Saved Font

Trước/100Sau

Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 95. Thái Hậu Và Đứa Bé Đều Là Quái Vật?...

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 95. Thái hậu và đứa bé đều là quái vật? . . .

Đại quân sẽ xuất phát vào sáng sớm, vì lấy lại mặt mũi cho triều đình nên đã cứu tiểu hoàng đế đáng thương trở về.

Mặt khác ta đang chờ tiểu hoàng đế, một mặt trong lòng lại âm thầm sốt ruột, nếu tiểu hoàng đế đang nửa đường bị lạc thì có phải ta nên đi tìm hắn hay không?

Ta gọi là thái hậu không nên gấp, muốn ăn điểm tâm, ăn xong bữa sáng rồi tiếp tục nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ nghỉ ngơi đủ rồi tiếp tục nghe ta hát một khúc nhỏ...

Ta hát thật vui a, hát xong, mặt thái hậu đen như than, ta yếu ớt hỏi: "Ta hát không hay sao?"

"Hoàng hậu hát cái gì mà ai gia nghe một câu cũng không hiểu. Cũng không biết mục đích hoàng hậu làm như vậy là vì cái gì."

Ta âm thầm ở trong lòng mắng tiểu hoàng đế đến bây giờ còn chưa có về tới, bề ngoài thì cười hì hì vuốt tay thái hậu sỗ sàng làm nàng yên lòng: "Tin tưởng ta nhất định không sai."

Quả nhiên, lập tức có người hô lớn lên tin tốt lành tới.

"Bẩm báo thái hậu, hoàng thượng đã trở lại!". Người vào báo cáo tin tức vui như điên.

Chỉ thấy đại quân tránh ra hai bên, tiểu hoàng đế cưỡi một con ngựa trắng chậm rãi đi tới, phía sau hắn còn ngồi hai cái tiểu cô nương, vấn đề là các nàng đều mặc giá y đỏ thẫm...

Tiểu hoàng đế rất lãnh đạm lôi kéo tay hai vị tiểu nương tử đi đếntrước mặt thái hậu.

Tiểu nương tử một chút cũng không sợ, mắt to càng không ngừng nháy.

"Hoàng nhi đã trở lại."

"Các nàng là ai?". Thái hậu hỏi hai người bên cạnh hắn.

"Bẩm mẫu hậu, các nàng là tân nương của hoàng nhi.". Tiểu hoàng đế nghiêm trang giới thiệu hai vị tiểu nương tử.

Hôm nay Tiểu hoàng đế biểu hiện thật truyền kỳ, vô số người sau này sẽ truyền tụng một câu chuyện xưa: Năm ấy không biết thế nào mà tiểu hoàng đế mới năm tuổi lại vượt mọi chông gai xông vào phe cánh quân địch, cảm hoá thành công bọn hắn, sau đó còn cưới được vợ.

Mọi người hoan hoan hỉ hỉ về nhà, đại quân càng thêm hào hứng, bọn họ luôn luôn khen ngợi tiểu hoàng đế thật là đàn ông, sau lại càng sùng bái không thôi.

Ta để trong bụng không có khoe ra, nhưng mà vẫn bị thái hậu phát hiện, bị nàng hung hăng trừng mắt một phen làm mặt ta đỏ bừng, kỳ thật thái hậu chỉ nói một câu "Hoàng hậu thật là có bản lĩnh" mà thôi. Nhưng đối với ta mà nói đã là lời ngon tiếng ngọt.

---

Chuyện hai vị phi tử mới tiến cung ta để cho người khác xử lý, các nàng thuận lợi tiến cung, ta sẽ thực hiền lành mà đem vị trí nhường lại cho họ, nhường ba người bọn hắn ngủ một cái giường. Ta tin tưởng chỉ vài năm nữa thôi, chờ tiểu hoàng đế trưởng thành thì bọn hắn có thể gạo nấu thành cơm sau đó làm thịt.

Vốn chuyện ta rời khỏi tẩm cung sẽ nhận lấy đông đảo trở ngại, có mấy người ngoan cố và những cựu thần không đồng ý, sợ người ngoài lại nói hoàng tộc ngược đãi hoàng hậu. Ta hận không thể để bọn hắn cách xa ta một chút.

Rơi vào đường cùng ta khóc lóc kể lể lên án giai cấp thống trị tàn bạo ăn thịt người trong hậu cung, sau một phen phát tiết tất cả uất ức trong nội tâm, tất cả mọi người đều nhận thức được bất hạnh của nữ tữ trong hôn nhân là có bao nhiêu thương tổn. Từ đó về sau thái hậu nhảy ra nói cần chiếu cố nội tâm bị tổn thương của ta, thuận lợi đem ta đi.

Tiểu hoàng đế còn tưởng rằng hắn thật sự xúc phạm tới ta, tới tìm ta an ủi, hắn lấy một tư thế của hoàng đế nói với ta rằng hoàng đế ba vợ bốn nàng hầu là trách nhiệm của hắn.

Nhìn thấy thân thể nhỏ bé bạo phát mãnh liệt chủ nghĩa nam quyền, ta chỉ có thể thở dài một tiếng, hiện tại nhìn hắn thật đáng yêu làm sao, sau này nhất định sẽ không còn đáng yêu như bây giờ nữa, thừa dịp hắn vẫn còn là một tên nhóc thì hung hăng chà đạp một phen đi.

Ta tới bê thái hậu, giống như là mèo vào trong đống cá, không có nửa điểm mất hứng. Thanh thản dưỡng thai.

Chờ ngày lâm bồn từng ngày, ta bắt đầu nôn nóng, lo lắng mình sẽ sinh hạ ra một quái vật.

Ta hỏi thái hậu: "Nếu ta sinh ra một quái nhân thì phải làm sao đây?"

"Vậy thì cũng là con của chúng ta.".

"Nếu nó có tám tay thì sao?".

Thái hậu sờ sờ trán của ta, nói: "Hoàng hậu ngươi có phải bị bệnh rồi hay không?".

Sau đó để tay trên bụng tròn xoe của ta, "Nàng vừa rồi đá ta."

"Ta sợ lỡ như ta sinh ra một đứa không giống người..."

"Ngươi nói ai không giống người! Không được nói hưu nói vượn, ngươi chỉ cần sinh đứa bé ra là tốt rồi.". Lỗ tai thái hoàng thái hậu thực thính, mới vừa nói không vài câu nàng liền nhảy tới.

Rồi sau đó một loạt cung nữ xếp thành hàng mà vào, chiếc bàn trên mặt đất đều bị các loại dược liệu chiếm cứ.

"Đây là dược liệu ta thật vất vả làm cho ngươi, trong thời gian thì mỗi ngày ăn vào, ăn vào đến khi hết tất cả mới thôi.". Thái hoàng thái hậu phóng tầm mắt nóng rực về phía ta, ta đem thân thể của mình rúc vào sau người thái hậu, trong lòng vẫn là hơi lo sợ.

"Ta sợ đắng.". Ta mới không muốn ngược đãi chính mình.

"Sợ đắng, được a, ngươi không ăn thì cho thái hậu ăn, tân tân khổ khổ tìm được thuốc quý tuyệt đối không thể lãng phí.". Thái hoàng thái hậu nói làm cho ta phẫn nộ không thôi: "Không được, oan có đầu nợ có chủ...".

Thái hoàng thái hậu nói: "Trong từ điển của ta chỉ có một câu, không đạt mục đích thề không bỏ qua."

"Ngươi...".

"Ta, ta làm sao?". Thái hoàng thái hậu có biểu tình này kêu là vô lại!

"Tốt lắm, đừng nháo nữa, đứng làm cái gì, ngồi xuống đi.". Thái hậu phát lệnh, ta tự nhiên vâng theo.

Trước kia ta cảm thấy thái hậu biến thái, hiện tại có thể so sánh rồi mới cảm thấy thái hậu thật sự là người tốt, tốt không thể tả nổi.

Mỗi ngày Thái hậu đều phải xử lý hết việc lớn đến việc nhỏ, mà tính cách của nàng cũng gọi là người biết lo lắng, mặc kệ chuyện gì cũng làm tận lực, không làm được tốt nhất thì tuyệt đối không dừng tay.

Ta cũng không muốn nàng tuổi còn trẻ mà đã lao lực như vậy, vừa muốn đem công việc của nàng phân cho người khác, quốc gia đại sự thì để cho những quân sư của hoàng đế nhiều mưu trí, rồi sau đó chuyện tình phân nặng nhẹ ở hậu cung sẽ phân cho người khác xử lý.

Tiểu hoàng đế còn chưa có tâm tình xử lý quốc sự, mặc dù không có phạm phải chuyện sai lầm gì, nhưng những sai lầm nhỏ đều phạm vào.

Đại thần cũng không muốn đem công việc giao cho hắn làm, là bởi vì biết hắn sẽ không làm, tiếp tục như vậy cũng không biết tiểu hoàng đế khi nào thì mới có thể một mình đảm đương một cõi.

Nếu không muốn thái hậu mệt mỏi, ta gọi thái hậu đi bỏ xuống, thái hậu lại nói tiểu hoàng đế còn quá nhỏ làm nên nàng cự tuyệt đề nghị của ta.

"Nàng muốn giúp hắn tới khi nào?". Ta giận nàng không biết thương tiếc chính mình, mệt đến đêm hôm khuya khoắc cũng không thể nghỉ ngơi, quốc gia lại không phải là của nàng, nàng như vậy làm hết phận sự làm cái gì.

"Hắn còn là một đứa trẻ, ai gia làm sao có thể yên tâm đem quốc gia giao cho hắn.". Vẻ mặt Thái hậu không đồng ý.

Ta nói: "Vậy còn nàng, nàng có nghĩ tới nàng cũng là một đứa trẻ hay không!"

"Ta là thái hậu!"

"Ngoại trừ nàng là thái hậu thì nàng còn là người của ta. Lão hoàng đế đem nàng cưới vào cửa, nàng liền đem mình bán cho hắn bán cho thiên hạ này, nàng như vậy không mệt mỏi sao?".

"Ngươi không hiểu."

"Ta chỉ muốn hỏi một câu, đến khi nào thì nàng mới có thể buông toàn bộ trách nhiệm, vượt qua ngày tháng dễ dàng đây?"

"Không có khả năng.". Nàng cũng cảm thấy quá khó, nhưng vẫn là cố chấp không chịu nhả ra.

"Người khác chỉ nhìn thấy thân phận của nàng, chỉ quan tâm nàng làm được gì hay không, mà ta cái gì cũng không quản, ta chỉ quan tâm mình nàng thôi." Ta nói.

"Hoàng hậu...". Lời nàng muốn nói đều không có nói ra, biến thành một tiếng thở dài. Mâu thuẫn của nàng đều không thể thành lời.

Theo thời gian càng ngày càng gần, linh khí thường xuyên xuất hiện một ít sai lầm, thái hậu càng dành thời gian trên người của ta, mà việc lớn việc nhỏ trở ngại chướng ngại vật của nàng, nàng không thể không xem kĩ năng lực của mình, hơn nữa quyết định miễn cưỡng buông tay, đem quốc sự chuyển giao đến trong tay tiểu hoàng đế.

Ta nói đã sớm nên như vậy, sớm giao cho người khác thì chúng ta sẽ có càng nhiều thời gian bên nhau.

Ta sẽ không quan tâm sau này thái hậu có thể được bị hậu nhân ca tụng hay không, ta biết nàng đã làm hết sức.

Ta khen nàng là đủ rồi, không cần người khác tới khen nàng.

Thời điểm sinh thần sàu tuổi của tiểu hoàng đế, thái hậu liền tuyên bố muốn cho tiểu hoàng đế tự lo chuyện triều đình, được bá quan chấp thuận, xem ra mọi người cũng sợ nàng độc chiếm quyền to làm nữ hoàng đế.

Tiểu hoàng đế đến tẩm cung thái hậu, còn thái hậu sẽ đem một lượng lớn văn kiện cho hắn xem, muốn hắn đọc, còn hỏi hắn tại sao phải làm như vậy.

Các vị Vương gia cũng tới giúp tiểu hoàng đế học tập, nhưng kết quả phát hiện vài vị Vương gia cũng không khuôn phép, mỗi ngày trừ bỏ tìm đối tượng chính là cùng đại thần pha trộn, ta thật sự sợ bọn họ đem tiểu hoàng đế dạy hư .

Tiểu hoàng đế còn đang trong thời kỳ cần phải trao dồi đạo đức và kiến thức, tuyệt đối không thể để cho hắn đi sai đường.

Thái hậu cho tiểu hoàng đế thời gian một tháng để tiểu hoàng đế từ từ tích lũy kinh nghiệm, thái hậu tự hỏi đề cho hắn làm, để hắn suy nghĩ chính sách, tiểu hoàng đế đưa ra đáp án rồi muốn thái hậu đánh giá. Ban đầu tiểu hoàng đế giải quyết sự tình trong khó khăn, bị thái hậu phân tích nhiều lần mới chậm rãi nhìn thẳng vào sự thật.

Thái hậu vô cùng nghiêm túc, ở điểm này thì lúc nào cũng không thay đổi, mỗi lần tiểu hoàng đế đáp sai thì sẽ đánh vào lòng bàn tay hắn, ta liền nghĩ nếu thái hậu mà mang thai con của chúng ta, có phải nàng cũng nghiêm khắc giống như vậy hay không? Bất quá ta tưởng tượng không được bộ dạng nàng mang thai, nàng rất nghiêm túc, hơn nữa nàng cũng còn là một cô bé.

Ta không ngờ sẽ sinh sớm như vậy, vốn xem tình huống thì vào mùa thu mới sinh, kết quả không chống giữ được mấy tháng, làm thái hậu bị hoảng sợ mỗi lúc trời tối đều ngủ không yên, rốt cục cũng có cảm giác sanh con thật vất vả, vừa vặn lại là đại đêm 30.

Cố tình bụng ta bắt đầu đau, cảm giác kia thật giống như là một đám người ở trong bụng ta lấy đao chém, ta gọi là tê tâm liệt phế, cơ hồ cần chế không nổi hét rầm lêm.

"A a a a a! ! ! A a a! ! ! ! !" Ta chỉ biết la lên một chữ duy nhất như vậy.

Vì phòng ngừa bị người phát hiện, chúng ta là nằm trong phòng ở thế giới ảo cảnh chờ sinh.

Căn phòng chúng ta vừa tạo ra ở chưa được mấy ngày liền làm phòng sanh, ta ở nơi này sắp sửa trải qua lần đầu tiên tra tấn nhân sinh- sanh con.

Thái hậu nắm thật chặc tay của ta, nước mắt bắt đầu lăn lộn: "Hoàng hậu, nhịn một chút, nhịn một chút thì sẽ khỏi."

Một trận đau nhức xông tới, ta cắn chặt răng nhịn xuống: "Ta không bao giờ ... sanh con nữa."

"Ta biết. Ta cũng không muốn ngươi chịu khổ."

"Nếu phải để ta chọn một thì hãy để cho ta sinh đi, thật sự đau quá, đau chết người mà." Ô ô ô, ta sắp chịu không nổi .

Lúc này người chiếu cố của ta rốt cuộc đã tới, thái hoàng thái hậu cam đoan hai người này là có thể tin được, nhưng ta vẫn còn lo lắng, ảo cảnh là thế giới không thuộc về nơi này, huống chi ta còn ở nơi này sanh con, nói ra sẽ làm ảnh hưởng quốc thể, là vô cùng nhục nhã, ai cũng không thể yên tâm.

Khi Yêu Mẹ với nụ cười quen thuộc đi đến bên giường làm ta kinh ngạc ngây người đên quên cả thét chói tai.

"Yêu Mẹ? Ngươi chưa chết?". Ta cầm lấy bàn tay nóng hầm hập của nàng cảm động không thôi.

Yêu Mẹ dùng nụ cười hiền lành làm yên lòng ta: "Ta không sao, Tiêu Man Nhi cũng không có gì, nhưng mà ngươi có chắc là muốn nói chuyện với ta bây giờ?". Nụ cười của Yêu Mẹ tươi cười dần dần vặn vẹo.

Ta sững sờ trong chốc lát sau đó tê tâm liệt phế tiếng thét chói tai lần nữa.

Ta muốn...muốn chết a, thật muốn chết đi, đau còn kinh hơn là đau bụng hành kinh a!

Ta đau liền lăn lộn, thái hậu luôn ở bên cạnh ta, bị ta lưu lại rất nhiều vết thương, Yêu Mẹ dùng sức đè lại tay chân của ta, một bên kêu thái hậu rời đi.

Tiêu Man Nhi ôm lấy thái hậu ra xa, ta nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thái hậu từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi ta.

Ta cố gắng mỉm cười, nói: "Không sao, ta không sao."

Sau đó ta ngất đi.

Ngất là một loại hạnh phúc, ít nhất ta không còn có cảm giác đau nữa, trong bóng đêm ta không ngừng đi tới, thanh âm gì cũng không nghe không được.

'Phụt' một tiếng, một đạo ánh sáng hiện lên trước mặt, một người xuất hiện ở trước mặt ta, đó là Quỷ Hồn, nàng mỉm cười nói với ta: "Cám ơn ngươi, mụ mụ."

Trên mặt ta nổi mấy đường hắc tuyến.

Ta không cần làm mụ mụ! Ta ở trong mộng thét chói tai, sau đó ở trong hiện thực tỉnh lại.

Ta mạnh mẽ ngồi dậy, còn không kịp phản ứng.

Thái hậu Yêu Mẹ Tiêu phi đều ngồi ở bên giường, các nàng cùng nhau nhìn ta, các nàng đều lộ ra khí tức quỷ dị.

"Làm sao vậy?", Ta hỏi.

"Ngươi... ngươi có khỏe không?". Thái hậu thật cẩn thận hỏi.

Yêu Mẹ thân thiết nói: "Có phải rất khó chịu hay không, rất đau, thực chịu không nổi? Không sao, cứ nói cho Yêu Mẹ."

"Hoàng hậu, ngươi đừng làm chúng ta lo lắng." Tiêu Man Nhi cũng bổ sung một câu.

Ánh mắt của các nàng quá nóng bỏng, ta thật sự chịu không nổi, vì thế ta hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì."

Thái hậu lộ vẻ khó xử, nội tâm đấu tranh một phen thì nàng từ trong tay ta ôm lấy một cái bị tã lót vây quanh... tròn tròn... quả trứng...

"Hoàng hậu, đây là con của chúng ta.". Thái hậu đem quả trứng nâng đến trước mặt ta, hạnh phúc mỉm cười.

Trứng... Đây là trứng gì? Sao ta lại sinh ra một quả trứng... cha mẹ a!

Ta ôm lấy quả trứng muốn ném xuống đất, hai mắt thái hậu đẫm lệ nhìn ta: "Hoàng hậu, đây là con của chúng ta."

"Nhưng mà tại sao ta lại sinh ra một quái vật a!". Ta nói xong, thái hậu như gặp phải đả kích thật lớn, trên mặt lộ ra biểu cảm chua xót, không dám tin lắc đầu lui về sau đi.

Một bóng người bay lên, trong tay đang cầm gì đó, chỉ thấy trước mắt thêm một người, thái hoàng thái hậu thật cẩn thận đang cầm quả trứng vừa khóc vừa cười: "Sư tỷ, ta rốt cục chờ được ngươi, ta chờ nhiều năm như vậy rốt cục thì có hồi báo rồi, sư tỷ... Ngươi cũng đã biết cái khổ của ta a!"

"Đây chẳng qua là một quả trứng, không phải sư tỷ của ngươi.". Ta nói.

"Ta sẽ không lầm, nếu ngươi không tin ngươi có thể hỏi thái hậu, khi nàng vừa sinh ra là bộ dạng gì.". Thái hoàng thái hậu nói với ta.

Ta xem hướng thái hậu, thái hậu hô to lên: "Ta không phải quái vật.". Sau đó chạy đi.

Ta rõ ràng thấy nước mắt của nàng lướt qua, ta ngây người ngồi ở trên giường, trước mắt trắng loà một mảnh.

"Thái hậu, thái hậu, nàng ở đâu? Ta sai lầm rồi, ta không phải cố ý, nàng cho ta cơ hội xin lỗi đi mà!". Khôi phục lại ta liền đứng lên, ở trong ảo cảnh tìm thái hậu khắp nơi, ta mới biết được nguyên lai đây là di truyền của gia tộc thái hậu, vì thế bây giờ ta mới biết lời mình có đả thương nàng biết bao.

Thái hậu, nàng ở đâu... Ta liều mạng thúc đẩy linh khí đi tìm dấu vết của nàng, nhưng mà ta phát hiện mình không tìm được nàng, giống như nàng đã biến mất khỏi thế giới này, nhưng mà cánh cửa ảo cảnh không có mở ra qua, nơi này không ai ra vào, nàng đi đâu chứ.

"Thái hậu, ta sai lầm rồi, thực xin lỗi, nàng đừng rời bỏ ta, còn có con của chúng ta được không?". Ta đi đến phía trước vài bước thì liền quỳ trên mặt đất, hi vọng nàng có thể nghe được khẩn cầu của ta.

Ta nghe thấy âm thanh động đất vang lên, như là có gì đó đang làm xao động lá cây, trước mắt có ánh sáng nhạt chậm rãi bay xuống, như là bông tuyết lóe lên.

Ta ngẩng đầu, thấy phía sau một cây đại thụ có cái gì đó trắng xóa, ta còn thấy con chim có lông vũ xinh đẹp không thể tưởng tượng hạ xuống.

Phía chân trời là cầu vồng nhè nhẹ, đủ mọi màu sắc xa hoa, hơn nữa bao phủ trên bầu trời là thừ làm ta không khỏi thấy ngây người.

Ta đi xa hơn về phía trước, phát hiện lông chim lia kỳ thật rất dài rất dài, hơn nữa rất nhẹ, gió thổi qua liền phiêu lên, sau đó sẽ có ánh sáng nhạt phát ra.

Ta đi từng bước, ta nhìn thấy ánh sang bao quanh một con chim, lông vũ là màu cầu vồng thật đẹp...

Đẹp quá... Ta kinh ngạc nói không nên lời, đồng thời, ta cảm giác được có hơi thở quen thuộc.

Hơi thở kia nhất định là rất quen thuộc với ta, là thái hậu, chỉ có nàng mới có thể cho ta loại cảm giác này. Ta đã ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn cũng không quên được

"Thái hậu, là nàng sao?". Ta không xác định, thử tính hỏi một câu.

Con chim kia liền vẫy canh chuyển tới một hướng khác.

Có rất nhiều là ánh sáng rơi xuống, ta vươn tay nhận hứng chúng, chúng nó ở trong tay ta biến mất.

Ta vòng quanh gốc cây một vòng đi đến trước mặt nàng: "Thái hậu, nếu như là nàng thì trả lời ta một tiếng được không?"

Nàng không phản ứng ta, đưa lưng về phía ta.

Ta lại đi đến trước mặt nàng, nói: "Là nàng đúng không? Thật đẹp.".

Nàng đột nhiên cúi đầu, làm ta nhìn thấy chiếc mào xinh đẹp đến ngạt thở, thánh khiết mà cao quý. Nàng nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó rất nhanh lại nhìn về nơi khác.

"Cho tới bây giờ nàng chưa từng nói với ta nàng sẽ có bộ dạng thế này, nếu nàng nói sớm một chút cho ta biết ta cũng không đem mọi chuyện làm hư."

Nàng không nhìn ta.

"Thật ra ta vô cùng cao hứng, chúng ta thật vất vả mới sinh được đứa bé, ta rất vui vẻ, mà không phải kinh ngạc, thái hậu, ta biết ta làm như vậy là làm tổn thương đến nàng, ta một mực hối hận. Nàng không phải quái vật, nàng là thái hậu của ta, nàng nhìn ta được không?".

Lông chim xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống, nàng tựa hồ đang tự hỏi.

Ta vươn tay, nói với nàng: "Thái hậu, tha thứ cho ta, chúng ta về nhà được không? Hài tử còn đang chờ chúng ta cùng nhau trở về.".

Nàng cúi đầu, ta nghĩ mình sắp thành công thì nàng đột nhiên tung cánh bay mất.

Trong mắt ta xuất hiện một con chim xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời đang giương cánh bay đi, nàng bay qua nơi nào thì ở đó để lại một dãy cầu vòng và ánh sáng nhàn nhạt.

Ta đuổi theo nàng chạy tới, chân lại càng ngày càng mềm nhũn ra, thẳng cho đến khi lảo đảo té trên mặt đất.

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc