Saved Font

Trước/1298Sau

Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 205: Tôi Uy Hiếp Cô Đấy (Ii)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy nữ chính là Lý Mai, người đã đạt giải ảnh hậu vào năm ngoái, cô lập tức nhớ lại bộ phim này ở kiếp trước. Ở kiếp trước, trước khi công chiếu bộ phim này đã được đổi tên thành ‘Mưa Gió Chốn Cung Đình’ với rating cao ngất ngưỡng.

Diễn xuất của Lý Mai khiến khán giả hết lời khen ngợi.

Sau đó xuất hiện thông tin Lý Mai đã lạm dụng nha hoàn Phong Khánh của mình trong suốt quá trình quay phim, diễn viên đóng vai nha hoàn thay đổi liên tục, cuối cùng một cô gái tên là Hứa Mẫn đã đảm nhiệm.

Nhưng sau khi quay phim xong, Hứa Mẫn đã phát hiện trên cơ thể có nhiều nơi bị rạn xương do lạm dụng đánh đập. Lúc khởi kiện Lý Mai còn bị fan của Lý Mai ghét bỏ như chuột chạy qua đường*, cuối cùng sau thời gian bị trầm cảm thì mất tích.

(Chuột chạy qua đường: ví với bọn xấu đáng căm giận.)

Tuy nhiên, việc khởi kiện cũng Lý Mai không đem lại kết quả gì, cô ta chỉ bị phạt một chút tiền cho qua loa chuyện.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt trở nên nặng nề, cô len lén đi tới một chỗ trống phía sau ngồi xuống.

Bối cảnh lúc này là khuê phòng cổ xưa, Lý Mai chưa trở thành Thái Tử Phi mà vẫn còn là con gái của một viên quan nhỏ Nguyên Thị. Trong một lần cô ta đi dạo phố thì được Thái Tử để ý và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy Thái Tử đã đến nhà cầu hôn.

Nhưng Nguyên thị có tới ba người con gái, người con gái lớn và người con gái thứ hai đều thích Thái Tử, cho nên đã rắp tâm hãm hại em gái mình, nhằm thế chỗ em gái để xuất giá.

Ngay lúc Lý Mai bị chị hai đẩy xuống ao, may mắn có nha hoàn hô hoán nên cô ta đã được cứu thoát, nhưng do bị cảm hàn nên phải nằm trên giường dưỡng bệnh.

Cửa phòng được đẩy ra, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Trần Manh Manh trong vai nha hoàn Phong Khánh bưng một chậu nước bước vào.

“Tiểu thư, nước nóng tới rồi, Phong Khánh giúp người lau sơ thân thể nhé.” Trần Manh Manh đặt chậu nước lên chiếc ghế ghỗ bên cạnh, sau đó vắt khăn lông rồi đi tới bên giường của Lý Mai.

Lý Mai lúc này đang dựa vào đầu giường, mỹ nhân không ngừng ho khan, sắc mặt cũng tái nhợt, dáng vẻ rất ốm yếu.

Kỷ Hi Nguyệt biết bộ phim này Lý Mai diễn rất xuất sắc, được lòng vô số người hâm mộ. Kỷ Hi Nguyệt quả thực cũng rất ái mộ kỹ năng diễn xuất tròn vai của cô ta.

Trần Manh Manh mới diễn lần đầu nên chắc chắn sẽ rất căng thẳng, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng lúc cầm khăn lông lau cho Lý Mai, bởi vì tư thế không duyên dáng nên đã bị hô cắt.

Hai lần tiếp theo vẫn bị hô cắt, Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng cho cô ấy.

Nhưng Trần Manh Manh thực sự đã quá mức căng thẳng, mãi cho đến lần thứ năm thì Lý Mai rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa: “Đạo diễn, cô ta có diễn được không? Lãng phí thời của tôi quá rồi đấy! Không được thì đổi người khác đi!”

“Đừng, tôi, tôi chắc chắn có thể diễn tốt mà.” Trần Manh Manh suýt bật khóc.

“Lý Mai, Manh Manh là người mới nên cô chịu khó một chút nhé. Cho cô ấy chút thời gian là ổn thôi mà.” Đạo diễn biết Trần Manh Manh được đặc cách vào đoàn, nếu không anh ta đã cũng nổi nóng từ lâu.

“Manh Manh, lại lần nữa nào.” Đạo diễn hô lớn.

Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng, vội vàng gật đầu, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt mà chua xót.

May là lần này Trần Manh Manh đã diễn đạt, cảnh tiếp theo là bỏ khăn lông xuống để dìu Lý Mai đứng lên.

“Cô muốn chết à! Cào tôi đau quá!” Lý Mai đột nhiên đẩy Trần Manh Manh ra.

Trước giường ngủ cổ trang có một cái bàn đạp, Trần Manh Manh bất thình lình bị đẩy, trọng tâm không vững nên trượt chân ngã nhào xuống đất. Đau đớn khiến cô ấy thét lên một tiếng.

“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt từ phía sau chạy lên.

“Đạo diễn, nha hoàn này bị gì vậy? Hoàn toàn không diễn được, đổi người khác đi. Để như vậy rất mất thời gian. Ây da, đau quá! Dìu cũng dìu không xong thì đóng phim làm gì nữa!” Lý Mai làm quá lên.

“Xin lỗi, là tôi không tốt, xin lỗi. Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?” Trần Manh Manh bật khóc. Lúc Kỷ Hi Nguyệt chạy lên cô ấy không nhìn thấy, trực tiếp quỳ gối bên giường cầu xin Lý Mai.

“Manh Manh! Đứng lên!” Kỷ Hi Nguyệt phẫn nộ túm lấy Trần Manh Manh bắt cô ấy đứng lên.

“Tiểu Nguyệt, mình có thể làm được mà. Mình chỉ quá căng thẳng thôi.” Trần Manh Manh thấy Kỷ Hi Nguyệt thì òa khóc nức nở.

Trước/1298Sau

Theo Dõi Bình Luận