Saved Font

Trước/200Sau

Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 42: U U Hôm Nay, Ngốc Thêm Ngốc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vở kịch đã diễn ra rất thành công.

Sau khi tất cả đèn đồng loạt sáng lên, khán giả nhiệt liệt vỗ tay, các bạn nhỏ được ba dắt lên sân khấu cúi chào cảm ơn.

Theo sắp xếp của tổ chương trình, sau khi biểu diễn xong, khán giả sẽ bình chọn cho từng diễn viên nhí trong nhóm kịch, bọn họ cầm ngôi sao dán giấy mà chương trình đưa cho, lên sân khấu dán cho các diễn viên nhí mà mình yêu thích.

U U ngờ nghệch thành công get một cái trán đầy ngôi sao.

Cố Diệu Diệu lãnh khốc vô tình không cho người khác dán vào mặt mình, lạnh lùng xắn tay áo lên để cho bọn họ dán lên cánh tay, trông như cánh tay xăm trổ của một đại tỷ.

Tất nhiên, cuối cùng người được bình chọn nhiều nhất là Đinh Nghêu, quả thật hoàn toàn xứng đáng.

Cả mấy ông bố cũng phải công nhận kỹ năng diễn xuất của anh.

".. Vốn dĩ bọn chú nghĩ cháu chỉ có sở trường về ca hát, nhảy múa hay gì đó, không nghĩ đến diễn xuất cũng rất ra dáng đấy."

"Chính xác, giới trẻ hiện nay thực sự rất ghê gớm."

"Cố đạo, anh không cân nhắc một người trẻ tuổi đầy triển vọng như vậy à?"

Buổi ghi hình chương trình hôm nay đã kết thúc, cả đoàn người mặc đồ dán đầy sao, đang nói cười rôm rả trên đường về nhà.

Cố Khải Châu có chút lơ đãng, nghe xong mỉm cười:

"Thực sự rất tốt."

Đinh Nghiêu đang nói chuyện phiếm với thị đế, Cố Khải Châu đi chậm lại, quay đầu nhìn U U và Cố Diệu Diệu đi ở phía sau.

"Diệu Diệu."

Cố Diệu Diệu đã đoán được trước ông sẽ tìm mình nói chuyện.

"Hôm nay đoạn cuối của phần kia không phải là lời gốc trong kịch bản của ba đúng không?"

"Chuyện đó." Cố Diệu Diệu chớp mắt: "Là anh Đinh Nghiêu sửa ạ."

Mười phút trước, lúc vừa xuống sân khấu Đinh Nghiêu đã hỏi cô, vẻ mặt cô không đổi, bình tĩnh nói: "Là ba tôi bỗng sửa đổi."

Khi đó Đinh Nghiêu nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhưng không cố hỏi đến cùng.

Về phần Cố Khải Châu..

"Ba, ba không trách anh Đinh Nghiêu tự ý thay đổi lời thoại chứ?"

Cố Khải Châu còn đang suy nghĩ vì sao Đinh Nghiêu đột nhiên mạnh dạn như vậy thì bỗng nghe lời này của Cố Diệu Diệu, ông vừa muốn giải thích đã thấy U U cực kỳ đáng thương nhìn mình:

"Ba ơi, sao ba lại trách Đinh Nghiêu ca ca ạ?"

- - -Tay con cứ hướng ra chỗ nào thế? (Ý nói bênh vực người ngoài)

"Không trách, không trách." Cố Khải Châu xoa dịu nói: "Đoạn cuối cùng kia.."

"Ba thấy cũng khá hợp lý."

Cố Diệu Diệu nhìn về phía U U.

"U U em thấy như thế nào?"

U U nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang nhưng Cố Diệu Diệu cũng không để ý bé cảm thấy như thế nào, cô tốt bụng trả lời thay:

"Ah, em cũng thấy có lý à."

U U: . Dạ?

Lúc này Cố Khải Châu lại không nói gì.

Thật ra, kể từ sau sự cố của U U ở trường mẫu giáo, ông cũng đã tự kiểm điểm lại bản thân.

Ông suy nghĩ liệu có phải do cái nghề của mình gây rắc rối cho con gái ông không, nghĩ đến chuyện có nên đổi một trường mẫu giáo tốt hơn cho U U không, bảo vệ bé tốt hơn một chút.

Nhưng cho đến giờ ông cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến, cũng chưa bao giờ hỏi, bé có từng cảm thấy vui vẻ hay không.

Có lẽ trong mắt người lớn, trẻ con sẽ không có phiền muộn.

So với những rắc rối của họ, những rắc rối của trẻ chẳng qua là những cảm xúc nhỏ nhặt không đáng nói.

Nhưng những cảm xúc nhỏ bé nhẹ như bông tuyết ấy, tích tụ từng chút một trên đầu quả tim.

Nặng trĩu, ép trái tim nhỏ bé càng lúc càng nghiêm trọng.

Dù mỗi bông tuyết, vốn dĩ đều rất nhẹ.

Sau khi kết thúc ghi hình, cả gia đình 4 người trở về căn nhà nhỏ đơn sơ và tồi tàn.

Thời tiết dần trở nên nóng bức, trong phòng có chút oi bức, Cố Khải Châu nghĩ còn lâu mới đến thời gian đi ngủ nên quyết định dời vài cái ghế dựa ra khỏi phòng cho bọn nhỏ ra ngoài ăn hoa quả.

Những thứ này được mua bằng số tiền họ kiếm được vào buổi sáng, bao gồm quả đào, vải và dứa.

"Con muốn ăn quả này! Quả này! Cả quả này nữa!"

U U vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn đang ướt sũng, chạy ra ngoài với đôi dép lớn không vừa chân.

Cố Khải Châu đã yêu cầu tổ chương trình cung cấp nhang muỗi, đốt xong nhang muỗi, 4 người ngồi dưới gốc cây vừa ăn trái cây vừa trò chuyện phiếm.

"Hôm nay phần cuối cùng kia, sửa khá tốt."

Cố Khải Châu vừa ăn đào, vừa nói.

".. Dạ?"

Đinh Nghiêu nghe thấy câu này thì có chút ngạc nhiên.

Không ngờ Cố đạo tự luyến như thế, đột nhiên tự khen mình.

Anh cũng thuận miệng hùa theo: "Vâng, khá là tốt.."

Cố Khải Châu liếc mắt nhìn anh.

Người trẻ tuổi, vẫn không biết khiêm tốn.

Có điều làm nghệ thuật thì có chút kiêu ngạo mới bình thường, suốt ngày khiêm tốn, lịch sự như một con rô bốt rất nhàm chán.

Hai người này hoàn toàn không biết bọn họ đang ông nói gà bà nói vịt, Cố Diệu Diệu là người biết rõ mọi chuyện thì giấu công ẩn danh, im lặng bóc vải cho U U ăn.

Bé con khờ khạo lại đưa miếng vải đã bóc cho cô:

"Chị ăn đi!"

Ở nông thôn không khí trong lành, sao trời ban đêm rõ ràng.

".. Nếu chán quá thì có muốn làm thơ cho vui không?"

- - -?

Cả ba người đều không thể theo kịp những suy nghĩ của Cố Khải Châu, nhưng ông ấy lại rất hào hứng.

Nói làm thơ, thật ra cũng không phải là những bài thơ cổ nho nhã kia, mà là những bài thơ hiện đại đơn giản và bình dị.

Khi còn trẻ, Cố Khải Châu là một thanh niên thuộc tuýp người ưa văn, ông không giống như ba của Điềm Điềm hay những người khác sẽ thường đưa con mình đi tham gia các hoạt động ngoài trời, ông thích tập viết thơ một cách vụng về.

Cố Diệu Diệu suy nghĩ, rất nhanh đã làm được một bài thơ:

"Trăng hôm nay

Tròn thêm tròn.

Sao hôm nay,

Sáng thêm sáng.

U U hôm nay,

Ngốc thêm ngốc."

Cố Khải Châu là người đầu tiên vỗ tay: "Tốt! Làm rất hay."

Ông nói điều này hoàn toàn dựa theo quan điểm văn học, dù sao một đứa trẻ sáu tuổi đã có thể sử dụng nhiều biện pháp tu từ như vậy, đó là một việc rất giỏi đấy.

Không hổ danh là con gái của mình!

Đinh Nghiêu cũng vỗ tay, không phải vì điều gì khác, chỉ vì câu nói cuối cùng của Cố Diệu Diệu, quá đúng ý anh.

Trong tiếng vỗ tay, U U bẹp miệng, chống nạnh nói:

"Em nổi giận đó, em không ngốc."

Trước/200Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y