Saved Font

Trước/20Sau

Đoản Ngược He Se

Chương 15: Lời Hứa [ Mịch Mi ]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi là Mịch Mi, mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, tôi có ngoại hình rất đặc biệt được di truyền do mẹ, một bên mắt của tôi có màu bạc, mái tóc bẩm sinh có màu đỏ rượu , ba tôi là một tên khốn chỉ biết nghiện ngập, khoảng thời gian ở cùng ông ấy, là nỗi ám ảnh lớn trong lòng tôi.

Tôi còn nhớ hôm đó đi học về, ông ấy trên tay cầm chai rượu lao về phía tôi, bàn tay dơ bẩn đó sờ khắp nơi trên thân thể, tôi rất muốn chống cự, miệng gào la thảm khốc, nhưng không được, ông ấy quá tàn bạo.

Nhưng được nửa chừng thì ông ấy dừng lại, tôi thấy ông ấy đưa tay xuống hạ bộ của mình xoa nắn, thật kinh tởm. Tôi là con gái ruột của ông kia mà?

Tôi thoát được đêm đó, ông ấy chỉ tự giải quyết bản thân mình, sau này tôi mới hiểu, ông ấy nợ của giang hồ rất nhiều tiền, muốn bán tôi vào hộp đêm để trả nợ.

Tôi nghe ông ấy gọi cho một người tên là Bảo ca, nói ông ấy có hàng vẫn còn nguyên, giá cả thế nào. Lúc đó tôi đã chạy trốn nhưng không thành, sau đó còn bị ép bán vào hộp đêm lớn.

Bảo ca đó là một tên biến thái, hắn dường như rất hứng thú với ngoại hình này của tôi, hắn chỉ trông chờ có một ngày vị khách nào đó chọn tôi rồi, hắn có thể thoải mái làm nhục.

Lần đầu tiên tôi được bà chủ đưa ra hộp đêm cùng vài cô gái khác, giống như những món hàng cho những người giàu có thỏa sức lựa chọn.

Dưới ánh đèn của hộp đêm, tiếng nhạc thời thượng đánh theo sự đam mê trụy lạc, dưới hàng vạn người quấn lấy nhau, đó là lần đầu tiên tôi gặp anh.

Anh nổi bật giữa hàng vạn người, đôi mắt màu hổ phách cứ chăm chăm nhìn lấy tôi, tôi nghe người ta gọi anh là Lãng thiếu, họ nói anh là một công tử thế gia, gia tộc chỉ có mình anh là con trai, lúc đó trong mắt tôi, anh thực sự là một tên nhà giàu đáng ghét.

Tôi thấy bà chủ ghé tai anh nói nhỏ, anh cười một cái rồi phất tay, bà chủ nói anh chọn tôi rồi.

Bà chủ đưa tôi lên phòng khách sạn, trên người chỉ độc nhất cái khăn tắm. Bà ấy dặn hầu hạ khách cho tốt, Lãng thiếu kia là một người rất thô bạo. Tôi nhìn quanh phòng xa hoa rộng lớn, trong lòng một trận trống rỗng.

Tôi rất sợ, sợ số phận bản thân nhất định sẽ giống như những cô gái dưới kia, mãi mãi chôn vùi với hương phấn.

Tôi rất sợ, sau đêm nay phải đối mặt với Bảo ca, tên khốn đó nhất định không tha cho tôi.

Tôi lê chân trần bước đến cửa kính, khung cảnh hoành tráng bên ngoài làm tôi mê man hẳn, giá như mẹ còn sống, giá như quyết liệt bỏ chạy....

Đáng tiếc trên đời nay làm gì có chuyện giá như?

Suy nghĩ một hồi tôi nhận ra bên tai có hơi thở nhè nhẹ bên cổ, chỉ nghe một giọng nói trầm ấm.

" Em tên Mịch Mi à? Sau này...gọi em là Mi Mi nhé? "

Tôi được ôm vào lòng, nhẹ nhàng nâng niu, anh nói với tôi :" Tôi tên Lãng Hiên, sau này.... một chữ Hiên này chỉ để em gọi "

Lồng ngực tôi một trận âm ỉ, nhưng vẫn nhàn nhạt thái độ, anh chậm rãi chạm vào tôi, chậm rãi để tôi tiếp nhận, lúc anh tiến vào tôi thực sự rất đau, còn cào lên lưng anh mấy cái. Anh không những không tức giận, còn nhẹ nhàng vỗ tôi.

" Đừng sợ...Mi Mi, sẽ không đau nữa "

Thật kỳ lạ, bà chủ còn nói với tôi, anh rất tàn bạo, nhưng những cử chỉ này....thật đáng động lòng.

Tôi và anh quấn nhau rất lâu, hình như đến khi trời bừng sáng, trong không gian còn lưu luyến hương dục tình, anh chậm rãi thả lên vai tôi vài cái hôn vụn vặt.

" Mi Mi...làm người của tôi đi "

Tôi không trả lời, tôi không tin vào đàn ông, tôi đã nghĩ những lời này chỉ là lời ong bướm phút chốc.

Nhưng sau đó bà chủ hộp đêm nói anh đã chuộc thân cho tôi, nhanh chóng sắp xếp cho tôi rời khỏi, tôi ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cảnh cửa sổ, không tin bản thân đã được thoát khỏi nơi địa ngục đó, anh vuốt mái tóc tôi khẽ nói :" Đi theo tôi, tôi sẽ cho em tất cả "

Tôi phì cười nhàn nhạt, ánh mắt hằn lên một tầng giễu cợt.

" Tôi không tin vào đàn ông, nhất là đàn ông có tiền "

Anh ngạc nhiên một chốc, nụ cười trên môi đậm phần sủng ái, tôi chỉ nghe anh nói.

" Sau này em chỉ có thể tin mỗi tôi "

........

Tôi ở cùng anh khoảng thời gian rất lâu, trong lòng trái tim hình như cũng bắt đầu rục rịch, từng cử chỉ cưng chiều, từng hành động yêu thương đã khiến tôi buông bỏ lớp phòng vệ.

Tôi và anh cứ tiếp tục đoạn thời gian đầy màu hồng đó, sáng tiễn anh đi làm, tối chờ anh về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem một cuốn phim, cùng nhau làm việc nhà, như một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc.

Có một hôm tôi đến siêu thị dưới lầu mua chút đồ, bắt gặp hình ảnh một người đàn ông quen mắt, là ba tôi ông ấy chạy đến bắt lấy cánh tay tôi.

" Mịch Mi, con mau cứu ba, mau cho ba ít tiền trả nợ đi, nếu không bọn giang hồ sẽ đánh chết ba đó "

" Ông buông ra, đừng chạm vào tôi "

" A...con khốn này, có phải mày được thằng nhà giàu kia bao nuôi rồi quên người cha này không? "

" Ông buông ra..."

" Tao là cha mày, mày dám sao? "

Tay ông ấy nhấc lên, trong đầu tôi xẹt qua một loạt hình ảnh bị bạo hành từ lúc nhỏ. Nhưng bàn tay ông ấy chưa chạm vào tôi đã bị bảo an chung cư giữ lấy, còn đè ông ấy xuống đất

" Ông làm gì đấy? "

" Các người cản gì chứ? Nó là con gái tôi "

" Tôi không biết ông ta, ông ta muốn quấy rối tôi "

Bảo an giữ ông ta lại, muốn giao cho cảnh sát, nhưng tôi nói vài câu, ánh mắt trở nên sợ sệt nhìn bảo an lôi ông ấy đi. Tôi còn nghe ông ấy nói.

" Con khốn, mày là đứa bất hiếu, mày đợi đó cho tao "

Tối hôm đó đang yên giấc, tôi thấy ác mộng nằm thấy mình quay lại căn nhà đó, mơ thấy ông ta, mơ thấy Bảo ca dần tiến gần lại muốn hành hạ tôi, tôi muốn thoát, tôi muốn tìm Lãng Hiên.

" Đừng....!! "

Tôi ngồi bật dậy, trước mắt là khung cảnh trong phòng ngủ, trong lòng mới yên tâm hẳn, bên vai được anh ôm lấy, chậm rãi xoa lưng tôi vỗ về, để tôi tựa vào lồng ngực êm ái.

" Đừng sợ, tôi đây, yên tâm "

Chỉ ba câu ngắn ngủi trong lòng tôi đã ổn hẳn. Tôi yên tâm ôm lấy anh, tự cảm tạ ông trời đã ban anh bên cạnh cứu vớt cuộc sống tăm tối này

Tối hôm đó anh đi làm về, ôm tôi rất chặt, khẽ nói :" Mi Mi, từ nay có anh rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi " tôi gật đầu nắm tay anh, ngón tay vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay to lớn, có chút ấp úng nói.

" Lãng Hiên, những lời anh nói trước đó, còn tác dụng không? "

" Còn chứ " anh từng nói đi theo anh, anh sẽ cho tôi tất cả. Đôi gò má tôi đỏ bừng, cúi đầu thấp giọng.

" Trái tim....có được không ? "

Anh có vẻ ngạc nhiên lắm, còn nhìn chằm chằm làm tôi có chút không tự nhiên mà quay đi, anh gấp gáp nhìn tôi như sợ đổi ý.

" Đương nhiên...đương nhiên được rồi "

Tôi nhoẻn miệng cười, mười ngón tay bị anh giam lại, trong lòng một trận ngọt ngào ấm áp.

Anh và tôi vẽ ra một trang giấy đầy màu hồng, chúng tôi sẽ kết hôn, sinh con, cùng nuôi dạy nó khôn lớn, chứng kiến nó trưởng thành, chứng kiến nó kết hôn, sau đó...về già cùng nhau uống trà nhìn đám cháu chắt chạy quanh nhà.

" Sau này sinh con, nhất định cho chúng biết thế nào gọi là gia đình, không thể để chúng dính vào những màn tranh đấu hào môn dơ bẩn, anh sẽ cùng em xây ngôi nhà nhỏ của chúng ta "

Tôi gật đầu, mỉm cười đầy hạnh phúc.

Một năm trôi qua rất nhanh, sóng gió rồi cũng dần tới, mẹ anh, một quý phu nhân đầy cao quý đến tìm tôi, bà mắng tôi chỉ là một con điếm được chuộc thân từ hộp đêm, không hề thích hợp kề cận bên anh để đứng đầu một gia tộc.

Tôi nhìn thấy anh chạy đến, vẻ mặt đầy xót xa ôm lấy vai tôi, như tiếp thêm một phần sức mạnh.

" Mẹ, cô ấy cưới con, không phải cưới gia tộc của chúng ta "

" Con cho rằng con điếm này có tư cách đó sao? "

" Cô ấy có!! "

" Con...."

Tôi toan kéo anh lại, không muốn anh vì mình mà mang danh bất hiếu, tôi nghiêng người trước quý phu nhân nọ :" Con xin lỗi bác "

Vì con sẽ rời đi và mang theo trái tim của anh ấy

.............

Anh nói với tôi cùng nhau vượt qua, nhưng tôi không làm được, cô gái được chỉ hôn với anh đến tìm, cô ta rất cao quý, rất danh giá.

Cô ấy nói nếu không rời đi sẽ tung quá khứ của tôi ra bên ngoài, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh và công ty, tôi không muốn đem bất lợi đến cho anh, càng không thể để anh vì một con điếm như tôi mà phá hủy tiền đồ

Tối hôm đó tôi và anh đã ở tầng thượng của tòa nhà, cái gió lạnh thổi qua làm lòng cả hai lạnh lẽo, anh ôm chặt lấy eo từ sau, tôi cảm nhận đôi bàn tay ấy chậm rãi vuốt trên mái tóc.

" Anh còn nhớ lời hứa của mình chứ? "

Đi theo tôi, tôi sẽ cho em tất cả

" Anh nhớ "

" Tự do....có được không? "

" Đừng...anh xin em, đừng...."

" Anh không muốn giữ lời sao, Hiên? "

" Mi Mi..."

" Dừng thôi.... "

Anh xin tôi ba ngày, trong ba ngày hãy chung sống như chưa có chuyện gì, có trời mới biết tôi thực sự mong giây phút đó được ngừng lại, tôi rất muốn ở bên anh.

Ngày cuối cùng rồi, tôi không còn cách nào khác ngoài lặng lẽ rời đi, tôi sợ nếu còn cầm cự thêm phút giây nào nữa, tôi sẽ không đành lòng.

Tôi biết anh sẽ tìm tôi, tôi để lại dưới gối nằm một phong thư, nội dung rất ngắn ngủi.

" Anh còn nhớ lời hứa của mình chứ?"

" Kết hôn, sinh con, hạnh phúc....được chứ? "

Tôi đi khắp thành phố, rồi dừng chân ở thị trấn Du, đơn giản vì khung cảnh nơi này rất giống như cảnh tượng màu hồng mà chúng tôi đã vẽ.

Tôi ra đi chẳng đem theo gì nhiều ngoài mấy bộ quần áo, tư trang và...cốt nhục của anh.

Bác sĩ nói sức khỏe tôi rất yếu, không nên giữ đứa trẻ này, nhưng tôi chỉ muốn giữ lại của anh một điều gì đó, dù nó rất khó khăn.

Sắp xếp xong chỗ ở thị trấn Du, trước khi đến có người giới thiệu cho tôi một quán ăn nhỏ, tôi năn nỉ mãi họ mới để lại cho tôi với giá rẻ. Tôi bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

Ti vi chiếu tin tức cậu ấm Lãng thị kết hôn, là kết hôn với cô gái đó, chắc anh đã làm theo tôi nói. Tôi rất mong nhìn thấy anh kết hôn, sinh con rồi sống hạnh phúc.

Nhưng sao nghĩ lại, người anh lấy không phải mình, trong lòng vẫn một trận chua chát.

Con anh rất khỏe, tháng thứ sáu tôi đã cảm nhận được nó đạp trong bụng mình, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu.

Tôi trang trải qua ngày, vẫn luôn theo dõi tin tức trên về anh, anh đã hủy hôn rồi, tivi chiếu trực tiếp cảnh tượng lễ đường hỗn loạn, anh tháo lấy chiếc cưới và hoa cài áo vứt xuống đất, tay phải phủi lên vai áo như đang kinh tởm một thứ gì đó.

Tôi nhìn chiếc nhẫn ngọc bên tay phải, ánh mắt một tầng sương long lanh, lại nhìn chiếc nhẫn có kiểu giống hết trên tay mình, tôi vuốt lấy bụng khẽ nói :" Con à, ba con rất nhớ mẹ con mình "

Tôi nghe anh dõng dạc nói :" Người tôi yêu chỉ có một và vĩnh viễn không phải là cô "

Tôi rất muốn đến tìm anh, nhưng sợ bản thân sẽ liên lụy anh, chỉ còn cách ẩn mình nơi hẻo lánh.

Con đến tháng thứ chín thì quẫy đạp dữ dội, tôi thực sự mong chờ có thể nhìn thấy dung mạo của nó lúc chào đời, nhất định sẽ rất giống anh.

Tôi đến bệnh viện sinh một mình, khoảng khắc một mình vượt qua quỷ môn quan, thực sự rất sợ hãi, tôi thực sự rất mong anh sẽ đến, nắm lấy tay tôi giống như năm đó nói :" Đừng sợ...anh đây "

Thì tôi nhất định sẽ làm tốt lắm, vật vã suốt ba tiếng, cuối cùng tiểu tử nhỏ cũng chào đời, điều làm tôi thất vọng chính là, thằng nhãi hành người này giống tôi như đúc!!

Tôi ngồi trên giường, ngón tay chạm vào má mềm mại của đứa nhỏ.

" Aiyo, con trai, con chẳng giống ba con chút nào "

Đôi mắt màu xám, trên đầu là vài cọng tóc màu đỏ sậm, có một điểm nó giống anh chính là một bên mắt còn lại có màu hổ phách. Tôi hôn lên trán đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy kỳ diệu.

Tôi đặt tên cho đứa nhỏ là Lãng An, mong đứa nhỏ một đời bình an, đây là đứa trẻ mang dòng máu của tôi và anh....

Tôi nuôi con khôn lớn, đến năm nó hơn tám tuổi, bác sĩ nói tôi không còn sống được bao lâu, có lẽ lúc sinh vất vả, lúc sau sinh lại còn vất vả hơn, về sau lại nhiều bệnh trong người.

Lãng An rất có hiếu, từ nhỏ chưa từng để cho tôi phải lo lắng , nhưng không biết có phải do giống anh hay không? Lúc nào cũng lèm bèm như ông cụ non, từ lúc tôi bệnh liệt giường, chỉ có nó tài giỏi chăm sóc tôi, còn quán xuyến được trong ngoài, thực sự rất giỏi.

Hiên, đúng gien con anh thật tốt.

Tôi tựa đầu vào thành giường, chạm tay lên chiếc nhẫn ngọc, thằng bé đi vào trên tay là chậu rửa mặt đã được pha nước ấm.

" Mẹ còn ôm hy vọng chờ ông già chết tiệt đó sao? "

" Đó là ba con mà "

Tôi thực sự dở khóc dở cười, Lãng An dường như rất ghét anh, có lẽ thằng bé cho rằng anh đã bỏ rơi tôi và nó.

" Ba sẽ đến tìm mẹ con chúng ta "

Một chiều thu cuối năm, tôi cảm thấy bản thân rất yếu, như cành liễu trước gió, chỉ một cơn gió mạnh cũng có thể khiến tôi rời đi.

Tôi không muốn cho lắm, Lãng An còn quá nhỏ, tôi sợ trước lúc anh chưa đến, sẽ không ai chăm sóc cho nó.

Tôi nhờ cậy một bằng hữu lâu năm ở gần nhà, nhờ họ trước lúc Lãng An trưởng thành, hãy chăm sóc nó, dùng quán ăn mà mẹ con tôi buôn bán để làm kế sinh nhai.

Căn dặn xong mọi thứ, tôi lại nhìn đứa con trai đang khôn lớn từng ngày của mình, bất giác nở nụ cười.

" An nhi, thứ này là nhẫn mà ba đã tặng mẹ năm đó "

Tôi nhét vào tay nó chiếc nhẫn ngọc.

" Thứ này mà mẹ đeo suốt mấy năm qua à? "

Nó bày ra dáng vẻ chán ghét, nhưng rồi cũng xỏ vào tay mình, lân la hỏi.

" Sao mẹ chắc chắn ông ấy sẽ đến chứ? "

" Vì....ba con yêu mẹ "

……………

Dưới hoàng tuyền, bỉ ngạn đỏ rực một dòng sông Vong Xuyên, Mạnh Bà hỏi tôi :" Con còn đợi à? "

" Anh ấy sẽ đến mà "

Tôi dựa vào lan can thành cầu, mấy năm qua chứng kiến mấy màn hợp tan trần thế, còn chứng kiến có người đợi lâu hơn tôi, tôi đưa mắt ngắm nhìn nước sông chảy xiết, bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc mà đã lâu không nghe...

" Mạnh bà, bà có biết có cô gái tên Mịch Mi đã đi qua đây chưa? "

Tôi quay đầu lại nhìn, vẫn là chàng thanh niên năm đó với đôi mắt màu hổ phách, nụ cười đầy ôn nhu nhìn tôi ,giống như năm đó gọi tôi :" Mi Mi, anh đến rồi "

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Đạo Cuồng Tôn