Nghe lời Lan nhi nói xong, ta vội vàng chạy tới Lãnh Thu cung, chẳng thể ngờ lại trông thấy một cảnh tượng như thế… Những mảnh vỡ của chiếc bình hoa rơi đầy trên đất, trong lúc này Nguyệt nhi tĩnh lặng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước… Còn có, Dương, hắn cũng ở đây, còn kéo tay của Nguyệt nhi, lẽ nào hắn không biết Nguyệt nhi là hoàng tẩu của hắn sao? Lẽ nào hắn thực sự… Trẫm nhớ rằng, Phượng Dương cũng từng nói qua, mối quan hệ giữa Nguyệt nhi và Dương quá mức thân thiết, Trẫm cũng đã trách mắng nàng ta… Tin tưởng Nguyệt nhi cũng như Dương, dù sao, một bên cũng là nữ nhân mà mình yêu thương nhất, bên kia lại là đệ đệ ruột của mình, Trẫm hi vọng quan hệ giữa bọn họ thật tốt mới phải… Thế nhưng, tình cảnh hiện tại, rốt cuộc liệu giữa bọn họ thực sự có cái gì hay không… Tại sao Dương lại xuất hiện ở chỗ này, tại sao… Trong lòng cơn giận không khỏi bốc lên… Nhưng không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng đi tới… Lời nói của Dương truyền tới trong tai “Hoàng tẩu, người đừng như vậy a, người như vậy sẽ khiến hoàng huynh lo lắng đó” “Hoàng tẩu, người như vậy, hài tử cũng không quay về được…” “Hoàng tẩu, người tỉnh lại đi…” … Nghe những câu hắn nói, thế nhưng, tại sao Nguyệt nhi ngay cả một chút phản ứng cũng không có, nhìn ánh mắt nàng trống rỗng, cơn giận của ta cũng dần dần tự tiêu tan… Nguyệt nhi, sẽ không có lỗi với ta, ta cần phải tin tưởng bọn họ a… Nhưng mà, tại sao… “Dương, sao đệ lại ở chỗ này?” Lời nói lạnh như băng không ngờ thốt ra, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng đủ để cho bọn họ nghe được… Ta nhìn thấy Dương nhanh chóng buông tay Nguyệt nhi ra, thấy sắc mặt ta tối đen… Hắn đã đi tới trước mặt ta “Hoàng huynh, bộ dạng này của hoàng tẩu e rằng chỉ có người mới có thể đánh thức nàng, thần cáo lui trước” Nói xong liền muốn rời đi, nhưng bỗng xoay người lại “Hoàng huynh, thần đệ biết hoàng huynh có nghi hoặc, thế nhưng xin hoàng huynh hãy tin tưởng hoàng tẩu, ngàn vạn lần không nên dễ dàng tin kẻ khác ly gián, về phần chuyện đêm nay, ngày khác thần đệ nhất định sẽ nói rõ cho hoàng huynh nghe” Nhìn hắn rời đi, nghe được lời nói cuối cùng của hắn, trong lòng ta lại có chút thản nhiên, nhân phẩm của Dương, ta tất nhiên hiểu rõ. Mà câu nói kia của hắn khuyên ta hãy tin tưởng Nguyệt nhi, không nên trúng ly gián của kẻ khác, đã giúp ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoàng cung này, hiển nhiên là… Mà chuyện giữa bọn họ, sau này sẽ bàn tới, bây giờ quan trọng nhất không phải là cái này, mà là Nguyệt nhi… Hiện tại, nhìn nàng ngồi ngơ ngác như vậy, ánh mắt trống rỗng như thế… Lòng ta, thực đau xót… “Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, là Trẫm đã sai, nàng tha thứ cho Trẫm có được hay không, Nguyệt nhi, nàng đừng làm ta sợ a!” Ôm chặt lấy nàng, thế nhưng, nàng lại chẳng có một chút thân nhiệt nào, cũng chẳng có một chút phản ứng nào…, trên mặt đất, là những mảnh vỡ của chiếc bình hoa… Trên mặt còn đọng lại những giọt nước mắt rõ nét, ánh mắt của nàng, vô hồn tới vậy… Nguyệt nhi, nàng ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a! Nàng nếu như có mệnh hệ gì ta biết phải làm sao bây giờ a! “Nguyệt nhi, nàng hãy nhìn ta đi, nàng đừng làm ta sợ a! Nguyệt nhi” ta ra sức lay nàng “Nguyệt nhi, nàng có chuyện gì thì hãy nói ra, không nên cứ thế này, không nên cứ thế này a…” “Nguyệt nhi, ta là Thụy a, là Thụy mà nàng yêu nhất đây, Nguyệt nhi…” “Nguyệt nhi, là ta sai rồi, ta không nên nói nàng như vậy, Nguyệt nhi, nàng tỉnh lại đi, Nguyệt nhi, chúng ta còn có thể có tiểu bảo bảo nữa mà, chúng ta sẽ có tiểu bảo bảo…” Ta kéo nàng ôm vào trong lòng thật chặt… “Thụy…” Nàng bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, khóc lớn thành tiếng… “Thụy, là thiếp không chăm sóc tốt cho tiểu bảo bảo, là thiếp có lỗi với người, thiếp…” Nhìn nàng bất lực như vậy, ta không biết nên làm gì, đành phải ôm nàng thật chặt, chờ đợi nàng bình tĩnh lại… Nàng mềm yếu như vậy, nàng đau lòng như vậy, nàng quả thực là rất yêu ta, rất yêu hài tử, lại vì ta mà gánh trách nhiệm… … Nhìn nàng dần dần hồi phục, ta bế nàng lên trên giường, trông chừng cẩn thận, cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ… Song, ngay tại thời khắc đặt nàng xuống giường, lại thấy trên cổ tay nàng có một vết đỏ sẫm. Nàng cũng đã làm ra những việc thế này ư, nếu như, ta không kịp thời chạy tới, nếu như… Ta không dám tưởng tượng tiếp…