cùng một lúc, ba bóng hình từ trên không giáng xuống, chặn trước người Lâm Trường Không.

Một ông lão trong đó sầm mắt: “Lâm Trường Không, nơi này là hoàng cung của Thần Quốc Hư Không, ông muốn làm loạn ở đây hả?”

Hai ông lão còn lại bổ sung một câu: “Trên võ đài, vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”

“Nhà họ Lâm muốn vi phạm quy tắc võ đài sao?”

“Các người!”

Lâm Trường Không gần như cắn vỡ răng lợi.

Ba người đều là cảnh giới thần hoàng!

Nếu phải đánh nhau thật, ông ta vốn không có cơ hội!

Ông ta hằm hằm nhìn sang Sở Vô Ngân: “Tôi nhớ kỹ các người rồi, chuyện này chưa xong đâu!”

Tiến lên một bước, ôm lấy thi thể của Lâm Trần rồi biến mất!

Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm đến ánh mắt chấn kinh xung quanh, mỉm cười với Sở Dĩnh Nhi: “Cô Dĩnh Nhĩ, cáo từ!”

Bước ra một bước, Ảnh Thuấn, biến mất!

Vương Yên Nhi thấy vậy, chậm rãi đứng lên: “Dĩnh Nhi, tôi có việc phải đi trước đây!”

Mau chóng rời đi!

Chỉ còn lại mọi người trong đại điện quay sang nhìn nhau!

Sở Vô Ngân cau mày: “Dĩnh Nhi, sao cậu ta lại đi rồi?”

“Còn nữa, cậu ta là ai? Có thân phận gì? Thực sự là người con thích sao?”

Sở Dĩnh Nhi ngẩn người: “Trước đây không phải, bây giờ… thì phải…”

Sau khi rời khỏi Thần Quốc Hư Không, Lâm Trường Không trực tiếp trở về nhà họ Lâm.

“Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ mau ra đây!”

Lâm Trường Không gầm lên một tiếng.

Mấy người đàn ông trung niên đều xuất hiện, sau khi họ nhìn thấy thi thể của Lâm Trần.

“Trần Nhi!”

“Con trai!”

“Đại ca, thế này là thế nào? Là ai đã giết Trần Nhi!”

Đôi mắt của mấy người đỏ bừng.

Lâm Trường Không đầy lửa giận, giải thích một lượt chuyện xảy ra ở Thần Quốc Hư Không: “Tên súc sinh đó đã giết Trần Nhi, là tôi vô dụng!”

Trước/1814Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Linh Thánh Tôn