Saved Font

Trước/1947Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1890: Di Tích Thiên Ma

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, có người tới rồi!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, liền sau đó ẩn mình vào trong bóng tối.

Một lát sau, một bóng người vội vàng chạy tới: "Hả? Người đâu? Chạy nhanh thế làm gì?”

“Người ta cũng đâu có ăn thịt anh!”

Chính là cô gái đó.

Giây tiếp theo.

Một giọng nói lạnh băng từ phía sau vang lên: "Là cô? Cô đi theo tôi làm cái gì?”

Cô gái vội vã ngoảnh đầu lại, vỗ ngực thở phào một hơi: “Anh dọa sợ tôi rồi đó, sao lại đột nhiên trốn đi vậy?”

“Về phần tại sao lại đi theo anh, đương nhiên là muốn kết bạn đồng hành rồi!”

“Minh giới không hề an toàn, càng đi sâu càng nguy hiểm, đi cùng nhau chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"

Dứt lời anh liền đi thẳng về một hướng.

“Này!”

Cô gái nhanh chóng bước lên trước chặn đường Diệp Bắc Minh: “Nếu không phải tôi thấy thực lực của anh không tồi thì còn lâu tôi mới tìm anh lập nhóm!”

Diệp Bắc Minh lười để ý tới cô ta.

Trực tiếp phớt lờ!

Cô gái khoanh tay trước ngực, hét vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Nhất định là người thân của anh đã qua đời, anh không thể chấp nhận được sự thật nên mới tới Minh giới phải không?”

“Minh giới rộng lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu, anh cứ mù quáng tìm kiếm như vậy thì không biết tới tháng năm nào mới tìm được người muốn gặp!”

Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ.

“Nhưng tôi lại có cách!”

Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại bước chân.

Quay đầu!

Lạnh nhạt nhìn cô gái đó hỏi: “Cách gì?”

“Hừ!”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo đáp: “Vừa rồi tôi cầu xin anh lập đội nhưng anh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối rồi!”

“Bây giờ lại muốn tôi chỉ cách? Nào có chuyện tốt như vậy, anh cầu xin tôi đi!”

“Không nói thì thôi vậy”.

Diệp Bắc Minh trợn mắt, xoay người liền rời đi.

Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có cách, anh không tin người trước mắt này lại có thể làm được!

Chắc chắn là đang lừa gạt anh!

Thấy Diệp Bắc Minh thực sự muốn rời đi, cô gái lập tức sốt ruột: “Này, được rồi được rồi! Tôi nói cho anh biết!”

Lời này vừa vang lên.

Cô gái vỗ nhẹ vào chiếc túi ma thú đeo ở eo, một bóng đen lập tức lao ra!

"Gâu gâu..."

Đây là một chú chó con màu đỏ như máu, bộ lông của nó tỏa ra một tầng ánh sáng kì dị nổi bật giữa luồng ma khí xám xịt, dường như ma khí xung quanh đều đang dần ngưng tụ lại.

Nhưng lại không xâm nhập vào trong thân thể của chú chó đó!

"Chó địa ngục?"

Diệp Bắc Minh sững người.

Thứ trước mặt anh vậy mà là một con chó địa ngục. So với chó địa ngục của bản thân thì nhỏ hơn một nửa.

Hơn nữa cũng không hung tợn và đáng sợ như chó địa ngục của anh!

Nghe thấy tiếng than ngạc nhiên này của anh, gương mặt của cô gái ngập tràn ngạo nghễ: “Hừ, anh vẫn có chút kiến thức đó!”

“Không sai, đây chính là chó địa ngục! Chó địa ngục cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa còn vô cùng đặc biệt, nó có thể không bị hạn chế bởi Dương giới và Minh giới, có thể tự do đi lại”.

“Nghe nói chó địa ngục còn là thú cưng của Minh Vương Hades, nó có thể nuốt chửng tất cả quái vật”.

“Đối với những vật tà ác kia càng là trấn áp tuyệt đối”.

“Càng càng quan trọng hơn nữa là, nó có thể ngửi được mùi ‘sinh khí’, chỉ cần anh có đồ vật của người mình cần tìm, nó có thể giúp anh tìm ra vị trí của người đó”.

Cô gái nói đầy hùng hồn.

Diệp Bắc Minh hai mắt sáng rỡ: “Tôi nhớ ra rồi, trước đó khi tôi bị truy lùng bọn họ lợi dụng chó địa ngục mới tìm được vị trí của tôi!”

“Tiểu Tháp, sao ông lại không nghĩ tới điều này vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận phàn nàn: "Nhóc con, tôi cũng không phải vạn năng! Tôi làm sao biết được năng lực của con chó địa ngục con cỏn đó đây?”

“Tôi cũng chưa từng nuôi qua chó địa ngục bao giờ!”

“Hì hì, còn có chuyện mà chú Tháp đây không biết à?”, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cười cười nói.

Diệp Bắc Minh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Tiểu Hỏa, ra đây!”

Chó địa ngục lao ra khỏi túi càn khôn, chạy nhanh đến bên cạnh chân Diệp Bắc Minh như một làn khói, lắc lắc đầu.

“Chó địa ngục? Sao anh cũng có chó địa ngục vậy?”, cô gái tỏ vẻ không dám tin.

Đột nhiên.

“Gâu...”

Chó địa ngục sủa lên một tiếng, giống như phát hiện con chó địa ngục bên cạnh cô gái, nó lao nhanh tới.

Hai con chó địa ngục đánh hơi lẫn nhau, sau đó con chó của cô gái hơi cúi thấp xuống.

Con chó địa ngục của Diệp Bắc Minh đặt hai chân lên người con chó của cô gái.

Giây tiếp theo.

Hình ảnh quá đẹp, không thể miêu tả được.

“A... chúng mày đang làm gì vậy?”

Cô gái kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng lên, dùng hai tay che mắt.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mẹ kiếp...”

“Đừng ngây ra nữa... nhanh chóng tách bọn chúng ra”, cô gái lo lắng giậm chân.

Diệp Bắc Minh cũng vội vã hô lên: “Tiểu hỏa, quay lại ngay!”

....

Sâu trong một thung lũng tối tăm, bốn bề được bao quanh bởi những ngon núi cao.

Một tế đàn màu đen có đường kính trên trăm mét đang rung lắc dữ dội.

Các khe hở của tế đàn này sớm đã tràn ngập máu tươi màu tím, tỏa ra ánh sáng kì lạ.

Một nam một nữ đang ngồi bắt chéo chân đối diện với nhau.

Chính là Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền.

Trên cổ tay hay người đều có vết thương.

Máu tươi từ đó chảy vào những kẽ hở của tế đàn.

Phía dưới tế đàn.

Một thanh niên sắc mặt lạnh lùng lên tiếng: “Sự kiên nhẫn của tôi đã đến cực hạn!”

Trước/1947Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Toàn Dân Thần Linh: Ta Hiến Tế Ức Vạn Sinh Linh Thành Thần