Răng nanh chết chóc, gió tanh mưa máu! Triệu Thanh Tuyệt cứng đờ tại chỗ, cô ta sợ hãi đến nỗi chân nhũn ra, nhanh chóng phản ứng và ném ra vài thứ vũ khí để chống trả! Rắc! Một cái đầu rồng trong chín cái đầu rết ma cắn nát vũ khí được ném ra ngay tại chỗ! Tám đầu rồng còn lại lao về phía Triệu Thanh Tuyệt! "Mình sắp chết sao..." Triệu Thanh Tuyệt cười khổ, ký ức hiện lên trong đầu cô ta như một chiếc đèn kéo quân! Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng bay tới, vô cùng thuần thục ôm lấy vòng eo thon thả của cô ta và lùi lại mà không chút do dự! Cúi đầu nhìn xuống! Bàn tay này quá quen thuộc! "Diệp công tử, là anh!" Triệu Thanh Tuyệt rất hưng phấn. Diệp Bắc Minh quát to: "Sao cô lại đi theo tôi? Cô không thể ở yên tại chỗ chữa thương được sao?" Đôi mắt của Triệu Thanh Tuyệt đỏ hoe: "Diệp công tử, thật xin lỗi, tôi..." "Câm miệng!" Diệp Bắc Minh quát khẽ. Con rết ma chín đầu phía sau có đôi mắt đỏ như máu, chín đầu rồng của nó phun ra từng luồng nọc độc màu xanh lục, quét đến như lũ lụt! Xèo xèo xèo… Nham thạch bị tan chảy, khói độc màu xanh lá cây bốc lên! "Cẩn thận, nọc độc của con rết ma chín đầu rất đáng sợ, tôi đã từng thấy một vị tiền bối cảnh giới Tế Đạo cấp tám bị dính phải và chết ngay lập tức!" Diệp Bắc Minh cau mày: "Nắm chặt!" Dậm chân một cái, anh nhảy ra xa cả cây số! Con rết ma chín đầu giống như một ngọn núi khổng lồ, lăn qua lộn lại, cả mặt đất đều rung chuyển! "Có chuyện gì vậy? Đi xem đi!" Cách Diệp Bắc Minh không xa, đám người Diệp Tiên Phàm nhanh chóng di chuyển về hướng rung động! Vừa đi đến cách đó không xa thì nhìn thấy Diệp Bắc Minh một tay ôm Triệu Thanh Tuyệt lao về phía anh ta! "Diệp Bắc Minh? Ha ha ha!" Diệp Tiên Phàm mỉm cười, khóe miệng mang theo vẻ thích thú: "Nhìn thấy bổn công tử sợ hãi như vậy sao? Chỉ biết chạy trốn một cách chật vật thôi sao?" "Ngăn anh ta lại cho tôi, đừng để anh ta trốn thoát!" "Dạ!" Mười mấy ông lão mặc áo bào đen gật đầu, đồng loạt tiến lên chuẩn bị ngăn cản! Vèo——! Thế nhưng Diệp Bắc Minh lại như tia chớp bay vút qua, trong nháy mắt xuyên qua lớp phòng thủ của mười mấy ông lão áo đen, thậm chí còn không thèm liếc nhìn bọn họ! "Diệp Bắc Minh, nhìn thấy bổn công tử còn không quỳ xuống..." Diệp Tiên Phàm lạnh lùng hét lên. Chặn con đường duy nhất mà Diệp Bắc Minh phải đi qua! Bùm——!!!! Cơ thể của hai người va chạm mạnh vào nhau! "Phụt..." Trong nháy mắt khi Diệp Tiên Phàm bay ra ngoài, trong mắt anh ta tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi, trong miệng phun ra hơn chục ngụm máu! Bay ra ngoài va vào vách tường, anh ta tức giận đứng dậy hét lớn: "Diệp Bắc Minh, anh có cần phải sợ bổn công tử như vậy không? Có ngon thì đừng bỏ chạy, đợi tôi bắt được anh..." "Đó là cái gì...ah!" Anh ta còn chưa nói hết câu. Có tiếng hét thảm thiết từ phía sau truyền đến! Quay đầu nhìn lại! "Ôi mẹ ơi..." Chân của Diệp Tiên Phàm sợ đến mức nhũn ra. Một con rết ma chín đầu dài hàng vạn mét, một cái đầu rồng cắn một ông lão mặc áo đen, tám đầu còn lại đồng loạt lao tới! Ông lão mặc áo đen ở cảnh giới Tế Đạo cấp bảy ngay lập tức bị xé thành từng mảnh và nuốt chửng! "A! Đừng..." "Cứu mạng..." Nghe thấy tiếng hét, Diệp Bắc Minh tăng tốc chạy tới khu vực an toàn rồi mới dừng lại! "Bác gái à, cô đừng đi theo tôi nữa được không?" Diệp Bắc Minh có vẻ khó chịu. Triệu Thanh Tuyệt cúi đầu: "Diệp công tử, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi..." Lớn đến chừng này chưa từng có ai mắng cô ta như vậy! Trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân! "Đừng nói nữa! Đây là lần cuối cùng tôi cứu cô, nếu lại gặp nguy hiểm thì cô tự cầu may đi!" Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay người rời đi. Nước mắt Triệu Thanh Quyết chảy dài: “Là lỗi của tôi, đều là do tôi đã liên lụy Diệp công tử!” "Tôi không nên tin rằng trong hang Thần Ma còn có binh khí Ma Đế gì đó và cũng không nên tới tìm thứ đó!" “Tôi cũng không nên tin rằng có bất kỳ chiếc la bàn nào có thể xác định được vị trí của binh khí Ma Đế!” "Tôi đã thông báo với người của Hỗn Nguyên Tông, họ sẽ sớm đến đón tôi, Diệp công tử, thực xin lỗi!" La bàn? Dẫn đường đến vị trí của binh khí Ma Đế? Xoẹt! Diệp Bắc Minh quay người, nhìn chằm chằm Triệu Thanh Tuyệt: "Triệu cô nương, cô vừa mới nói cái gì? La bàn cái gì?" Nhìn thấy Diệp Bắc Minh có hứng thú, Triệu Thanh Tuyệt vội vàng lấy từ trong nhẫn chứa vật ra một chiếc la bàn màu vàng kim! Trên la bàn có khắc đầy phù văn! Trình độ điêu khắc là cực kỳ tinh tế! Hàng trăm hướng được đánh dấu! Một cây kim nổi lơ lửng được đặt ở chính giữa chiếc la bàn vàng kim! Luôn chỉ vào nơi sâu trong hang Thần Ma! Triệu Thanh Tuyệt nói: “Thứ này tên là la bàn Hoàng Kim, là bảo bối của Hỗn Nguyên Tông, có thể xác định được vị trí của binh khí Ma Đế!” "Thật sao?" Diệp Bắc Minh vui mừng khôn xiết! Triệu Thanh Tuyệt gật đầu: "Thanh Tuyệt sẽ không bao giờ nói dối Diệp công tử!" "Cái đó..." Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, em gái Thanh Tuyệt!" "Em gái…Thanh Tuyệt?" Triệu Thanh Tuyệt giật mình, trong lòng có phần không quen lắm. Vừa rồi Diệp Bắc Minh cứ luôn miệng gọi cô ta là bác gái và liên tục nói cô ta tránh xa anh ra, không hề coi cô ta là phụ nữ! Thậm chí còn không coi cô ta là một con người! Bây giờ anh lại đột nhiên đổi giọng và gọi cô ta là em gái Thanh Tuyệt! Diệp Bắc Minh cười, lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ: "Em gái Thanh Tuyệt, trước đây tôi đã cứu cô một lần, sau đó lại giúp cô thêm một lần nữa!" "Nhưng cô chỉ mới cho tôi hai viên Tam Diệu Bất Tử Đan, vừa mới tôi lại cứu cô một lần nữa đúng không?" “Chẳng lẽ cô không định bày tỏ gì à?” Triệu Thanh Tuyệt trịnh trọng gật đầu nói: "Diệp công tử yên tâm, tôi còn có bảo bối!" Diệp Bắc Minh ngắt lời cô ta: "Không cần, la bàn Hoàng Kim trong tay cô cũng không tệ!" Triệu Thanh Tuyệt sửng sốt, do dự vài giây rồi đưa chiếc la bàn Hoàng Kim sang: "Diệp công tử, chiếc la bàn Hoàng Kim này là bản mạng đạo binh của một người ở cảnh giới Tế Đạo cấp chín của Hỗn Nguyên Tông, tôi có thể cho anh mượn!" "Yên tâm, về sau tôi sẽ đi Hỗn Nguyên Tông một chuyến, đích thân trả lại cho cô!" Diệp Bắc Minh nhanh chóng cất la bàn Hoàng Kim đi! "Tạm biệt!" Dứt khoát và gọn gàng! Biến mất. Triệu Thanh Tuyệt sửng sốt tại chỗ, trợn mắt nhìn chằm chằm về phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi! 'Vừa rồi còn gọi người ta là em gái Thanh Tuyệt, sao lại rời đi chứ?' Triệu Thanh Tuyệt nhếch mép. Giây tiếp theo. Vèo——! Một tấm tàn đồ bay tới: "Hãy đi theo lộ trình trên bản đồ này để đi ra ngoài, đảm bảo cô sẽ rời đi an toàn!" Triệu Thanh Tuyệt cầm bản đồ trong tay, cười nói: “Con người của anh cũng khá tốt!” Bên kia, Diệp Bắc Minh cầm trong tay la bàn Hoàng Kim, tiếp tục tiến về phía sâu trong hang Thần Ma! Cho dù anh có điều chỉnh phương hướng trên đường đi như thế nào, chiếc kim của la bàn Hoàng Kim cũng chỉ vào cùng một vị trí! "Tiểu Tháp, chiếc la bàn Hoàng Kim này có tác dụng gì không?" "Dù nó có tác dụng hay không, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác!" "Cũng đúng, tiếp tục đi!" Diệp Bắc Minh gật đầu. … Cùng lúc đó, ở một chỗ rộng mở trong sơn cốc. "A hèm... Đại nhân, tổng cộng đã mất đi mười một người, năm người khác cơ bản đều bị thương!" Ông già lưng còng phun ra một ngụm máu, run rẩy đi tới trước mặt Diệp Tiên Phàm. Quỳ một gối xuống! Sắc mặt Diệp Tiên Phàm lạnh lùng. Khóe miệng anh ta không khỏi co giật: "Đ*t! Đ*t! Đ*t! Diệp Bắc Minh, tên khốn kiếp này!" "Đánh không lại bổn công tử, lại cố ý dụ con rết ma chín đầu tới đây, nếu như anh ta lại xuất hiện ở trước mặt bổn công tử!" "Bổn công tử chắc chắn sẽ tự tay giết anh ta!!!" Diệp Tiên Phàm gầm lên cực kỳ cuồng nộ! Ông già lưng còng sửng sốt! Sợ hãi nhìn về phía sau Diệp Tiên Phàm! "Ông bị làm sao vậy?" Diệp Tiên Phàm cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Quay đầu nhìn lại! Đôi mắt anh ta co rút dữ dội, một bóng dáng cực kỳ quen thuộc chậm rãi bước tới! "Tại sao lại câm rồi? Không phải cậu định giết tôi à?" Người tới không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!