Saved Font

Trước/50Sau

Đô Thị Cực Phẩm Y Thần ( Dịch )

Chương 23: Hạ Nhược Tuyết Muốn Gặp Ngươi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
. . .

10h tối.

Tôn Di lần này không có lái xe, cô đi bộ trong gió lạnh quay chở lại căn nhà, muốn dùng những đợt gió lạnh khiến mình bình tĩnh lại.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến trong một ngày cô được cảm nhận vô số lần thay đổi tâm trạng.

Cái người đàn ông mà cô vẫn một mực xem thường và ghê tởm đó, lại có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho cô một phương thuốc có giá trị cao như vậy.

Diệp Thành buổi sáng có nói, một phương thuốc này có thể đưa một công ty ra niêm yết, đưa công ty lên một tầm cao mới, lúc ấy cô khịt mũi coi thường, cảm thấy Diệp Thành thật buồn cười, lừa gạt người đến nghiện.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, người buồn cười là cô mới phải!

"Diệp Thành, ngươi đang cố ý muốn đưa ta ra làm trò cười sao? Tại sao lại đem một thứ quý trọng như vậy cứ đơn giản đưa ta là sao, tại sao không nói với ta đây là thật. . ."

Tôn Di đi tới cửa nhà trọ, cô lấy chìa khóa ra, nhưng còn chần chờ không dám mở cửa.

Cô sợ mở cửa, sợ khi mở cửa ra vẫn là bóng tối bao phủ căn nhà mà không có hình bóng của Diệp Thành người mà bây giờ cô rất muốn gặp.

Tờ giấy viết phương thước bởi vì trước đó bị Tô Na hủy hoại, thiếu mất một vị thuốc, tập đoàn tự nhiên không thể nào tùy tiện áp dụng, cho nên tổng giám đốc Hạ Nhược Tuyết đã giao nhiệm vụ cho cô nhất định phải gặp được người viết phương thuốc này.

Kể cả bỏ ra cái giá cao.

Tìm được Diệp Thành, cô chính là công thần lớn nhất tập đoàn Hoa Mỹ.

Nhưng là không tìm được Diệp Thành, cô chính là tội nhân lớn nhất tập đoàn Hoa Mỹ.

Chìa khóa vẫn được cắm vào, cửa mở ra.

Bên trong là bóng tối bao chùm cả căn phòng cũng như bao chùm cả bản thân cô vào vậy, trong phòng không có một bóng người.

"Hắn. . . Chưa có trở về."

Giờ khắc này, Tôn Di cũng không nhịn được nữa, tất cả ủy khuất và hối hận như thủy chiều kéo tới xuôi theo khóe mắt chảy theo gò mà mà lăn xuống!

Cô ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, ngục mặt vào đó mà khóc lớn!

"Tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy! Thật xin lỗi, Diệp Thành ta hướng ngươi xin lỗi còn không được sao?

Ngươi tại sao phải đi! Ngươi tại sao không trở lại! Ta sai rồi, ta thật sai rồi!"

"Diệp Thành, ngươi nếu như chịu trở về, ngươi muốn ta như thế nào đều có thể, nơi này thậm chí có thể để cho ngươi ở cả đời, ngươi lại không thể trở về sao?"

Tiếng khóc của Tôn Di càng ngày càng lớn, cô muốn đem tất cả tâm trạng cùng áp lực của một ngày hôm nay phát tiết hết ra.

Ngay tại thời điểm cô bất lực nhất, một âm thanh lười biếng từ sau lưng cô vang lên: "Này, một đại mỹ nữ ngồi ở cửa khóc thành ra cái gì a, ai khi dễ cô? Có cần một người đàn ông ấm áp ôm cô vào trong ngực không?"

Nghe được âm thanh quen thuộc, Tôn Di lập tức ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn!

Cô nhìn thấy Diệp Thành không biết từ bao giờ khoanh tay đứng dựa vào cửa! miệng nở nụ cười xấu xa!

Cô không nhịn được nữa, trực tiếp đứng lên, giang hai cánh tay ôm chặt lấy Diệp Thành!

"Ngươi là cái tên xấu xa! Tại sao phải khi dễ ta!"

Giờ khắc này, Diệp Thần bối rối.

Hắn rõ ràng mới vừa trở về, thời điểm nào thì khi dễ cô?

Điểm chính tại sao nửa đêm lại ngồi ở cửa khóc, hắn còn đang nghĩ trong phòng liệu có một bầy quỷ đang nháo hay không.

Do không hiểu nên Diệp Thần cũng không suy nghĩ nhiều, hắn giờ phút này lại chú ý đến cái khác

Hắn cảm nhận một vật mềm mại đang đè ép vào ngực hắn .

Rất lớn, rất mềm, giống như 2 khối bánh bao vừa ra lò đang đè ép lên ngực hắn.

Mấu chốt, hiện tại trên người hắn chỉ có một cái áo thun, cái loại áo thun rất mỏng.

Loại cảm giác này liền giống như hai người cái gì cũng không mặc, ôm chung một chỗ, đó là một cảm nhận rất là rõ ràng!

Mặc dù biết vóc dáng Tôn Di cực kỳ bốc lửa, nhưng bây giờ chính bản thân tự mình thể nghiệm, hắn phát hiện trước đó mình vẫn còn đánh giá thấp!

"Cái đó. . . cái đó cô vừa nói, nếu ta trở lại, vậy ngày hôm nay muốn cô làm gì đều nguyện ý, câu kia còn được tính không?"

Diệp Thần nuốt nước miếng một cái, thân thể có chút nóng.

Tôn Di vốn đang kích động, nhưng rất nhanh cô liền cảm nhận được phía dưới có một vật thể ấm nóng đang mãnh liệt thể hiện sự tồn tại của bản thân.

Cho dù cô không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết đó là cái gì!

Cô vội vàng đẩy Diệp Thành ra, đỏ mặt chạy vào trong nhà.

"Cái này sau này hãy nói! Hừ! Ai bảo ngươi khi dễ ta!"

Diệp Thần nghe được câu này, thật sự thấy mình oan ức.

Tôi thật không có khi dễ cô a!

. . .

Sau đó Diệp Thần đổi giầy đi vào, liền nhìn thấy Tôn Di đang ngồi trên ghế.

Thậm chí luôn nén nút liếc mắt nhìn trộm hắn.

"Chẳng lẽ ngày hôm nay cô phát hiện ra sự đẹp trai của ta?"

Diệp Thần đi tới chỗ gương, vừa soi vừa xấu xa lên tiếng .

Một hồi im lặng, Tôn Di nhẹ cắn môi thể hiện sự quyết tâm , cuối cùng mở miệng:

"Diệp Thành, ngươi. . . Ngươi thành thật nói với tôi. . . buổi sáng ngày hôm nay tờ giấy ngươi đưa cho tôi thật sự là cách điều chế phương thuốc trú nhan đan sơ cấp?"

Diệp Thần ngẩn ra, lúc này mới rõ về lí do cho sự biến hóa lớn của Tôn Di, nguyên nhân hóa ra là bởi vì phương thuốc trên tờ giấy a.

Chắc sau khi đưa bộ nghiên cứu nhìn thấy, sau đó cô mới biết được giá trị của nó.

Hắn từ đĩa trái cây trên bàn uống trà nhỏ cầm lấy một trái táo, dùng gấu áo xoa xoa, liền đưa lên miệng cắn: "Tôi làm sao có thể đưa đồ giả cho cô? Coi như tôi có hố người vậy đó cũng là người khác chứ sao có thể là cô."

Cho dù Tôn Di có chuẩn bị tâm lý, có thể nghe được lời xác định từ miệng người này, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi run lên.

Cô cắn bờ môi đỏ mọng, thấp giọng nói: "Ngươi. . . Ngươi tại sao đem thứ quý trọng như vậy cho tôi? Tôi. . . vẫn nên đem nó trả lại cho ngươi đi."

Diệp Thần đứng lên, khoát tay một cái nói: "cô đưa cho tôi làm gì, đây đã là tài sản của cô, cô quên mình đã dùng 3 nghìn khối và một tháng tiền mướn phòng để đổi lấy à? cô nếu như đưa cho tôi, vậy tôi sẽ lập tức rời đi!"

"Nhưng mà. . ."Tôn Di vừa muốn nói chuyện, liền bị Diệp Thần cắt đứt:

"Không cần nhưng là, cái đó tôi đưa cô là cấp thấp nhất trong những thứ mà tôi có, cô nếu như không muốn, có thể ném nó đi."

Tôn Di nghe được câu trả lời, liền khí một hơi khí lạnh.

Tên này cũng quá tùy tiện, đồ quý trọng như vậy, giá trị mấy tỉ, có thể tùy hứng nói vất liền vất?

Còn nữa, phương thuốc trú nhan đan mà mọi người coi như báu vật, nhưng trên người hắn lại là vật có giá trị thấp nhất?

Rốt cuộc trên người hắn cất giấu bao nhiêu bí mất!

Tôn Di lúc này mới nghĩ tới, cho đến bây giờ, đối với lai lịch của hắn cô hoàn toàn không biết gì, hắn cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô.

Nếu như hắn không phải giống người bạn học cũ đã chết kia, hai người bọn họ căn bản sẽ giống như xa lạ!

Diệp Thần sợ nhất những nghi vấn gần như không có hồi kết của phụ nữ, hắn không muốn tiếp tục vấn đề ở trú nhan đan mà ngồi đây tranh luận tiếp, liền vội mở miệng nói: "Ngầy hôm nay tôi hơi mệt, đi nghỉ trước đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút ."

Tôn Di thấy Diệp Thần phải đi, đột nhiên nghĩ đến một việc, vội gọi: "Chờ một chút!"

Diệp Thần dừng lại bước chân.

"Còn việc gì?"

Tôn Di vội vàng nói: "Cái đó. . . Ngươi không phải muốn gặp mặt Hạ Nhược Tuyết sao?"

Diệp Thần kinh ngạc quay người lại, chờ Tôn Di nói hết.

"Phương thuốc của ngươi giúp tập đoàn Hoa Mỹ lật mình trong lúc gặp nguy. Cho nên Hạ tổng muốn đích thân gặp ngươi, ngày mai buổi sáng 10h, tại phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ, ngươi có thì giờ rãnh không?"

Nếu như là ngày hôm trước, Diệp Thần có thể không cần suy nghĩ liền đáp ứng.

Dẫu sao gặp được Hạ Nhược Tuyết, vậy là hoàn thành nhiệm vụ lão đầu giao cho.

Nhưng bây giờ, hắn không có gấp như vậy, việc quan trọng với hắn hiện tại là tu luyện.

Chỉ có tu luyện, mới có tư cách thực hiện việc trả thù !

Cũng chỉ có tu luyện, hắn mới có thể khám phá ra bí mật của hòn đá kia!

Trước mắt trên tay hắn có mười triệu, đủ để mua dược liệu cần thiết cho tu luyện, hắn dự định ngày mai đi một chuyến đến tiệm thuốc Ninh Ba, còn cự tuyệt lời mời của Hạ Nhược Tuyết, chính là.

Dựa vào cái gì?. Bảo hắn phải đến phòng làm việc để gặp mặt.

Người nếu có việc cần tìm ta, tự đem tư thái xuống thấp, bản thân tự đến gặp người cần gặp!

Mà không phải là thông qua một người chuyển lời muốn ngồi một chỗ chờ người khác phải đến gặp!

"Không rảnh."

Diệp Thần đơn gian nói ra hai chữ, liền khép lại cửa phòng, để lại Tôn Di ngây ngốc ngạc nhiên.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận