Diệp Bắc Minh dừng bước, quay đầu lại, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lùng! Sát ý ngưng tụ! Lạc Lâm quát khẽ: "Dừng lại, tôi là người của nhà họ Lạc, các người muốn trở thành kẻ địch của nhà họ Lạc sao?" Ném một lệnh bài ra lơ lửng giữa không trung! Cách đó không xa, giọng nói của người phụ nữ mặc áo choàng vang lên: "Thạch trưởng lão, vị công tử này chỉ đi ngang qua thôi, để anh ta đi đi!" "Vâng, thưa tiểu thư!" Ông lão mặc áo vải lanh không dám làm trái, hừ lạnh một tiếng, để cho đám người Diệp Bắc Minh đi qua! Khi đám người Diệp Bắc Minh biến mất, ông lão mặc áo vải lanh quay lại chỗ người phụ nữ mặc áo choàng và hỏi trong sự nghi ngờ: "Tiểu thư, mặc dù nhà họ Lạc là gia tộc Đế Huyết, nhưng Hỗn Nguyên Tông chúng ta cũng không cần phải sợ cô ta, phải không?" "Nếu vừa rồi ra tay thì bây giờ ông đã là một xác chết rồi!" Người phụ nữ mặc áo choàng nói. "Cái gì?" Ông lão mặc áo vải lanh sửng sốt: “Tiểu thư, điều đó không thể nào!” "Mặc dù bốn lão già của nhà họ Lạc đó đều là cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, nhưng chúng ta đông như vậy, không sợ bọn họ!" "Không phải nhà họ Lạc!" Người phụ nữ mặc áo choàng lắc đầu: "Là người thanh niên kia!" "Người thanh niên kia? Một thanh niên cảnh giới Đại Năng cấp năm?" Ông lão mặc áo vải lanh nhớ lại. Hơi thở cảnh giới của Diệp Bắc Minh đúng là khoảng cảnh giới Đại Năng cấp năm! "Một tên nhóc cảnh giới Đại Năng cấp năm có thể giết tôi?" "Phụt...Tiểu thư, ngài đang đùa tôi à!" Ông lão mặc áo vải lanh không tin điều đó. Mặc dù cô gái trước mặt ông ta là thiên tài mạnh nhất trong gia tộc! Ông ta cũng không thể tin được! Một người cảnh giới Đại Năng cấp năm, cho dù có đưa cho cậu ta binh khí của Đại đế, cũng không thể giết chết một người ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu! Người phụ nữ mặc áo choàng không thèm giải thích: “Nếu sau này gặp lại anh ta, không đến bước đường cùng!” "Không cần xảy ra xung đột với anh ta!" ... Nửa ngày tiếp theo trôi qua vô cùng suôn sẻ. Trên đường xuất hiện một số quái vật đáng sợ, trong đó thậm chí còn có một vài con có thực lực ở cảnh giới Tế Đạo cấp hai hoặc cấp ba. Diệp Bắc Minh không cần ra tay, tất cả đều được người do Lạc Lâm mang tới xử lý! Diệp Bắc Minh vui vẻ thoải mái. Khi tiến vào một không gian rộng mở, bốn phía đều là vách đá, Lạc Lâm cuối cùng cũng mỉm cười: "Ha ha, giả vờ thật mệt mỏi... nhất là trước mặt những đáng người ghê tởm, giả vờ lâu như vậy!" "Tôi thực sự rất mệt mỏi!" Lạc Lâm chuyển động cổ. Bốn ông lão cảnh giới Tế Đạo cười nhếch mép, như đã bàn bạc với nhau từ trước! Họ nhanh chóng lùi về phía sau! Chặn lối thoát duy nhất! "Lạc Lâm, cô có ý gì?" Diệp Quỳnh thay đổi sắc mặt. Năm ông lão cảnh giới Tế Đạo của nhà họ Diệp đã cực kỳ cảnh giác bước tới và đứng xung quanh Diệp Bắc Minh để bảo vệ anh! Diệp Quỳnh cũng tỏ ra cảnh giác! Lạc Lâm không trả lời mà hét vào khoảng không: "Anh Hình Tôn, em đã mang người đến cho anh rồi!" Lời nói vừa dứt. Trong hư không xuất hiện dao động, một thanh niên da màu đồng thau từ trong không khí xuất hiện! Đứng trên bầu trời, nhìn từ trên cao! Nhìn xuống dưới! "Anh Hình Tôn!" Lạc Lâm tiến tới và lao vào vòng tay của Hình Tôn! "Hình Tôn!" Con ngươi của Diệp Quỳnh hơi co lại, nuốt nước bọt: "Bắc Minh, cẩn thận! Tên này tu luyện một loại ma công cực kỳ khủng bố, chuyên săn lùng những người trong bảng xếp hạng Đế Huyết để mua vui!" "Có lần anh ta đã bị mấy người cảnh giới Tế Đạo cấp chín vây công, nhưng cuối cùng đều trốn thoát!" "Mấy vạn năm anh ta chưa từng xuất hiện, không ngờ lại cấu kết với Lạc Lâm!" Cô ta đứng trước mặt Diệp Bắc Minh, vô cùng kiêng dè! Hình Tôn vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô ta, mỉm cười: "Ngoan lắm! Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, tiếp theo hãy giao cho anh!" Lạc Lâm lắc đầu: "Anh Hình Tôn, con khốn Diệp Quỳnh này thật đáng ghét!" "Anh giúp em giết cô ta đi!" "Được!" Hình Tôn nhếch miệng cười! Cực kỳ tự tin! Như thể Diệp Quỳnh đã là một người chết! "Em chờ tin tốt của anh." Lạc Lâm khẽ mỉm cười và nhanh chóng rút lui về khu vực an toàn! Giây tiếp theo. Ánh mắt Hình Tôn tối sầm, rơi vào người Diệp Bắc Minh: "Cậu chính là tên Hỗn Độn Đế Thể Diệp Bắc Minh đúng không? Tôi đã nghe nói về cậu khi ở Nam đại lục, lúc tôi muốn tìm cậu thì cậu lại biến mất!" "Ông trời thật tốt với tôi, không ngờ lại gặp được cậu ở Trung Châu!" Diệp Bắc Minh nghiêng đầu: "Lạc Lâm, đây là mục đích của cô sao?" “Dẫn tôi đến để giết anh ta à?” "Tên súc sinh, anh đang nói nhảm cái gì vậy?" Lạc Lâm như bị chọc giận, cô ta hét ầm lên: "Người như anh mà cũng dám chạm vào một sợi tóc của anh Hình Tôn sao? Anh là Hỗn Độn Đế Thể thì đã sao!" "Anh còn chưa trưởng thành, anh Hình Tôn muốn giết chết anh là chuyện dễ như trở bàn tay!" "Ồ." Diệp Bắc Minh thốt ra một chữ. Không muốn lãng phí thời gian! "Tiểu Tháp, chúng ta cùng nhau tấn công, giết chết ngay lập tức!" Anh giơ tay lên và nắm lại trong không trung, một phôi kiếm cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay anh! Toàn bộ sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức tiến vào cơ thể Diệp Bắc Minh! Trong khoảnh khắc! Hơi thở của Diệp Bắc Minh dâng trào gấp mười mấy lần! Trực tiếp chém ra một kiếm! Gào——! Tiếng rồng gầm vang vọng khắp toàn bộ hang Thần Ma! "Tiếng rồng gầm?" Cùng lúc đó, người phụ nữ mặc áo choàng và đám người Diệp Tiên Phàm ở một địa điểm khác. Đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên trời! Một con huyết long khổng lồ cao mười vạn trượng lao ra và hướng thẳng về phía Hình Tôn! "Cái này..." Trong lòng Hình Tôn tràn ngập sự hỗn loạn, anh ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh vừa ra tay đã tung ra đòn mạnh nhất, hơi thở này thật sự quá đáng sợ! "Khiên Huyền Vũ! Ấn Nhân Hoàng! Giáo Phá Thiên!" Một tấm khiến! Một cái ấn lớn! Một ngọn giáo thần! Cùng lúc bay ra ngoài, ngay khi tiếp xúc với kiếm khí của huyết long, trực tiếp bị vỡ thành từng mảnh! "Cái gì?" Trong lòng Hình Tôn run rẩy, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta đột nhiên hét lớn: "Ma công khát máu! Lĩnh vực ma giới, ra đây!!!" Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, biến thành bầu trời đầy sao vô tận! Những ma tinh cổ xưa lần lượt quay quanh quỹ đạo, chín ma tinh màu đen có đường kính hơn 10 vạn mét đang lao về phía trước, chuẩn bị chặn kiếm khí huyết long! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm… Tất cả chín ma tinh đều nổ tung! Lĩnh vực ma giới của Hình Tôn không thể trụ được dù chỉ một giây và sụp đổ ngay tại chỗ! "Không được..." Hình Tôn phát ra một tiếng hét sợ hãi đầy thảm thiết! Anh ta thậm chí còn không có tư cách chạy trốn, kiếm khí huyết long trực tiếp nghiền nát anh ta! Phụt——! Bầu trời đầy sương máu nổ tung! Kiếm khí huyết long không hề dừng lại, nó chìm vào vách đá phía sau Hình Tôn! 'Ầm ầm đùng' tiếng nổ lớn vang lên! Hòn đá màu đen cứng hơn thép bị cắt ra như miếng đậu phụ, để lại một vết kiếm dài hơn mười mấy vạn mét! Huyết long biến mất! Mọi thứ đều trở lại yên bình! Thế giới hoàn toàn yên tĩnh! Diệp Quỳnh mở to mắt, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh ngạc! Một kiếm vừa rồi thật sự là do Diệp Bắc Minh chém ra sao? Điên cuồng dụi mắt, trong lòng tràn ngập sự hỗn loạn! 'Ôi trời ơi! Hình Tôn bị hạ gục trong nháy mắt chỉ với một kiếm của Bắc Minh?' 'Mình không phải đang mơ đó chứ? Diệp Quỳnh! Diệp Quỳnh!!! Mau tỉnh lại đi!!!' Ngây ra tại chỗ, há hốc miệng! Năm ông lão cảnh giới Tế Đạo ở phía sau lại càng thêm cứng ngắc! Họ không thể kiềm chế được mà phát run! Nếu một kiếm vừa rồi nhắm vào họ, họ chắc chắn sẽ chết!!! "Anh Hình Tôn... Không thể nào... Không thể nào..." Đầu óc Lạc Lâm trống rỗng! Toàn thân cô ta lập tức ướt đẫm, mồ hôi tuôn ra như mưa! Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng không ngờ rằng một kiếm này lại có uy lực lớn như vậy! "Ôi trời, tiểu Tháp, một kiếm này đáng sợ như vậy sao?" "Nói thừa!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khá kích động: “Bổn tháp giúp cậu tăng sức chiến đấu lên gấp mười lần!” "Cậu còn sử dụng Bất Hủ Đế Kim có sức tấn công mạnh nhất trên thế giới, để rèn một thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn mới!" "Với đủ loại hỗ trợ, ai có thể chịu được một kiếm này?"