Saved Font

Trước/20Sau

Đoản Ngược He Se

Chương 14: Lời Hứa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Năm đó, tôi đến hộp đêm chơi, khắp nơi đều là đèn mờ loạn xạ, nhạc xập xình, nam thanh nữ tú ôm nhau trên sàn nhảy thác loạn, đó là lần đầu tôi gặp em....

Em ngồi ở ghế lớn cùng vài người, giữa bao nhiêu con người, dường như là nổi bật nhất.

Mái tóc dài màu đỏ rượu, dưới ánh đèn tôn lên nét quyến rũ, đường nét khuôn mặt đẹp đến mức nó khác biệt với hộp đêm trụy lạc này, đôi mắt đó....đôi mắt có phần kỳ lạ , một bên mắt của em có màu bạc.

Hình như ngoại hình kỳ lạ này của em thu hút không ít người, chỉ là em không cười, ánh mắt đó của em khác xa với những người còn lại, là ánh mắt của một kẻ thờ ơ với tất cả.

Em cũng nhìn về tôi, con ngươi màu bạc khiến sống lưng tôi cứng đờ, tôi không ngờ...lại đẹp như thế.

Bà chủ hộp đêm nhìn tôi một cái rồi hỏi :" Lãng thiếu, có thích con bé đó không? Con bé đó tên Mịch Mi, là đồ sạch đó "

Tôi ngạc nhiên nhìn bà, rồi lại nhìn em, ra là bán thân, nhìn không ra.

Em tên Mịch Mi sao? Nghe thật hay, nhưng nghe cũng thật buồn.

Tôi càng nhìn càng mê luyến, trong đầu chỉ hiện lên cảm giác, tôi muốn em.

......

Tôi với em quấn nhau ở khách sạn, em có vẻ rất đau còn cào lên lưng tôi vài vết, tôi cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không biết tại sao tôi lại làm thế, trước đây ai cũng biết, tôi là kẻ chưa từng kiên nhẫn và dịu dàng với ai, nhưng sao đối diện với ánh mắt mông lung đó, tôi lại thấy không đành lòng.

Tôi đưa em ra khỏi hộp đêm, nói với em :" Đi theo tôi, tôi sẽ cho em tất cả "

Em ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hướng ra cửa sổ có phần giễu cợt, không nhanh không chậm đáp.

" Tôi không tin vào đàn ông, nhất là đàn ông có tiền "

Tôi thực sự rất ngạc nhiên, những người phụ nữ trước đây đều ôm tôi nịnh nọt, nói những lời ngọt ngào nhất có thể, chỉ có em cao cao quý quý như đóa mẫu đơn diễm lệ.

Tôi ở cùng em rất lâu, dường như ngoài công việc, tôi chỉ quan tâm đến em, nhưng em chưa bao giờ cười với tôi, cái lạnh lẽo trong đôi mắt đó chỉ khiến cho tôi cảm thấy đau lòng.

Có một lần tôi đang ôm em ngủ, giật mình tỉnh dậy vì người bên cạnh không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay nắm chặt áo tôi sợ hãi.

" Đừng....!! "

Em ngồi bật dậy, mông lung nhìn về phía trước, bàn tay còn nắm áo tôi, tôi ôm vào lòng, cho em điểm tựa.

" Đừng sợ, anh đây, yên tâm "

Em dựa vào người tôi, bờ vai gầy gò run lên thổn thức, em đang rất sợ, lần đầu tiên tôi dùng từ sợ để nói về em

Sau đó tôi mới biết thì ra em không có cuộc sống dễ dàng gì, ba em là một tên nghiện, là một tên bạo hành gia đình, mẹ em mất từ sớm, xung quanh em chẳng có ai ngoài người cha khốn kiếp đó cả.

Ông ấy từng muốn xâm hại em, ông từng vào phòng em để rờ rẫm và tự thỏa mãn chính mình, không biết ông ấy nghe đâu đó, cô gái còn trong trắng bán rất có tiền, ông ấy không làm bậy, là vì muốn bán em đi.

Em sống trong sợ hãi, ô nhục và ám ảnh, đó là lý do lần đầu của tôi và em, em lại sợ đến thế, phản ứng mạnh đến thế.

Lúc em bị bán vào hộp đêm, vẫn chưa thoát kiếp, tên huấn luyện trong đó là một tên biến thái, vì ngoại hình em bắt mắt, hắn luôn nhằm vào em, vẫn luôn lân la động chạm em.

Tôi đọc từng tài liệu viết về em, trái tim từng chút từng chút rỉ máu...

Thì ra...em có cuộc sống chẳng dễ chịu gì. Em yên tâm, từ nay có tôi rồi.

…….

Tối đó em ôm tôi rất chặt, giọng nói có phần mềm đi :" Lãng Hiên, những lời anh nói trước đó, còn tác dụng không? "

" Còn chứ " Tôi từng nói, đi theo tôi, tôi sẽ cho em tất cả.

" Trái tim....có được không? "

Tôi ngẩn ngờ nhìn em, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chỗ khác, không chịu nổi ánh mắt chăm chăm của tôi.

Tôi hoàn hồn vì sợ em đổi ý :" Đương nhiên....đương nhiên được rồi "

Em cười một cái, lần đầu tiên tôi thấy em cười, nụ cười này...thực sự đẹp.

Tôi lại muốn thấy nó nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.

.........

Tôi và em bên nhau được một năm, mẹ tôi trở về, bà ấy đến tìm em, bà ấy nói em chỉ là con điếm, không thích hợp với danh gia vọng tộc như bà, tôi ngay lập tức đến đó ôm chặt lấy em, cảm nhận bờ vai run rẩy từng hồi.

" Mẹ, cô ấy cưới con, không phải cưới gia tộc của chúng ta "

" Con cho rằng con điếm này có tư cách đó sao? "

" Cô ấy có!! "

" Con...."

Em kéo áo tôi, lắc đầu một cái ý bảo tôi đừng cãi nữa, em ôm lấy hông tôi gục mặt, sau đó cúi đầu :" Con xin lỗi bác "

Tôi chẳng biết lời xin lỗi đó có ý nghĩa gì, tôi ôm em rời đi trong sự tức giận của bà, tôi rất sợ nếu ở thêm giây phút nào nữa, em sẽ không chịu được.

………

" Anh còn nhớ lời hứa của mình chứ? "

Em đứng trên tầng thượng, ánh mắt mông lung như đêm đầu tiên tôi gặp em, tôi đau đớn vuốt mái tóc em.

" Anh nhớ "

" Tự do....có được không? "

" Đừng...anh xin em, đừng...."

" Anh không muốn giữ lời sao, Hiên? "

" Mi Mi..."

" Dừng thôi.... "

Tôi xin em ba ngày, ba ngày để ra quyết định, tôi vẫn ôm em ngủ, trân trọng từng giây từng phút, tôi muốn dùng hết sức mình bảo vệ em.

Ngày cuối cùng, em không nói lời nào, lặng lẽ rời đi, em biến mất như thể trên đời này không có người nào tên Mịch Mi cả.

Tôi điên loạn tìm em, lại tìm thấy dưới gối em có một phong thư, bên ngoài để tên tôi, trong đó không căn dặn gì, chỉ viết hai dòng

" Anh còn nhớ lời hứa của mình chứ? "

" Kết hôn, sinh con, hạnh phúc....được chứ? "

Lúc đó tôi mới biết có một cô gái bí mật đến tìm em theo sự sắp xếp của mẹ, cô ta thỏa sức vũ nhục em, còn nói nếu em không chịu rời xa tôi, họ sẽ đem quá khứ của em tung ra, lúc đó danh tiếng của tôi và công ty cũng sẽ có vấn đề, họ bắt em lựa chọn và rời đi, nhưng tôi lại mảy may chẳng biết gì.

.......

Mẹ đến tìm tôi, bà ấy muốn tôi kết hôn với cô gái đó, tôi lẳng lặng chạm vào tờ giấy trong túi quần, dường như nhận ra điều gì đó, khẽ gật đầu.

" Mẹ đã chắc chắn chứ? "

" Sao lại không? Cô gái đó...."

Tôi chặn bà lại, nhẹ giọng hỏi :" Mẹ có biết tại sao lần đó, cô ấy xin lỗi mẹ không? "

Bà mờ mịt không hiểu, muốn tôi nói rõ.

" Bởi vì cho dù cô ấy đi rồi, cô ấy đã lấy đi linh hồn và trái tim của con trai mẹ "

Mẹ nhìn tôi một lúc, bà có phần kinh ngạc, tôi đứng dậy rời đi.

Không lâu sau, tin tức tôi kết hôn truyền ra bên ngoài, đương nhiên tôi không cần đả động gì cả, gia đình cô gái kia đã một tay dựng lên màn kịch hào môn đầy dơ bẩn.

Ngày kết hôn, tôi đứng trên bục lớn đợi cô dâu tiến vào, cha xứ đọc lời tuyên thệ, tôi chỉ ước nếu như lúc này người trước mặt là em...thì hay biết bao.

Tôi đã từng nói với em, những tranh đấu trong gia tộc, những xa hoa của hào môn thực sự khiến người ta chán ghét. Tôi đã từng nói, sau này bản thân không thể như thế, nhất định cùng em xây nên ngôi nhà nhỏ đầy yêu thương của chúng ta, nhưng tôi không làm được...

Cha xứ đọc tuyên thệ đến phần tôi, tôi nhìn nhẫn cưới trong tay, nhìn đến chán ghét, cha xứ hỏi tôi, con có đồng ý không?

" Đồng ý sao? Đùa tôi chắc? Người phụ nữ của tôi chỉ có một và vĩnh viễn không phải là cô ta "

Tất cả mọi người bất ngờ đứng lên, khuôn mặt cô dâu phía sau khăn voan cũng vặn vẹo đến xấu xí.

" Anh dám..? Anh có tin...."

Đồng loạt từng tiếng điện thoại trong hội trường vang lên, ba cô dâu nhận điện thoại, hùng hồn quát.

" Cái gì?? Cổ phiếu giảm nặng rồi? Nhà đầu tư cũng rút vốn sao?? "

Cô dâu đưa mắt hoảng sợ nhìn tôi, dường như không tin vào tổng tài ăn chơi trác táng ngày nào lại làm được điều đó.

Tôi chậm rãi tháo nhẫn, vứt bỏ hoa cài bên ngực, chán ghét nhìn đám nhà gái.

" Các người thua rồi "

...........

Tôi đã tìm em rất lâu, hình như là hơn mười năm.

Mịch Mi, Mịch Mi, Mịch Mi....cái tên này đã ám ảnh tôi suốt nhiều năm trời, tôi đến thị trấn Du, tôi nghe nói có người từng thấy qua em.

Tôi dừng lại ở một quán ven đường, hỏi một cụ già ở đó.

" Bà có biết cô gái có mái tóc màu hung đỏ, một bên mắt có màu xám tro không? "

" Cô gái đấy à? Đã chết vài năm trước rồi..."

Tôi ngỡ ngàng nhìn bà, bà chỉ cho tôi một khu mộ, bảo rằng em đã được chôn ở đó.

Bà ấy nói hơn mười năm trước em một mình đến đây, còn có thai, sau khi sinh được vài năm thì qua đời, bà ấy nói có thể do em quá yếu, lại kiên quyết giữ thai nhi trong bụng, sức lực không đủ nên mới mất sớm.

Tai tôi ù đi, một mình đứng trước mộ của em, ngón tay run rẩy từng hồi chạm vào bia mộ.

" Mi Mi...."

Lâu lắm rồi tôi mới gọi tên em, thế mà em lại chẳng nghe được. Cổ họng tôi cứ nghẹn lại, muốn nói những không nên lời, khó khăn lắm mới nói được :" Xin lỗi....là anh tìm em quá trễ, nếu như....sớm một chút, thì em không sao rồi "

Tôi cười khổ một tiếng, gục đầu vào bia mộ, hận không thể lao xuống huyệt cùng em.

Em như thế mà đã đi rồi....sao lại tàn nhẫn thế này?

Tiếng giày đạp vào cỏ ngày càng gần, tôi nghe giọng đứa trẻ non nớt nhưng lại sắc lạnh, thờ ơ vô cùng.

" Bà ấy nói, ông nhất định đến tìm bà, tôi còn không tin "

Tôi ngẩng đầu nhìn, là một cậu thiếu niên rất trẻ, trên người là bộ đồng phục học sinh bạc màu, ánh mắt một bên màu bạc lạnh lẽo, mái tóc đỏ rượu, nụ cười đó....rất giống em.

Mi Mi, anh tìm được con chúng ta rồi.

Em yên tâm, anh ở đây, sẽ ổn thôi.

Đợi con chúng ta lớn chút, anh đến tìm em nhé? Ngoan, đợi anh....

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tiên Võ Đế Tôn