Saved Font

Trước/1949Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1912: Con Đã Lớn Rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dĩ nhiên Diệp Bắc Minh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Lúc này, anh đứng trước bia mộ của các sư phụ: "Sư phụ, con đã mang linh hồn của các sư tỷ trở về rồi!"

"Không chỉ vậy, Tù tộc cũng đã bị đồ nhi tiêu diệt hoàn toàn, giờ đây trên đại lục Hỗn Độn có lẽ không còn thứ gì có thể đe dọa đồ đnhi nữa!"

Hơn trăm ngôi mộ rung chuyển theo!

Nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh, thần hồn của tất cả các sư phụ đều lao ra, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!

"Đồ nhi, những gì con nói là thật sao?"

"Vâng ạ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định.

Giải thích mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay!

Biểu cảm trên khuôn mặt của các sư phụ đều khác nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc và ngỡ ngàng!

"Không ngờ con thực sự đã làm được..."

"Chúng ta suy đoán, hy sinh mấy vị sư tỷ của con để kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hóa thành trạng thái mạnh nhất, con chỉ cần tăng cấp thêm một chút nữa là đủ tự bảo vệ mình rồi!"

"Đồ nhi, con đã mang lại cho chúng ta quá nhiều niềm vui bất ngờ rồi!"

Hơn trăm vị sư phụ đều xúc động vô cùng.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại không thể vui nổi, anh lắc đầu: "Các sư phụ, lần sau đừng làm như vậy nữa!"

"Có chuyện gì, có việc gì, cứ nói thẳng với đồ nhi!"

"Đồ nhi không muốn nhìn thấy việc phải hy sinh những người thân bên cạnh nữa! Vì vậy, xin các sư phụ hãy nhớ kỹ!"

Những lời này.

Diệp Bắc Minh nói rất kiên quyết!

Tất cả các sư phụ đều im lặng!

Một lúc sau.

Gật đầu!

Giáo Phụ nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ hơi áy náy: "Thần nhi, sư phụ rất xin lỗi!"

"Đây là một phần trong kế hoạch của chúng ta, để truyền thừa của Hoa tộc có thể kéo dài, không phải lẩn trốn nữa, chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp này!"

"Nếu không phải chúng ta bị hủy thể xác, lần trước tế kiếm ở lò đúc kiếm của Ngự Kiếm Tông chắc chắn không phải các sư tỷ của con!"

"Mà là 99 vị sư phụ của con!"

Giáo Phụ tiết lộ bí mật kinh người này!

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Sư phụ... liệu có đáng không?"

"Ha ha ha ha!"

Giáo Phụ nở nụ cười, lắc đầu: "Chỉ cần thanh kiếm đó có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, có thể trở thành cánh tay phải của con!"

"Có thể giúp Hoa tộc hưng thịnh trở lại, mạng sống của các sư phụ có đáng là bao?"

"Chúng ta đã tính toán tất cả, chỉ là không ngờ con thực sự quá mạnh!"

"Vận khí, thực lực, thiên phú của con, vượt xa kế hoạch của chúng ta! Ban đầu chúng ta dự tính mất một vạn năm mới có thể quay lại đại lục Hỗn Độn, nhưng con chỉ mất chưa đầy mười năm!"

"Đây là điều chúng ta không thể tưởng tượng nổi!"

"Cũng làm đảo lộn tất cả kế hoạch của chúng ta, nên mới có tình huống ngày hôm nay!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi.

Nếu không có sự tồn tại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy!

Có lẽ vẫn đang ẩn náu phát triển ở Côn Lôn Hư hoặc thế giới Cao Võ!

Chính vì tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mới khiến anh liên tục tạo nên kỳ tích!

Liên tục lật đổ vị diện, nghiền nát tất cả!

Đột nhiên.

Vua Tàn Sát hỏi: "Đồ nhi, sau này con có kế hoạch gì?"

"Tù tộc bị tiêu diệt, mấy đại vương tộc khác có lẽ không có tâm xưng đế, con có muốn thành lập thần quốc Hoa tộc không?"

Giáo Phụ gật đầu theo: "Đồ nhi, chỉ cần con gật đầu!"

"Con chính là Thần Đế Khai Quốc của thần quốc Hoa tộc, lưu danh sử sách!"

"Nhận lệnh của trời, trường thọ hưng thịnh!"

Cho dù Diệp Bắc Minh không có lòng xưng đế!

Nghe thấy tám chữ này, cũng không nhịn được hít thở dồn dập.

Chỉ cần là đàn ông, có lẽ không ai nghe thấy tám chữ này mà không xúc động!

Một lúc sau.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Các sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi không biết tranh giành ham hư vinh.”

“Đồ nhi, thật sự không có lòng xưng đế.”

"Tại sao?"

Nghe câu này, các vị sư phụ đều sửng sốt.

Diệp Bắc Minh cười giải thích: "Thứ nhất, đồ nhi không có hứng thú với quyền lợi, chỉ muốn bảo vệ người thân yêu nhất."

"Thứ hai..."

Con ngươi của Diệp Bắc Minh ngưng lại, nhìn về phía đại lục Bổn Nguyên: "Đồ nhi không cam lòng mãi ở lại đại lục Bổn Nguyên, muốn đi xem nơi võ đạo phồn thịnh hơn!"

"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng hơn!"

"Chỉ khi thực lực mạnh hơn, mới có tư cách đứng vững ở giới tu võ của rừng rậm Pháp Tắc!"

"Cho dù hôm nay con thành lập thần quốc Hoa tộc, ngày mai cũng có thể có người diệt được thần quốc Hoa tộc!"

"Mấy ngàn vạn năm trước, ba người trẻ tuổi từ thế giới Bổn Nguyên đến còn có thể lật đổ Hoa tộc đang ở đỉnh cao, thành lập thần quốc thì có ích gì chứ?"

"Thực lực không đủ mạnh, tất cả những thứ này đều vô nghĩa!"

Nói xong một tràng.

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là, trăm vị sư phụ đều cười lớn: "Ha ha ha ha! Thần nhi, trong người con quả nhiên chảy dòng máu Hoa tộc của chúng ta!"

Anh còn tưởng các sư phụ sẽ thất vọng.

Không ngờ các sư phụ không những không thất vọng!

Mà còn... có chút vui mừng?

"Sư phụ, mọi người...?"

"Ha ha ha, Thần nhi, con có biết suy nghĩ của Diệp Quân Lâm năm xưa cũng giống con không?" Khuôn mặt Giáo Phụ đầy ý cười.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Ý của Giáo Phụ sư phụ là?"

Giáo Phụ giải thích: "Năm đó, bất kỳ chủng tộc nào trong tám đại vương tộc đều có sức mạnh thành lập thần quốc!"

"Con có biết tại sao chỉ có Lục Thiên Thần thành công không? Chẳng phải vì các vương tộc khác của chúng ta không thèm khuất phục ở đại lục Hỗn Độn nhỏ bé này sao!"

"Mục tiêu của chúng ta là thế giới Bổn Nguyên cao hơn, nếu không vì một biến cố, thiên kiêu Hoa tộc của chúng ta chắc chắn đã có vô số người lên được đảo Thiên Giai rồi!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn choáng váng, lẩm bẩm hỏi: "Nếu đã vậy, tại sao vừa rồi sư phụ lại bảo con thành lập thần quốc Hoa tộc?"

Trăm vị sư phụ nhìn nhau mỉm cười!

Trên mặt mang nụ cười nhẹ!

"Nếu con có lòng xưng đế, chúng ta sẽ là phụ thần khai quốc của thần quốc!"

"Nếu con hướng tới võ đạo, chúng ta sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của con!"

Trăm vị sư phụ đồng thanh nói!

Diệp Bắc Minh xúc động rơi nước mắt: "Sư phụ, mọi người... hóa ra đã sớm tính toán hết mọi thứ..."

Vua Tàn Sát hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: "Nhóc con, chúng ta đã bày mưu tính kế mấy ngàn vạn năm!"

"Sao mười năm của com có thể đoán được, nhìn thấu được chúng ta chứ? Nhớ kỹ, sư phụ của con mãi mãi là sư phụ của con!"

Diệp Bắc Minh gật đầu mạnh mẽ.

Đột nhiên.

Lời của Giáo Phụ chuyển hướng: "Thần nhi, con thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Con đến đảo Thiên Giai lần nữa, thực sự sẽ cô đơn một mình!"

"Sẽ không còn những sắp xếp của sư phụ nữa, sẽ không còn ai âm thầm giúp con, càng không có ai ra tay cứu giúp khi con gặp nguy hiểm!"

"Tất cả, đều chỉ có thể dựa vào bản thân con thôi!"

"Con đường phía trước, sẽ khó đi hơn con đường ba mươi năm qua trong đời con!"

"Sẽ rất khổ, rất mệt mỏi..."

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc!

Phía trước đầy chông gai, sau lưng anh không còn ai nữa!

Cũng không thể dựa vào sự giúp đỡ của 99 vị sư phụ nữa, anh đã bước lên phía trước 99 vị sư phụ!

Tất cả, đều chỉ có thể dựa vào chính anh!

"Sư phụ, đồ nhi đã lớn rồi!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Như người ta thường nói, ba mươi mà lập! Từ giờ trở đi, đồ nhi có thể tự gánh vác mọi thứ!"

Nhận được câu trả lời của Diệp Bắc Minh, trăm vị sư phụ rất hài lòng!

Đan Đế Bất Hủ vẫy tay một cái: "Thanh Tử, con lại đây!"

Nguyễn Thanh Tử vẫn đứng ở cách đó không xa, lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, nhìn thấy Đan Đế Bất Hủ vẫy tay, nhanh chóng đi đến: “Sư phụ, có Thanh Tử.”

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Cô Nguyễn? Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Đan Đế Bất Hủ cười sằng sặc: “Ha ha ha, đồ nhi, đây là sư muội mà vi sư mới thu nhận cho con.”

Trước/1949Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Tà Thần