Saved Font

Trước/1947Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1842: Cho Chó Ăn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chân trái của Tù Thiên giáng xuống một cách hung tàn, khoảnh khắc tiếp xúc với ma long màu đen lại trực tiếp nổ tung, sức mạnh cường mạnh trực tiếp đánh Tù Thiên bay đi!

“Anh!”

Tù Kiếm mặt đầy kinh sợ.

“Chân của Tù Thiên nổ rồi?”

“Ôi trời ơi… tên nhóc này thực sự là Thánh Tử Ma Tộc sao? Sức chiến đấu mạnh quá!”, mọi người đều sửng sốt, suýt nữa lồi cả con ngươi.

Tù Thiên cảm nhận được sức chiến đấu khủng bố của Diệp Bắc Minh, hắn ổn định cơ thể trên không trung!

Con mắt âm sầm đến đáng sợ, một lúc nuốt uống mấy viên đan dược, chỗ vết thương ở chân lại lập tức mọc ra một cái chân giống hệt!

“Dạ Thần, đúng là bản công tử đã khinh địch rồi! Không ngờ mày lại có thực lực như vậy!”

“Chỉ tiếc là vẫn phải chết dưới tay bản công tử!”

Tù Thiên không hề do dự, năm ngón tay xòe ra trên không trung: “Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng!”

Bầu trời biến ảo, một cảnh không thể tưởng tượng diễn ra!

Sao sáng ngập trời lại đang điên cuồng vụt lóe, từng luồng sức mạnh sao trời từ trên trời giáng xuống lập tức chui vào trong lòng bàn tay của Tù Thiên!

Liền sau đó.

Phía sau người hắn ngưng tụ thành một bản đồ vũ trụ tinh thần khí thế mạnh mẽ!

“Giết!”

Tù Thiên quát lên một tiếng!

Bản đồ vũ trụ tinh thần nghiền áp đến, cả Lầu Đế Khuyết chấn rung điên cuồng!

Vù!

Trận pháp phòng ngự của Lầu Đế Khuyết khởi động, bảy tám kết giới phòng ngự sáng lên, từng tầng liên tiếp chặn trong hư không!

Rắc!

Kết giới của trận pháp phòng ngự Lầu Đế Khuyết trực tiếp nứt ram lại không ngăn được sức mạnh của Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng!

Đúng lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị sử dụng đến kiếm Thiên Ma!

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tù Thiên, dừng tay!”

Một ông lão áo tím bước trên không trung đi đến, đưa ra một bàn tay đập về phía bản đồ vũ trũ tinh thần.

Chỉ nghe tách một tiếng giòn tan, bản đồ vũ trụ tinh thần laapjt ức hóa thành vô số mảnh vụn như kính vỡ, tiêu tan!

“Tiêu thái sư…”

Đồng tử của các võ giả ở Lầu Đế Khuyết co lại!

Người đến chính là thái sư của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Trấn Quốc!

“Tù Thiên, nơi này là đế đô! Lầu Đế Khuyết là nơi năm đó đích thân Thần Quân đã đến, cậu muốn hủy nơi này sao?”

Tiêu Trấn Quốc có khuôn mặt vuông chữ điền, bước đi mãnh mẽ như rồng như hổ, toát ra vẻ uy nghiêm!

Đôi mắt của Tù Thiên lạnh lùng: “Thái sư, tôi chỉ giết một mình hắn! Sẽ không hủy Lầu Đế Khuyết!”

“Hừ!”

Tiêu Trấn Quốc lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba ngày sau là sinh nhật của công chúa, nếu thần hậu biết cậu ra tay đánh nhau ở Lầu Đế Khuyết!”

“Coi thường uy nghiêm thần quốc, cậu đoán xem sẽ có hậu quả gì?”

Nghe đến tên cảu thần hậu, sát ý của Tù Thiên liền giảm bớt!

Hắn lạnh lùng lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cho mày sống thêm ba ngày, mạng của mày, sớm muộn gì cũng là của Tù Thiên tao!”

“Em trai, chúng ta đi!”

“Nhóc con, mày đợi đấy!”, Tù Kiếm hằm hằm liếc xéo Diệp Bắc Minh một cái, ánh mắt đó gần như có thể giết người!

“Tao cho mày đi chưa?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn giết tao thì đến, không giết được thì muốn đi hả? Coi Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần tao là gì hả?”

Ảnh thuấn!

Một ý nghĩ!

Xuất hiện trước người Tù Thiên, tấn công ra một quyền!

Gru!

Ma long màu đen xông ra, trực tiếp đanh Tù Thiên bay đi!

Khi Tù Thiên đứng vững lại, phát hiện năm ngón tay của Diệp Bắc Minh đã bóp chặt cổ của Tù Kiếm: “Thả em trai tao ra!”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Cái đồ như con chó? Cũng dám ra lệnh cho tao?”

“Chết đi cho tao!”

Một tay khác tóm lấy chân của Tù Kiếm!

Xoẹt!

Máu tươi văng ra, máu thịt bắn tung tóe!

Một chân của Tù Kiếm lại bí xé toạc, trực tiếp ném ra kinh mạch liên kết với da thịt!

Thô bạo!

Mẹ kiếp, quá thô bạo rồi!

“Chó địa ngục!”

Chó địa ngục xông ra, nuốt chửng cái chân của Tù Kiếm!

Vẫn còn thèm thuồng liếm mép, vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh!

“Ôi mẹ ơi…”

Các võ giả khác trong Lầu Đế Khuyết kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Tiêu Trấn Quốc cũng ngẩn người, vốn chưa phản ứng lại!

Cơn đau dữ dội khiến Tù Kiếm gần như ngất đi, hắn kêu lên như phát điên: “A… chân của tôi! Anh! Cứu em với! Hu hu hu… chân của em mất rồi!”

“Em muốn tên súc sinh này chết! Anh, giúp em giết hắn đi!”

Diệp Bắc Minh thấy nực cười: “Chết đến nơi rồi mà vẫn cứng miệng?”

Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!

Cơ thể của Tù Kiếm bị xé rách tại chỗ.

Ném thi thể cho chó địa ngục ăn như ném rác!

Một phát nuốt chửng, không còn xương cốt!

“Em trai! Không! Dạ Thần, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”

Tù Thiên hoàn toàn nổi giận, tiếng gào thét nổ ra như sấm!

Xông về phía Diệp Bắc Minh như mãnh thú!

Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, anh dậm mạnh chân, tại chỗ hóa thành một tàn ảnh xông đến!

Tấn công ra một quyền thô bạo: “Quỳ xuống cho tao!”

Phập!

Khoảnh khắc nắm đấm của hai người chạm vào nhau, nắm đấm của Tù Thiên trực tiếp nổ tung, độ mạnh thân thể vốn không bằng Diệp Bắc Minh!

Nhanh chóng lùi lại!

Nuốt mấy viên đan được với tốc độ nhanh nhất!

Trong lúc cánh tay mọc ra, hắn quát lớn một tiếng: “Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng!”

Trước/1947Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc