Saved Font

Trước/95Sau

Độc Sủng Vương Phi

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Ta cưới nàng, mặc kệ dung mạo của nàng ra sao." Ánh mắt Mộc Hi Ngôn tràn đầy thâm tình, vẻ mặt chân thành nói.

"Nhưng, nhưng vì sao ngươi lại khẩn trương về việc dung mạo ta có khôi phục được hay không?" Lạc Y Cầm bởi vì quá mức rung động, mồm miệng không lanh lợi nói.

Mộc Hi Ngôn cười cười, dịu dàng ôm lấy nàng, khẽ nói: "Dung mạo đối với nữ nhân là cực kỳ quan trọng, ta chỉ sợ nàng sẽ không chấp nhận được, thực ra bộ dáng như thế nào, ta cũng không để ý, ta thích nàng, ta tin cảm giác của ta sẽ không sai."

Ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng dưng hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền tuôn ra, Lạc Y Cầm nghẹn ngào nói không nên lời.

Thấy nàng rơi lệ, Mộc Hi Ngôn khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Ta dọa đến nàng sao? Đừng khóc có được hay không? Là ta không tốt."

Phút chốc, Lạc Y Cầm "Phốc " một tiếng, cười nói:"Ta không sao, chàng ra ngoài bảo Ly Yên vào đi!"

Mộc Hi Ngôn kỳ quái nhìn nàng, sao vừa mới khóc bây giờ lại cười rồi.Nữ nhân thật là khó hiểu a.

"Nàng thật sự không có việc gì? Vậy sao lại khóc?"

"Ta thật sự không có việc gì, chàng mau đi gọi Ly Yên vào đây, nhanh lên." Lạc Y Cầm cảm thấy trong lòng đã thoải mái rất nhiều, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Đưa tay đẩy Mộc Hi Ngôn đi ra ngoài.

Mộc Hi Ngôn vẫn lo lắng không ngừng quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, mới bất đắc dĩ đi ra ngoài.

"Yên nhi, Y Cầm gọi ngươi đi vào a!" Mộc Hi Ngôn u oán nói.

Ly Yên lắc đầu nở nụ cười, cũng không nói gì liền đi vào, Vân Mặc đi phía sau nàng.

Vừa vào cửa đã thấy khoé môi Lạc Y Cầm nhếch lên, liền trêu ghẹo nói: "Xem ra sắp không được gọi là sư tỷ nữa, phải gọi là đại tẩu rồi."

"Ta cũng chưa đồng ý với hắn cái gì." Lạc Y Cầm nhíu mày, vân đạm phong khinh nói ra một câu.

"Chậc chậc" Ly Yên lắc đầu, cảm thán nói: "Ca ca muội thật đúng là ngu ngốc, sao lại không lừa tỷ gả cho ca chứ."

Lạc Y Cầm gắt giọng:"Hắn mà ngốc hả? Tỷ còn nghĩ rằng hắn thường xuyên đi lừa nữ hài tử."

"Ca ấy là ngốc về mặt tình cảm, còn chưa từng thích qua nữ hài mà, sư tỷ hay là tỷ lấy ca ấy đi!" Ly Yên nhếch miệng chế nhạo nói.

"Các vị, có thể bắt đầu chữa thương được chưa?" Vân Mặc từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc, lúc này lại nâng trán yếu ớt hỏi một câu.

Ly Yên nghiêng đầu nhìn hắn, nhún vai nói: "Ta quên mất ngươi đang ở đây!"

"Lão Đại, ta không phải người tàng hình, vẫn nhanh chữa thương đi! Chậm trễ không tốt." Vân Mặc mở miệng nói, hắn cũng đã quen với việc nàng không điếm xỉa đến hắn rồi.

"Dung mạo của ta thật sự có thể khôi phục?" ánh mắt Lạc Y Cầm dấy lên một tia hi vọng, hỏi.

"Sư tỷ, muội nói có thể giúp tỷ khôi phục thì nhất định có thể, y thuật của muội tỷ còn không tin sao?"

Lạc Y Cầm gật gật đầu, nói: "Được, vậy bắt đầu đi!"

Cho dù Mộc Hi Ngôn không để ý dung mạo của nàng, nhưng nàng vẫn muốn dùng gương mặt xinh đẹp để đối mặt với hắn.

Ly Yên tiếp nhận dược liệu Vân Mặc đưa cho nàng, bắt đầu làm thuốc.

Sắc trời dần dần tối, trong hoàng cung luôn luôn xảy ra chút chuyện không an tĩnh.

Mộc Ngưng Vi bình tĩnh ngồi ở trêи giường, thản nhiên nhìn gương mặt âm trầm trước mắt, mâu trung Lăng Dạ Trần đầy lửa giận.

Bên giường nàng có một người nằm nhắm mắt, thân thể trần trụi, trêи ngực cắm một trường kiếm, máu đã dừng chảy có thể thấy được là vừa chết đi không lâu.

"Nàng nói gì đi a!" Lăng Dạ Trần gầm lên giận dữ, con ngươi đỏ lên nói.

Thản nhiên nâng mắt nhìn hắn, Mộc Ngưng Vi khẽ mở môi đỏ mọng nói: "Không có gì để nói, chàng đã không tin ta, thì có thể nói cái gì?"

Lăng Dạ Trần cười lạnh, nói: "Nàng bảo trẫm tin tưởng nàng như thế nào? Trẫm tận mắt nhìn thấy còn có thể nhầm sao?"

Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, Mộc Ngưng Vi trầm mặc không nói gì, từ lúc hắn vừa xông vào cửa, liền giết chết nam tử xa lạ kia rồi trực tiếp chất vấn nàng thì trái tim nàng đã băng giá rồi.

Chỉ là nàng vừa tắm xong, ra tới liền thấy một nam tử xa lạ nằm ở trêи giường, liền thấy sợ hãi, lại bị hắn dây dưa không rời, đúng lúc này Lăng Dạ Trần xông tới nhìn thấy.

Uyển Phi đứng ở phía sau Lăng Dạ Trần tự tiếu phi tiếu, khóe môi nhếch nụ cười châm chọc, lạnh lùng nhìn nàng.

Cùng bọn hắn đến còn có hoàng hậu, chỉ là nàng vẫn trầm mặc như cũ, vô cùng im lặng nhìn một cảnh này, sắc mặt bình thản vô ba.

Thấy nàng trầm mặc, Lăng Dạ Trần liền nghĩ rằng nàng im lặng chính là thừa nhận, ánh mắt hắn tràn ngập đau khổ, nhẫn tâm cất cao giọng nói:"Ngưng phi xúc phạm trẫm, lập tức đày vào lãnh cung."

Nói xong lạnh lùng nhìn về phía hoàng hậu cùng Uyển Phi, mâu trung mang theo cảnh cáo, rõ ràng là tuyệt đối không cho nhóm người các nàng đem chuyện hôm nay nói ra ngoài.

Lăng Dạ Trần Không có nhìn Mộc Ngưng Vi, trực tiếp phất tay áo đi ra ngoài.

Ánh mắt Uyển Phi trở nên âm lãnh, mang theo nồng đậm ghen tuông, dựa theo quy củ của hoàng cung, phi tử vượt tường thì phải bị xử tử, hiện giờ chỉ nói là nàng xúc phạm hoàng thượng, vừa vặn bị đày vào lãnh cung. Chính là hoàng thượng lại không nỡ xuống tay giết nàng.

Thậm chí vẻ mặt Mộc Ngưng Vi vẫn không chút thay đổi, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn đạm mạc thờ ơ như cũ.

Vừa vào cửa cung sâu như biển, sao nàng lại không biết, chỉ là trời sinh nàng không thích cùng người tranh giành, cho dù biết rõ là có người hãm hại, nàng cũng không đi phản bác, quan trọng nhất là Lăng Dạ Trần không tin nàng, mất đi tín nhiệm của hắn, dù cho nàng có làm gì đi nữa cũng là vô ích

Cười khổ một cái, nở nụ cười mỉa mai, Mộc Ngưng Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, thân ở thâm cung nàng vốn không nên động tình, nhưng cuối cùng vẫn không ngần ngại cắm đầu vào, hiện giờ chỉ là đáng đời thôi.

"Đi thôi! Đi đến nơi người cần đến." Một hạ nhân dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nàng nói.

Mộc Ngưng Vi không có để ý thái độ của hắn, đây là hoàng cung, người người đều nịnh hót, chỉ biết nịnh nọt, nếu mà ngươi thất sủng, ngươi sẽ không được ai tôn trọng.

Những ánh sáng lốm đốm lấp lánh ở trong không trung, gió lạnh thổi qua, có chút lạnh giá tê buốt.

Ly Yên chế xong dược chữa thương, sau khi đắp lên cho lạc Y Cầm, liền để Mộc Hi Ngôn tiếp tục chiếu cố.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhớ lại còn có việc chưa làm xong, nương theo ánh trăng đi đến phòng của Thượng Quan Thi Vũ.

"Thi Vũ, đã ngủ chưa?" Nhẹ nhàng lấy tay gõ cửa, Ly Yên gọi.

Thượng Quan Thi Vũ mở cửa, xiêm y chỉnh tề, không thấy có một tia nếp uốn, rõ ràng là còn chưa ngủ.

"Huyết Hồ, đã trễ thế này ngươi còn đến đây bộ có việc gì à?" Nàng ngưng mi hỏi.

Ly Yên tự đi vào ngồi xuống ghế, nhàn nhạt thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Thi Vũ, ngươi có nghĩ tới chung sống cùng với người nhà không?"

"Ta đã quen một mình, có người thân sẽ thấy không quen." Thượng Quan Thi Vũ cười yếu ớt nói.

Nghe vậy, Ly Yên lại nói: "Kỳ thật thói quen có thể thay đổi, có người thân thật tốt, ít nhất ngươi cũng có một mái ấm."

"Huyết Hồ, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi!" Thượng Quan Thi Vũ nhìn nàng nói, nàng hiểu Huyêt Hồ, sao lại không biết ẩn ý trong lời của nàng chứ.

Trước/95Sau

Theo Dõi Bình Luận