Saved Font

Trước/50Sau

Đô Thị Cực Phẩm Y Thần ( Dịch )

Chương 47: Người Đàn Ông Kinh Khủng !

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Thần trở lại khu nhà ở Đại Đô, phát hiện Tôn Di vẫn chưa trở về.

Quan trọng điện thoại cũng không liên lạc được với Tôn Di, từ giọng nói của Hạ Nhược Tuyết có thể đoán, Tôn Di cũng không có xin nghỉ.

Cô gái này không biết trong nhà xảy ra chuyện gì quan trọng?

Vẫn là trong nhà xảy ra chuyện?

Diệp Thần bắt đầu bồn chồn lo lắng, Tôn Di dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, xã hội này không giống như vẻ ngoài ấm áp và an toàn, vẹt ra hoa lệ khoác áo, chỉ còn lại là sự nguy hiểm và lạnh lùng.

Tôn Di đối với Diệp Thần mà nói, rất quan trọng, vì phần ân tình năm đó, hắn tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện.

Không do dự thêm, Diệp Thần cầm điện thoại lên, bấm một dãy số trong trí nhớ.

. . .

Cao ốc Tiềm Long, Tỉnh Chiết Giang.

Cao ốc Tiềm Long ở tỉnh Chiết Giang là kiến trúc cao nhất, xây dựng ròng rã ba năm mới hoàn thành.

Ở nơi này không có cửa hàng, cũng không bán ra cho các xí nghiệp, sự xuất hiện của nó là một sự kì bí.

Nó sừng sững tại trung tâm thành phố ở tỉnh Chiết Giang, lại như được tách ra khỏi thành phố huyên náo.

Tất cả mọi người khi tiến vào cao ốc Tiềm Long đều phải tiến hành khám sét và kiểm tra, mười tám vị bảo an được sắp xếp ở cửa ra vào, nơi này khác với những nơi khác là những vị bảo an này tất cả đều là cổ võ giả.

Đối với thế lực sau lưng nơi này được nói đến với nhiều phiên bản khác nhau, không có ai biết lai lịch của nó, cũng không người nào biết nó vì sao lại tồn tại.

Có một số nhân vật thượng lưu tại tỉnh Chiết Giang sử dụng tầng tầng lớp lớp quan hệ mới có được chút hiểu biết về nó:

Trên tầng chót Cao ốc Tiềm Long có một người đàn ông vô cùng kinh khủng!

Người đàn ông này, nắm trong tay tất cả thế lực của cả tòa cao ốc!

Người đàn ông này, là người khống chế vận hành của tòa cao ốc Tiềm Long tỉnh Chiết Giang!

Người đàn ông này, các gia tộc cao cấp của tỉnh Chiết Giang đều phải chánh lui chin mươi dặm!

Hắn chính là Nam Giang vương -Tu Ngô Tâm!

Giờ phút này tại tầng chót cao ốc Tiềm Long, Nam Giang vương nhắm hai mắt tựa trên ghế, một tay hắn khoác lên thành ghế, một cái tay khác thì thưởng thức chiếc huy chương.!

Hình vẽ trên chiếc Huy chương rất là cổ quái, là hình vẽ thị huyết hắc long, hắc long tựa như lượn lờ trên mây mù, che khuất bầu trời, từ trên cao nhìn xuống phàm nhân.

Đột nhiên, điện thoại di động để trên bàn reo lên.!

Ngay tức khắc, cặp mắt hổ mở ra, hiện lên quang mang khiến người sợ hãi.

Số điện thoại này của hắn, tất cả chỉ có sáu người biết đến.

Nam Giang vương đưa tay ra, hơi động, chiếc điện thoại trên bàn như có linh tính tự mình bay tới.!

Tầm mắt hắn nhìn đến số gọi tới, hơi kinh ngạc vì đó là một số máy lạ.

Chẳng lẽ gọi nhầm.?

Hắn định từ chối cuộc gọi, tay chợt khựng lại mà nghĩ, có thể hay không, là vị kia điện tới.?

Không còn chút do dự nào, dứt khoát nhận cuộc gọi.

"Là ai ?"

Bên kia điện thoại không một chút thanh âm, yên nặng quỷ dị có chút dọa người.

Nam Giang vương -Tu Ngô Tâm lắc đầu một cái, xem ra thật sự là gọi nhầm rồi, lúc chuẩn bị cúp máy thì một thanh âm lười biếng vang lên:

"Là ta."

Nghe được âm thanh này, Nam Giang vương kích động đứng lên, trên người tỏa ra hơi thở cuồng bạo.!

Thân thể hắn kích động có chút run rẩy, hơi thở có chút dồn dập.!

Hắn mong chờ cú điện thoại này ròng rã ba năm.!

Nhưng chưa một lần nó vang lên!

Chỉ là hy vọng, người đàn ông này một ngày nào đó nhớ tới cái số máy này, gọi tới cho hắn.!

Nhưng mong đợi, hắn luôn đợi được là sự thất vọng.!

Hắn cảm thấy gọi Nam Giang vương so với cuộc gọi này đều không đáng giá!

Nhưng bây giờ, người đàn ông kia rốt cuộc cũng đã gọi tới, hơn nữa cuộc điện thoại này, biểu thị người kia cũng đang ở tỉnh Chiết Giang!

"Điện chủ. . ." thanh âm của hắn mang theo chút run rẩy thậm chí có chút nức nở.

Nếu để những nhân vật cao câp tỉnh Chiết Giang thấy Nam Giang vương như vậy, tuyệt đối sẽ rớt hết cằm, bởi vì trong mắt Nam Giang vương chỉ có sự tiêu diệt và chết chóc.! Làm sao có thể có biểu hiện ngoan hiền ôn nhu như vậy.!

" Nói lại lần nữa, không nên kêu tôi là điện chủ, cũng không nên tra số điện thoại này, nếu tôi phát hiện cậu cho người tới bên cạnh tôi, tôi thề, những thứ tôi cho cậu, tôi sẽ tự mình phá hủy, bao gồm sinh mệnh trong đó." Thanh âm lạnh băng truyền qua chiếc điện thoại.

"Điện. . ."Nam Giang vương không dám nói tiếp, vội im lặng.

"Giúp tôi điều tra một người, cô ấy tên Tôn Di, ở trấn Đại Phán tại Ninh Ba, hiện đảm nhiệm chức vụ thị trường tổng giám sát tập đoàn Hoa Mỹ, mười giờ trước mất đi liên lạc, tôi muốn biết hiện giờ cô ấy ở đâu, có nguy hiểm hay không, phải chăng trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Trong vòng năm phút, tôi sẽ gọi lại cho cậu, đến lúc đó, tôi mong sẽ biết được tất cả."

Giọng nói bên kia điện thoại không để cho ai được phép nghi ngờ, dứt khoát, sau khi nói song trực tiếp ngắt kết nối.

Ở tỉnh Chiết Giang, không một ai dám nói chuyện với Nam Giang vương như vậy.!

Nếu người nói không phải người đàn ông kia, mà là một người khác vậy không thể nghi ngờ đối phương đã sớm chở thành cái xác. Nhưng bây giờ Nam Giang vương nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, một bên đăng nhập vào trang web, một bên lấy chiếc điện thoại khác gọi đến một số dãy số.

"Sát, 3 phút, tôi muốn tất cả tin tức của Tôn Di, nữ. . ."

Quay lại thời gian, khu nhà ở Đại Đô.

Diệp Thần cúp điện thoại, rơi vào trầm tư.

Thật ra trước giờ hắn vẫn một mực không gọi đến số điện thoại này, hắn không hi vọng phát triển quan hệ với bên đó, không hy vọng việc báo thù sẽ có liên quan gì với những người đó.

Nhưng bây giờ xem ra, trở lại Hoa Hạ, thì không thể không đối mặt với những người này.

Hắn nhìn thời gian, ngồi xuống ghế sa lon, từ túi mò ra một gói thuốc lá, hơi run một cái, một điếu thuốc liền rơi ở trên tay.

Châm thuốc, một làn khói thuốc mờ ảo lượn quanh.

Thời điểm phiền lòng, khói thuốc là thứ giải tỏa tốt nhất.

Thời gian năm phút trôi qua.

Diệp Thần đem điếu thuốc trong tay dập tắt, hơi cong ngón tay, bắn điếu thuốc rơi trúng thùng rác.

Hắn một lần nữa bấm cú điện thoại kia.

"Có tin tức không?"

Giọng bên kia đã bình tĩnh lại đôi chút.

"Điện. . . Khụ Khụ Khụ . . . Tôi đã tra được tin tức của Tôn Di, thời điểm buổi trưa 11giờ 35 rời khỏi khu nhà ở Đại Đô Ninh Ba, lái một chiếc Volkswagen Beetle 180 TSI, ở 12giờ 25 lái vào bệnh viện nhân dân số 5 Ninh Ba, xe đến thời điểm hiện tại vẫn được đậu ở bãi đậu xe bệnh viện.

Căn cứ điều tra tại Ninh Ba, em trai Tôn Hạo Triết của Tôn Di vào thời điểm buổi trưa 11giờ 20 phút bệnh tình đột nhiên tái phát, cần lập tức giải phẫu, tiền giải phẫu là 700 nghìn.

Chúng tôi điều tra ra cuộc điện thoại của Tôn Di tại bệnh viện, phát hiện trong thời gian này cô ấy gọi đi ba cú điện thoại, cú điện thoại đầu tiên là một công ty thế chấp, Tôn Di tiểu thư bán chiếc xe của mình với giá 50 nghìn.

Cuộc điện thoại thứ hai và thứ ba là số riêng, thời điểm chấm dứt cuộc gọi thứ ba, Tôn Di tiểu thư đem điện thoại di động ném vào thùng rác thứ hai bên ngoài phòng bệnh sau đó tới lầu 5 phòng bệnh 512. . . tôi có một phần điều tra được soạn cặn kẽ, có cần gửi đến hộp thư của ngài hay không."

"Không cần."Diệp Thần trả lời, song cúp điện thoại.

Cô gái này, xảy ra chuyện như vậy cũng không nói với hắn, chẳng lẽ cô vẫn không coi hắn là bạn.?

Hay vẫn nên nói, đến thời điểm này cô ấy vẫn nhận định hắn không có khả năng trợ giúp.?

Tôi rõ ràng đã nói với cô, gần đây mới kiếm được trăm triệu, cô tại sao vẫn không tin.?

Bên người rõ ràng tồn tại một thần y, vì sao vẫn muốn dựa vào những lang băm kia… ?

700 nghìn, Diệp Thần biết rõ, trên tay Tôn Di chỉ có 300 nghìn, coi như đem xe đi bán, vậy cũng chưa đạt được con số 400 nghìn.

Còn hai cuộc điện thoại riêng, chắc là gọi đi mượn tiền. . . Kết quả, cô thất bại.

Bây giờ hẳn là thời điểm Tôn Di bất lực nhất đi.

"5 năm trước, thời điểm tôi bất lực nhất, cô vẫn âm thầm bên cạnh, vậy 5 năm sau, thời điểm cô bất lực nhất, tôi cũng nên kéo cô ra khỏi vực sâu."

" A, thật sự là một người phụ nữ ngốc."

Diệp Thần tiện tay cầm lên chiếc áo khoác, khoác lên người, đóng cửa lại, hòa mình vào bóng đêm.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận