Saved Font

Trước/20Sau

Đoản Ngược He Se

Chương 18: Thánh Sủng 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ta trở về thiên giới, thiên đế cũng không trách phạt chuyện ta không hoàn thành nhiệm vụ, ngài chỉ hạ mi mắt thở dài.

" Thiển Nguyên, tình kiếp này của tam đệ, cũng là tình kiếp của ngươi "

Ta ngỡ ngàng nhìn tiên đế, thì ra chàng là tình kiếp, ta cũng là tình kiếp, đôi ta chỉ là kiếp nạn của nhau.

Ta được thăng làm thượng thần, dưới trướng được tôn một chữ " cô cô ", trở về ngày tháng an nhàn trên cung, nhưng hoàng thượng, ta chưa một đêm nào ngưng nhung nhớ người.

Có một ngày, Thiên Hậu triệu ta đến hoa điện, trước khi xuống trần gian, ta đã từng hùng hôn tuyên bố với thiên giới, ta không cần tình yêu, lúc này trước mặt người, ta có chút hổ thẹn, Thiên Hậu cười hỏi.

" Thiển Nguyên, ngươi đã hiểu yêu là gì chưa? "

Thiên hậu một thân phượng bào, hào quang hiền từ nhìn ta, ta từng nghe qua về giai thoại của người và thiên đế, đều trải qua một kiếp đau đớn mới có nhau.

Ta khẽ gật đầu cười khổ, đôi mắt nhìn về vườn đào nở rộ khoe sắc trước mặt. Thiên hậu hỏi ta

" Có muốn nhìn thấy hắn không? "

Ta nhìn về Thiên Hậu, ánh mắt cụp lại chần chừ :" Có thể sao? "

Thiên Hậu quơ tay giữa không trung, hiện lên tấm gương đồng lớn, chiếu rõ khung cảnh ngày hôm đó.

Ta nhìn thấy chàng gọi tên ta, lao đến ôm nhục thể đã lạnh dần. Hoàng thượng, người rơi lệ?

Thiên hạ truyền, lệ của đế vương chỉ rơi vì thiên hạ.

Thiên hạ....

Ta rơi một giọt nước mắt, thì ra hoàng thượng không ngốc, hắn biết rõ âm mưu của hoàng hậu và phản tặc, không bấy lâu sau phản tặc bị lật đổ, hoàng hậu biệt giam ở Phượng Nghi cung.

Người đến Phượng Nghi cung, tay nắm lấy cây tiêu làm bằng ngọc mà ta hay thổi lúc làm nhạc kỹ, người lạnh nhạt nhìn hoàng hậu, nàng ta ngơ ngẩn ngồi ở kháng sàng, cười như điên loạn.

" Cẩu hoàng đế, ngươi cũng biết đau lòng sao? Quý phi vì ngươi mà chết, đúng là chết rất hay, nếu không hôm nay ta làm sao có thể thấy dáng vẻ thảm hại này của ngươi chứ? "

Hoàng thượng chỉ vuốt cây tiêu, nâng niu như thể ta còn bên cạnh, khô khốc một tiếng.

" Tại sao? "

" Cẩu hoàng đế, ngươi có biết vì sao ta hận ngươi không? "

Người nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu cười lớn, nụ cười hòa lẫn nước mắt.

" Ngươi đã giết chàng, giết chết tâm can của ta "

Hoàng hậu lấy ra từ tay một ngọc bội, ta mới hiểu, đều là vì chữ tình.

" Cẩu hoàng đế, ngươi đã hiểu cảm giác cùng ái nhân âm dương cách biệt chưa? "

" Cẩu hoàng đế, lúc này ta không cảm thấy đau khổ, chỉ cảm thấy hảo thống khoái, nhìn thấy ngươi từng chút nếm trải đau đớn, kỳ thực vô cùng thống khoái haha "

" Thiển Nguyên không có lỗi..." Chàng mấp máy lên tiếng.

" Tam lang cũng không có lỗi, ngươi dựa vài đâu mà giết chàng? Ngươi đã khiến ta cùng chàng âm dương ly biệt, ta nhất định sẽ khiến ngươi chịu đựng giống ta, mãi mãi thương nhớ, mãi mãi ân hận "

Người hoàng hậu yêu là một trong những huynh đệ bị người tàn sát lúc là thái tử, sau khi ái nhân chết, hoàng hậu ôm hận trong lòng, tìm cách báo thù.

" Tam lang, ta không trả được thù, mạng này...có là gì nữa chứ? Sống cùng sống, chết cùng chết "

Hoàng hậu dùng gươm sắt tự vẫn, từ đầu đến cuối, hắn vẫn ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn mọi thứ, đột nhiên cười lớn, trong nước mắt mà gọi tên ta.

" A Nguyên, trẫm có lỗi với nàng..."

Hoàng đế tại vị sáu mươi hai năm, sáu mươi hai năm ròng rã sống trong cô độc, người đã nếm đủ mùi vị đau khổ của tình ái, của dằn vặt lương tâm

Ta nhìn thấy chàng già đi, từng bước khổ sở bước đến bên đài cao, nơi ta cùng chàng thổi tiêu đánh đàn.

" Lẽ ra ta nên ngăn chặn hoàng hậu hại nàng, ít ra hài tử của chúng cũng không chết, nàng cũng không cần đau đớn chết đi "

" Thiển Nguyên, sáu mươi hai niên qua, trẫm chưa từng ngừng hối hận. Thì ra trừng phạt đau khổ nhất không phải tra tấn nhục hình, mà là ngậm nhấm sự hối hận "

" Thiển Nguyên, đợi trẫm, trẫm đến tìm nàng "

Thân thể của người rớt khỏi đài cao, vô lực giữa không trung. Gương đồng biến mất, cuối cùng nước mắt ta cũng rơi...

Thiên Hậu nhìn ta :" Có muốn tìm hắn không? "

" Thiên hậu nương nương, ta cùng chàng chỉ là tình kiếp..."

" Giữa hắn và ngươi không phải tình kiếp, mà là thiên duyên "

Duyên phận thiên định.

Thiên Hậu cười nhẹ, xoa đầu ta :" Đến tiên đài tìm hắn đi, hắn đang đợi ngươi "

Ta ngây ngốc nhìn, ngay lập tức cáo từ Thiên Hậu chạy như bay. Thiên Hậu phì cười, cùng lúc Thiên Đế đứng bên cạnh.

" Nàng cười gì chứ? "

" Phu quân, chàng không thấy tam đệ rất giống chàng sao? "

" Sao có thể giống chứ? Ta cũng không khiến nàng mất đi hài tử "

Thiên Hậu hừ lạnh một tiếng, nhắc lại chỉ khiến nàng giận dỗi. Thiên Hậu phất tay áo rời đi, bỏ lại Thiên Đế chạy theo như vịt nhỏ.

---

Ta chạy đến tiên đài, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nhưng khi đến gần, chân ta như chôn chặt tại chỗ, chàng quay đầu lại nhìn ta.

" Thiển Nguyên "

" Tam quân..."

Chàng từng bước đi tới, ôm chầm lấy ta, cái siết chặt từ chàng làm ta bừng tỉnh, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

" Tam quân..."

" Ta rất nhớ nàng. Thiển Nguyên, thời gian dằng dặc ở trần gian, thực sự rất khổ sở "

" Tam quân, ta cũng rất nhớ chàng "

Chàng ôm mặt, nhìn thẳng vào mắt.

" Nguyên nhi, đi với ta, đến chỗ Thiên Đế, ta không đợi được nữa "

" Tam...Tam quân, tìm Thiên Đế làm gì? "

" Ban hôn!! "

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ma Phi Độc Tôn