Saved Font

Trước/3Sau

Độc Sủng Kiều Thê

Chương 3: Châm ngòi một chút!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Beta:Minh Nguyệt

Chương 3: Châm ngòi một chút!

..........

Trên mặt Ngụy Tuyết Hinh tràn đầy lo lắng.

Cặp mắt hạnh nhân dài của nàng, khi đáy mắt rưng rưng, liền hết sức rung động lòng người, “Nghe biểu ca nói, muội rơi xuống nước, trong lòng ta thật sự rất lo lắng, liền tới đây nhìn thử, thấy chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà Dao muội muội đã gầy thành cái dạng này, thân thể còn khó chịu không?”

Đời trước, Lục Dao bị nàng ta dầm mưa mà tới nên cảm động đến hỗn độn, thân mật ôm nàng ta một hồi lâu.

Kỹ thuật diễn này, cho dù biết nàng ta đang giả bộ, nhưng Lục Dao cũng không nhìn ra sơ hở gì, khó trách đời trước lại thua ở trên tay nàng ta.

Đáy lòng Lục Dao không thể không phục, “Hinh tỷ tỷ không cần phải lo lắng, ta không có sao.”

Đi đến cùng với Ngụy Tuyết Hinh còn có muội muội của Tưởng Tĩnh Thần, Tưởng Tĩnh Thư, năm nay tiểu nha đầu tròn mười ba tuổi. Nàng ấy có ngũ quan thanh tú, tính tình trời sinh đã thẹn thùng, cho dù lo lắng không thôi, nhưng thấy Ngụy tỷ tỷ đang nói chuyện với biểu tỷ, nên chỉ an tĩnh đứng đợi ở một bên, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Dao.

Nàng ấy là người mà Lục Dao đau lòng nhất, từ sau khi mợ rời đi, liền coi nàng ấy là muội muội ruột của mình, lúc trước sở dĩ nàng đồng ý gả cho biểu ca, thật ra có một nguyên nhân chính là muốn che chở cho biểu muội, trong hai năm không biết nên làm thế nào ở Tưởng phủ, nàng lại buồn rầu trong lòng, chuyện gì cũng lười quản, cũng không có chăm sóc tốt cho biểu muội, thế cho nên khiến nàng ấy bị người khác tính kế, phải vội vàng gả ra ngoài.

Chợt vừa nhìn thấy nàng ấy, nước mắt của Lục Dao thiếu chút nữa đã chảy ra, nàng vẫy tay với Tưởng Tĩnh Thư, tiểu nha đầu muốn giống như trước kia dựa vào trong lòng nàng, nhưng nhớ lại trên người mình vẫn còn ướt, liền dừng chân lại, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, trên người muội vẫn còn ướt, không thể để hơi nước truyền qua cho tỷ được.”

Vốn nên gọi là biểu tỷ, nhưng bởi vì từ nhỏ đã thân thiết với Lục Dao, nàng sớm đã coi Lục Dao là tỷ tỷ ruột, cũng cứ như vậy mà gọi ra tiếng.

Lục Dao nhéo cái mũi của nàng, “Biết rõ sẽ ướt, mà vẫn chạy tới.”

“Không phải là do trong lòng muội vẫn luôn lo lắng cho tỷ tỷ sao.”

Tiểu nha đầu thẹn thùng cười.

Lục Dao chỏ* cái đầu nàng ấy một cái, quay đầu phân phó Hề Hương đem hai bộ quần áo mới tới, để các nàng thay đổi một cái, thay quần áo xong, toàn thân hai người liền ấm lên không ít. Ngụy Tuyết Hinh và Lục Dao đều chỉ mới mười bốn tuổi, chiều cao của hai người cũng không khác nhau là mấy, nàng ta mặc quần áo của Lục Dao hết sức vừa người.

*Từ gốc ở đây là bắn nhé, nàng nào cảm thấy từ nào thích hợp hơn thì nói ta với><

Tưởng Tĩnh Thư bởi vì cái đầu thấp hơn một tí, nên mặc vào thì hơi rộng thùng thình. Lục Dao thay nàng ấy kéo ống tay áo lên một chút, “Trước cứ mặc như vậy đi đã, về nhà lại đổi sau.”

Tưởng Tĩnh Thư ngoan ngoãn gật đầu, mím môi cười một cái, lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt thanh tú chợt lóe qua,

Lục Dao thích nhìn nàng ấy cười, nhịn không được cong môi lên, “Mau ngồi đi.”

Da thịt nàng trắng hơn cả tuyết, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt giống như biết nói, lúc nở nụ cười thì vô cùng động lòng người, tuy Ngụy Tuyết Hinh cũng xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy so với Lục Dao thì thiếu chút gì đó, mỗi lần nhìn thấy nàng cười một cách không buồn không lo, đáy lòng Ngụy Tuyết Hinh liền cảm thấy chua chát khó chịu.

Ánh mắt nàng* không tự chủ được mà dừng lại ở đồ trang sức trên bàn trang điểm.

*Khi nào là biểu hiện hay suy nghĩ của Ngụy Tuyết Hinh thì sẽ để là nàng nhé.

Phụ thân của nàng lúc còn sống, chẳng qua chỉ là một hầu giảng Hàn Lâm Viện ngũ phẩm, trong nhà vừa không là danh môn vọng tộc cũng không phải là tân quý gì cho cam, khi nàng bảy tuổi, cha mẹ lại gặp bất trắc, bởi vì con nối dõi của cô cô gian khổ, dưới gối chỉ có một nhi tử, nên liền cầu xin ân điển, nhận nàng vào Tưởng phủ, lúc này nàng mới có chỗ dung thân.

Tuy rằng cô cô chưa từng khiến nàng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng trang sức sang trọng thì đừng mong nghĩ tới, cũng không phải là cô cô đối xử với nàng không tốt, cô cô nàng đã mất đi ân sủng, bản thân sống đã gian nan, cho dù đối xử tốt với nàng, thì đồ cho nàng cũng có hạn, nhưng mà Lục Dao lại dễ như trở bàn tay mà có được tất cả mọi thứ tốt.

Làm thế nào mà nàng không ghen ghét cho được?

Ngụy Tuyết Hinh tỉnh bơ mà liếc mắt nhìn trâm cài tóc, cười dịu dàng khen, “Cái trâm cài tóc này của muội muội nhìn thật là đẹp.”

Trâm cài tóc này là do ông chủ của phường Trân Châu tự tay làm ra, nghe nói cho dù tiêu nhiều tiền nhiều bạc cũng khó cầu được, là do lão thái thái vừa mới thưởng cho nàng.

Lục Dao theo ánh mắt của nàng ta mà nhìn về phía trâm cài tóc khảm trân châu có bươm bướm kia, bươm bướm mỏng như cánh ve, màu sắc của trân châu cũng rất đẹp, nhìn qua thập phần tinh xảo.

Ngày xưa phàm là cái gì mà Ngụy Tuyết Hinh khen ngợi, Lục Dao sẽ luôn tặng thứ đó cho nàng ta, bởi vì nguyên nhân này, nên nàng ta có được không ít thứ tốt. Đời trước, Ngụy Tuyết Hinh vừa nói xong lời này, Lục Dao cũng tặng trâm cài tóc này cho nàng ta, vào ngày sinh thần của lão thái thái, Ngụy Tuyết Hinh còn cố ý đeo ở trên đầu, trâm cài tóc này ngay cả Lục Phỉ lão thái thái cũng không chịu cho, kết quả lại được đeo ở trên đầu nàng ta, bà cảm nhận như thế nào ở dưới đáy lòng cũng có thể tưởng tượng được.

Lục Dao trước sau như một vẫn luôn hào phóng, căn bản không đặt mấy thứ này ở trong mắt, lão thái thái là thật lòng thiên vị nàng, tuy rằng dưới đáy lòng có chút không dễ chịu, nhưng tặng thì cũng đã tặng rồi, còn có thể bảo nàng lấy về hay sao, cứ như vậy mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kia.

Thật ra, trong phủ có nhiều tỷ muội như vậy mà nàng lại không gần gũi, ngược lại đi gần gũi với một người không có quan hệ thân thích gì, lão thái thái lại thương nàng, thấy nàng đào tim đào phổi với một người ngoài như vậy, đáy lòng bà cũng không thấy dễ chịu.

Sau đó Lục Dao mới nghĩ thông suốt những điều này. Nếu Ngụy Tuyết Hinh là người có ơn tất báo thì còn tốt, cố tình lại là người có tâm địa rắn rết.

Sống lại một đời, Lục Dao tự nhiên sẽ không ngốc như vậy nữa.

Lục Dao mím môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sự vui vẻ sau khi được khen, “Quả thật rất đẹp.”

Ngụy Tuyết Hinh hơi sửng sốt, nụ cười càng thêm chân thành, “Công nghệ bực này, cũng là muội muội có phúc khí để mang.”

Vẻ mặt Lục Dao nghiêm túc lại, “Không thể nói lời như vậy, cây trâm trên đầu tỷ tỷ cũng rất đẹp, theo ta thấy thì cô nương gia vẫn nên mang đồ trang sức đơn giản một chút, cây trâm cài tóc này của ta, quá hoa lệ rồi.”

Nàng thở dài nói tiếp: “Đổi lại là những thứ khác chỉ cần tỷ tỷ thích, ta liền tặng cho tỷ, nhưng cây trâm cài tóc này lại là lão thái thái cố ý thưởng, mong Hinh tỷ tỷ thông cảm.”

Tuy rằng cây trâm trên đầu của Ngụy Tuyết Hinh cũng được khảm trân châu, nhưng chỉ có một viên, màu sắc cũng không thể nào so được với Lục Dao, nghe xong lời nàng nói, vốn dĩ niềm vui vì sắp lấy được cây trâm lập tức không cánh mà bay, sắc mặt cũng trắng bệch, “Muội muội nói gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng ta đang đòi hỏi muội sao?”

Nước mắt nàng ta lập tức chảy xuống, mỹ nhân rơi lệ, nhìn thật đáng thương.

Lục Dao kinh ngạc trừng lớn mắt, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy khiếp sợ, “Hinh tỷ tỷ nói gì vậy? Làm sao ta lại nghĩ tỷ như vậy chứ? Ở trong lòng ta đã sớm coi tỷ là tỷ tỷ ruột, chẳng qua ta thấy tỷ thích, nhưng không thể cho tỷ nên trong lòng có chút khó chịu mà thôi, lúc này mới giải thích thêm một câu.”

Lời lẽ trong câu của nàng rất chính đáng, hình như là do Ngụy Tuyết Hinh đã suy nghĩ nhiều, nước mắt vừa dâng lên dưới đáy mắt của Ngụy Tuyết Hinh, liền cứng rắn thu về, “Để Dao muội muội chê cười rồi, chẳng qua ta chỉ……”

Lục Dao vỗ tay nàng ta, nụ cười tươi đẹp động lòng người, “Cần gì phải giải thích với ta? Ta biết tỷ không có ý gì khác, quan hệ của hai ta tốt như vậy, cũng không phải là người mới quen.”

Ngụy Tuyết Hinh cười, sau đó mặt không đổi sắc mà chuyển đề tài.

Một lát sau, nàng ta lơ đãng hỏi một câu, “Đám Phỉ tỷ tỷ không tới sao?”

Nói xong nàng ta vội vàng che lại miệng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Mưa lớn như vậy, các nàng không tới cũng là hợp tình hợp lý.”

Lần châm ngòi này lại không được khôn khéo cho lắm.

Vốn dĩ Lục Dao không suy nghĩ gì nhiều, đời trước, đúng là nghe xong một câu này, Lục Dao mới suy nghĩ nhiều.

Năm đó nàng mới mười bốn tuổi, sau khi rơi xuống nước, thiếu chút nữa đã chết, đáy lòng của tiểu cô nương tự nhiên sợ hãi, tỷ muội trong nhà ngại mưa lớn, nên không tới đây, Ngụy Tuyết Hinh và biểu muội lại tới, thân sơ đã rõ, nàng cũng đúng là đánh lần này khởi, mới chính thức coi Ngụy Tuyết Hinh là tỷ muội ruột.

Thật ra cẩn thận nhớ lại thì Ngụy Tuyết Hinh từng châm ngòi không ít lần, đáng giận bản thân lại không biết nhìn người, vẫn luôn bị nàng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Một đời này, Lục Dao sẽ không bị mắc lừa nữa.

Tỷ muội trong nhà cũng không phải không có quan tâm tới nàng, ngày hôm qua sau khi nàng rơi xuống nước, mọi người đã tới một lần, sáng hôm nay cũng tới thêm một chuyến nữa, “Buổi sáng đám tỷ tỷ đã tới rồi.”

Thấy nàng không chỉ không có nghĩ nhiều, ngược lại còn thay các nàng ấy giải thích, Ngụy Tuyết Hinh liền rũ mắt xuống, “Xem ta kìa, canh giờ này khẳng định các nàng còn đang nghe phu tử giảng bài đúng không?” Mưa lớn như vậy, tự nhiên đã nghỉ học rồi.

Lục Dao thu lại nụ cười, “Hinh tỷ tỷ, những lời này về sau vẫn nên ít nói thì tốt hơn, ta tin cách làm người của tỷ tỷ, biết tỷ cũng không phải thật lòng muốn châm ngòi, nhưng mà nếu như rơi vào trong tai của người khác, vạn nhất cho rằng tỷ tỷ đang cố ý, vậy thì liền không tốt.”

Nụ cười trên mặt của Ngụy Tuyết Hinh có chút cứng lại, “Lời này của muội muội có ý gì vậy?”

Đáy lòng nàng rất bồn chồn, chỉ cảm thấy hôm nay Lục Dao có chỗ nào đó không giống với lúc trước, chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện ra cái gì?

Vẻ mặt của Lục Dao nghiêm túc, “Tỷ tỷ là người thông minh như vậy sao lại nghe không hiểu? Ta chỉ sợ người khác hiểu lầm tỷ tỷ, nên mới tốt bụng nhắc nhở một chút mà thôi, tỷ tỷ sẽ không trách tội ta chứ?”

Liên tiếp hai lần cũng không thể đạt được mục đích, Ngụy Tuyết Hinh rũ mắt xuống, “Làm sao lại như vậy? Ta biết rõ muội muội luôn tốt với ta.”

Lục Dao không quan tâm tới nàng ta nữa.

Nàng đã lâu không gặp biểu muội, đáy lòng quả thực nhớ tới hoảng, liền kéo biểu muội đến trước mặt hỏi thăm tốt một phen. Đối với biểu muội này, Lục Dao thật sự yêu thương nàng từ tận đáy lòng, lúc đại cữu mẫu sinh biểu muội thì bệnh mãi không dứt, không mấy năm liền qua đời, biểu muội vẫn luôn tự trách mình, khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt nhút nhát e lệ của nàng ấy, đáy lòng Lục Dao liền khó chịu đến luống cuống.

Đặc biệt là sau khi phu nhân mới vào phủ, chỉ cần một lần đã có được con trai, có đứa trẻ thân sinh của mình, nàng ta tự nhiên không thế nào coi trọng kế nữ, biểu muội càng thêm không thích nói chuyện, Tưởng thị đau lòng nàng ấy, thỉnh thoảng gặp mặt sẽ đưa nàng ấy về phủ ở một thời gian ngắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao quan hệ giữa nàng ấy và Lục Dao lại thân thiết như vậy.

Nhìn ánh mắt ỷ lại của biểu muội, Lục Dao âm thầm thề dưới đáy lòng, một đời này nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy tốt.

Mãi cho đến khi mưa tạnh, hai người mới rời đi.

—-

Sau khi mưa đã tạnh, các tỷ muội khác cũng tới.

Lục phủ tổng cộng có năm cô nương, Lục Dao ở vị trí thứ ba, có hai đường tỷ và hai đường muội.

Đại cô nương Lục Phỉ là đích nữ của đại phòng, nhị cô nương Lục Quỳnh là thứ nữ của nhị phòng, tứ cô nương cùng ngũ cô nương đều được sinh ra từ đại phòng, một người là đích thứ nữ, một người là thứ nữ, phân biệt gọi là Lục Dung và Lục Lâm.

Năm nay Lục Phỉ mười lăm tuổi, lớn tuổi nhất, tính cách cũng ổn trọng nhất, có tiếng là tài nữ, tinh thông hết cầm kỳ thư họa, còn làm một tay thơ hay. Triều Đại Hạ chỉ cần có tài thì là có đức, từ năm mười ba tuổi nàng ấy liền đoạt được danh hiệu đệ nhất tài nữ, mấy năm nay danh khí vang xa, tới cả Thái Hậu ở trong cung cũng nghe thấy, không chỉ một lần mà triệu nàng ấy tiến cung trò chuyện.

Chúng quý nữ trong kinh thành không có ai là không hâm mộ nàng ấy.

Lục Dao tự nhiên cũng hâm mộ, các cô nương khác sinh lòng hâm mộ, rồi đều suy nghĩ đủ cách nỗ lực phấn đấu, thề phải phân cao thấp với nàng ấy, Lục Dao lại là một quả trứng lười*, một lòng để nàng đọc sách nàng liền lười biếng xảo trá trốn đi. nếu không phải bằng vào một tay vẽ tốt, khiến cho không ít người khiếp sợ, thì với cái thái độ học tập kia của nàng, đã sớm bị người khác coi thường.

*Nguyên văn là 懒蛋, tra Baidu thì ra là trứng lười, cũng là nhân vật Gudetama, ở đây chỉ những người không thích lao động.

Lục Phỉ không chỉ có có tài, mà lòng dạ cũng tốt số một, cho dù lão thái thái yêu thương nhất là Lục Dao, nàng ấy cũng chưa từng bởi vì vậy mà mất đi bản tâm*, vẫn luôn dịu dàng động lòng người như trước đây, thấy Lục Dao đã tỉnh, nàng ấy thật lòng thở phào nhẹ nhõm vì nàng, “Dao muội muội cuối cùng cũng đã tỉnh rồi.”

*Bản tâm: Mong muốn ban đầu, ý định ban đầu của một người.

Lục Dung hừ một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy trào phúng, “Chỉ sợ nàng ta còn không muốn tỉnh lại đấy."

Lục Dao ỷ vào sự yêu thích của lão thái thái, không chỉ một lần lấy cớ thân thể không được thoải mái mà quang minh chính đại trốn học, Lục Dung vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét nàng ta, lần này Lục Dao rơi xuống nước, nàng cũng cảm thấy là do nàng ta cố ý, muốn mượn việc này để trốn học bài với phu tử.

Lục Phỉ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút nghiêm túc, “Dung Dung! Không được nói bậy! Mau xin lỗi đi!"

Lục Dung bĩu môi dưới, “Muội cũng chưa nói cái gì sai, tại sao lại bắt muội xin lỗi? Nhìn bộ dạng bất công của tỷ tỷ kìa, không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là muội muội ruột thịt của tỷ đấy!"

Tính tình của nàng luôn luôn lớn, thích nhất là càn quấy, Lục Phỉ rất nhức đầu, ánh mắt nhìn Lục Dao tràn đầy áy náy.

Sở dĩ Lục Dung không thích Lục Dao cũng có nguyên nhân, nàng là đích thứ nữ* của đại phòng, tự nhận là so với Lục Dao thì cao hơn một chút, dù sao ở trong phủ, cha nàng là người kế thừa vị trí Hầu Gia, người chưởng quản việc bếp núc lại là nương của nàng. Chẳng qua Lục Dao chỉ được lão thái thái yêu thích mà thôi. Rõ ràng là đích nữ của tam phòng, lại hết lần này tới lần khác vượt qua nàng, trong lòng nàng làm sao có thể vui vẻ nổi.

*Đích thứ nữ: Con thứ của vợ cả sinh ra.

Trừ lần đó ra, nàng không thích Lục Dao còn có một nguyên nhân khác, người ngoài nhắc tới cô nương của Lục phủ, không phải là tỷ tỷ Lục Phỉ, mà là Lục Dạo được xưng là “Tiểu họa thánh”, căn bản không có vài người nhớ đến nàng, cho dù Lục Phỉ có ưu tú hơn thì cũng là tỷ tỷ ruột thịt của nàng, còn Lục Dao, chẳng qua chỉ giỏi vẽ tranh mà thôi, hết lần này tới lần khác cứ bị người ta thổi phồng lên cao như vậy.

Cô có thể vui vẻ mới là lạ. Cho nên mỗi lần gặp mặt với Lục Dao, mới tràn đầy châm biếm.

Lục Dao cũng không phải là bánh bao mềm, bị người khác khi dễ đến trên đầu, còn một mực ngấm ngầm chịu đựng, thường xuyên châm chọc khiến Lục Dung hận không độn thổ xuống khe đất.

Cừu oán giữa hai người cũng càng kết càng lớn.

Ở kiếp trước nghe xong Lục Dung trào phúng nàng liền phản kích lại, khiến cho Lục Phỉ cũng có chút bị bẽ mặt, nhưng mà vào lúc này, nhìn thấy ánh mắt áy náy của Lục Phỉ, nàng bỗng nhiên cảm thấy trước kia bản thân cũng buồn cười giống như Lục Dung.

..........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~

Trước/3Sau

Theo Dõi Bình Luận