Saved Font

Trước/59Sau

[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 41: Phụ trách…

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Tất nhiên là ta thắng.”

Hoàng dược sư nhàn nhạt nói.

Dương Khang dùng thái độ hoài nghi nhìn Hoàng dược sư, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Dương Khang rõ ràng nhìn thấy được tiếu dung của Hoàng dược sư dừng lại trong chốc lát.

Bất quá ai bảo y là đồ đệ của lão nhân gia, tất nhiên không thể nghi ngờ lời nói của sư phụ, đành phải nói tránh đi:

“Sư phụ, ngày hôm qua ta gặp tiểu sư đệ.”

Tuy Hoàng Long kiên trì nói hắn mới là người nhập môn trước, nhưng Dương Khang như thế nào chịu gọi người nhỏ hơn mình là sư huynh?

“Nghiệt tử kia hiện tại ở nơi nào?”

Hoàng dược sư đuôi lông mày nhảy lên, ngữ khí tuy không thay đổi, nhưng Dương Khang cùng Hoàng dược sư ở chung vài năm tự nhiên biết rõ, đây là điềm báo sư phụ tức giận.

Di? Chẳng lẽ không phải Hoàng Long đuổi theo Hoàng dược sư? Mà là trái lại?

Tiểu tử Hoàng Long kia lại làm chuyện tốt gì?

Dương Khang rất hiếu kỳ, nhưng mà biết mình không thể hỏi, nếu không y sẽ trở thành nơi trút giận. Thầm thở dài, Dương Khang không có tiếp tục hỏi nữa, mà là đem chuyện từ khi từ biệt Hoàng dược sư nói qua một lần.

Trên thảo nguyên không có phát sinh chuyện gì đặc biệt, chủ yếu là Dương Khang gặp lại Hắc phong song sát, còn có chuyện Hoàn Nhan Dương luyện Cửu âm bạch cốt trảo.

Kỳ thật Dương Khang có thể lựa chọn không nói chuyện của Hoàn Nhan Dương, nhưng nếu chuyện này để cho Hoàng dược sư tự mình phát hiện, hoặc là Hắc phong song sát bị bắt được sau đó nói ra, như vậy mạng nhỏ của Hoàn Nhan Dương khẳng định sẽ không còn.

Tuy Hoàn Nhan Dương không được tốt lắm, nhưng ít nhiều cũng có huyết thống với y, là đệ đệ của y a.

“Ngươi là nói, võ công của đệ đệ ngươi, đã bị phế?”

Hoàng dược sư sau khi nghe xong, nhàn nhạt hỏi.

“Hai tay cùng người thường giống nhau, chỉ là không thể ra chiêu, cũng không thể dùng Cửu âm bạch cốt trảo.”

Dương Khang cúi đầu cung kính bẩm báo, kỳ thật khách quan mà nói, võ công Hoàn Nhan Dương không tính là bị phế, hắn còn có nội lực, còn có thể dùng chân để ra chiêu.

“Làm rất tốt.”

Hoàng dược sư thoả mãn gật đầu. Cả đời hắn đáng tiếc nhất, là đánh gãy chân của bọn đồ đệ vô tội, đuổi bọn họ ra khỏi đảo. Nếu năm đó hắn còn một chút lí trí, cũng không nên tổn hại thân thể bọn họ mới đúng.

Dương Khang cũng không có bởi vì được Hoàng dược sư khích lệ mà đắc ý, ngược lại còn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Sư phụ y tám phần là tưởng y ‘quân pháp bất vị thân’, phế đi võ công của Hoàn Nhan Dương. Dương Khang không thể không biết xấu hổ mà nói y bị Cửu âm bạch cốt trảo của Hoàn Nhan Dương đả thương, động thủ thanh lý môn hộ chính là Quách Tĩnh không phải y.

Nếu nói ra, phỏng chừng sư phụ y sẽ rất tức giận đi. Dạy y võ công sáu năm, vậy mà không đánh lại đồ đệ của Hắc phong song sát! Dựa vào tính tình của Hoàng dược sư khi nổi giận, hành động tiếp theo của hắn là sẽ đích thân phế đi tay của y.

May mắn Hoàng dược sư không có quấn quýt vấn đề này, thuận miệng trả lời Dương Khang vài cái võ công cùng trận pháp mà y không hiểu, ngược lại hỏi:

“Khang nhi, ngươi gần nhất có hay không gặp qua sư phụ Quách Tĩnh?”

Dương Khang ngẩn ngơ, sau đó mới hồi phục tinh thần, nguyên lai sư phụ y xuất hiện ở đây không phải vì đồ đệ này, mà là muốn hỏi chỗ của Vương Trùng Dương.

Dựa vào! Đều đã qua cái thời thiếu niên lóc chóc, chẳng lẽ còn một trốn một truy?

Hay là buổi tối nhiều năm trước, hai người này căn bản không có phân ra thắng thua?

Dương Khang buông mi mắt, giấu đi oán giận trong mắt, thành thành thật thật nói:

“Hồi bẩm sư phụ, đệ tử chưa từng gặp qua Vương tiền bối.”

Hoàng dược sư thất vọng thở dài, phất phất tay nói:

“Cũng được, ngươi trở về đi, ta đi trước. Không cần nói cho Lục sư huynh ngươi biết ta đã tới.”

Lúc hắn đem ái đồ ra đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi đảo Đào Hoa, trong lòng của hắn cũng có xấu hổ, tất nhiên là không muốn tương kiến.

“Dạ, sư phụ.”

Dương Khang tuy rất muốn thay Lục Thừa Phong nói vài lời, nhưng vừa nghĩ tới Lục Quán Anh đáng giận kia, vẫn là đem lời cầu tình nuốt trở về. Muốn trách thì trách Lục Thừa Phong nuôi một cái nghiệt tử a.

Một trận gió thổi qua, Dương Khang ngẩng đầu lên thì phát hiện sư phụ giống như lúc đến, không một tiếng động biến mất.

Dương Khang nhìn bốn phía trống rỗng, bắt đầu có điểm đồng tình Hoàng Long.

Dựa vào tính cách của sư phụ y, nếu không phải bởi vì Vương Trùng Dương, sư phụ y căn bản bản sẽ không ở thảo nguyên thành thành thật thật ngây ngốc sáu năm.

Dương Khang cảm khái một chút, hướng phòng nhỏ của y và Quách Tĩnh đi đến. Khi Dương Khang vừa đẩy cửa phòng ra, thì giật mình phát hiện, ngoại trừ Quách Tĩnh, trong phòng còn có thêm một người.

Dương Khang tay còn để trên cánh cửa, dùng công lực của y chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của Quách Tĩnh, Dương Khang rõ ràng thấy được trên ghế còn ngồi một người.

Người nọ ăn mặc một thân bạch y, áo bào màu tro, tuy chỉ là ngồi ở chỗ kia, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hắn có dáng người cao to.

Hắn có ngũ quan cực kỳ anh tuấn, mặt mày tú trường, lại tinh xảo, phong thần tuấn lãng. Liếc nhìn lại, không thể phán đoán tuổi của hắn. Chỉ là khi nhìn vào mắt của hắn, làm cho người ta có cảm giác tuổi của hắn hẳn là không nhỏ. Hơn nữa, Dương Khang cảm thấy người này có điểm quen thuộc, nhưng rõ ràng trong trí nhớ của y không có người này.

Dương Khang khóa căng lông mày, đầu tiên là khoanh chân ngồi trên giường nhắm mắt điều tức liếc Quách Tĩnh, sau đó nhíu mày hướng vị khách không mời mà đến này hỏi:

“Ngươi là ai?”

Người nọ nghe vậy cười khổ, Quách Tĩnh lại kinh ngạc giương đôi mắt nói:

“Khang đệ, đây là sư phụ ta, ngươi như thế nào không nhận ra?”

Dương Khang trừng hai mắt, cả người đều cương cứng.

Cái gì? Đây là Vương Trùng Dương?

Lừa gạt ai a? Râu mép? Búi tóc? Phất trần? Đạo bào?

Vương Trùng Dương theo thói quen vuốt cái cằm bóng loáng cười khổ nói:

“Khang nhi, ngươi như thế nào một bộ dáng gặp quỷ?”

Hắn vừa nói như vậy, Dương Khang nhất thời nhận ra thanh âm của Vương Trùng Dương, chỉ là cái tướng mạo này……

Vì cái gì sau khi cạo đi râu mép lại có khác biệt lớn như vậy a! Hơn nữa còn nhìn trẻ như vậy, cho dù võ công của hắn trác tuyệt, cũng không thể biến thành yêu quái không già không chết a?

Quách Tĩnh đứng dậy đem cả người Dương Khang ngốc trệ kéo đến trước giường, giải thích nói:

“Có người truyền ra lời đồn đãi, nói sư phụ ta chưa chết. Sư phụ vì lánh đời, liền đem râu mép cạo đi, khôi phục trang phục tục gia.”

Lánh đời? Hay là vì trốn người nào đó a?

Bất quá Vương Trùng Dương xuất gia làm đạo sĩ, vốn là năm đó hắn cùng Lâm Triều Anh đổ ước, hiện tại Lâm Triều Anh đã chết, Vương Trùng Dương có làm đạo sĩ hay không cũng không có gì. Nghĩ tới đây, Dương Khang nhếch miệng nói:

“Sư phụ ta vừa mới ở bên ngoài.”

Dương Khang không tin Vương Trùng Dương không biết.

Vương Trùng Dương đi tới cửa sổ nhìn, không được tự nhiên nói:

“Khang nhi, đừng nói cho sư phụ ngươi biết ta ở trong này.”

Dương Khang nhún nhún vai nói:

“Dù thế nào thì sư phụ cũng đã đi, ta cũng không biết chạy đi đâu mật báo. Bất quá nếu như sư phụ có trở lại hỏi, ta cũng không thể khi sư diệt tổ a!”

Dương Khang nghĩ thầm, người truyền ra lời đồn đãi, tám phần chính là Hoàng Long. Muốn cho Toàn Chân giáo đem chưởng môn trốn đi này trảo trở về, chính mình có thể độc chiếm Hoàng dược sư.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Hoàng dược sư tức giận muốn trảo Hoàng Long. Bây giờ giang hồ đã biết Vương Trùng Dương chưa chết, cho dù chỉ là lời đồn đãi truyền ra, như vậy cũng gây ra đại loạn. Khó phòng nhất là Âu Dương Phong.

Dương Khang nghĩ tới đây, con mắt đảo vòng vòng cười nói:

“Sư phụ, không bằng ngươi đem Nhất Dương Chỉ truyền cho Quách Tĩnh a.”

“Ngươi bảo ta cái gì?”

“Khang đệ!”

Vương Trùng Dương cùng Quách Tĩnh hai người đồng thời kinh hoảng.

Dương Khang thì liếc qua Quách Tĩnh, hừ nhẹ nói:

“Làm sao vậy? Sư phụ ngươi không phải là sư phụ ta? Chúng ta đều đã có quan hệ như vậy, ta nói rồi, ta sẽ phụ trách nha!”

Quách Tĩnh khẽ giật mình, không nghĩ tới Dương Khang sẽ thản nhiên như vậy nói ra trước mặt sư phụ hắn, trong nội tâm vừa mừng vừa lo. Hỉ chính là Khang đệ đối với hắn là thật tâm, lo chính là sư phụ hắn sẽ tức giận mắng bọn họ đạo đức bại hoại.

Dương Khang nhìn ra được bất an của Quách Tĩnh, hướng hắn trấn an cười cười.

Nếu ngay cả Vương Trùng Dương không thể chấp nhận cảm tình của bọn họ, như vậy càng không thể chờ mong Quách bá mẫu bên kia.

Y đã quyết định cùng với Quách Tĩnh một chỗ, tự nhiên sẽ nghĩ tới tất cả sự tình. Đối với bọn họ hai người mà nói, những ánh mắt của người đời không quan trọng, tối trọng yếu nhất chính là Quách bá mẫu nuôi lớn bọn họ cùng sư phụ dạy bảo bọn họ.

Hoàng dược sư bên kia, Dương Khang ngược lại không lo lắng, thậm chí cả thử đều không cần, Dương Khang tin tưởng sư phụ y sẽ thản nhiên tiếp nhận, nếu không Hoàng dược sư cũng sẽ không bị thế nhân xưng là Đông Tà.

Quan trọng nhất là Vương Trùng Dương cùng Quách bá mẫu.

Vương Trùng Dương mặt đỏ như máu, chờ nhìn rõ hai tiểu tử này liếc mắt đưa tình, mới phát hiện chính mình hiểu sai ý. Lập tức ho nhẹ hai tiếng, che giấu chính mình thất thố, lúc này mới nói:

“Khang nhi, ta biết rõ ngươi là muốn dùng Nhất Dương Chỉ đối phó với Cáp mô công của Âu Dương Phong. Nhưng năm đó ta cùng Trí Hưng ước định, ta dạy hắn Tiên thiên công để đổi lấy Nhất Dương Chỉ, nhưng hai người không thể dùng võ công của đối phương để dạy đồ đệ.”

Vương Trùng Dương tưởng Dương Khang biết quan hệ của hắn và Hoàng dược sư, nên mới gọi hắn là sư phụ, ai ngờ là quan hệ của Dương Khang và Quách Tĩnh.

Dương Khang sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới Trí Hưng trong miệng Vương Trùng Dương là Nhất Đăng đại sư Đoàn Trí Hưng, bọn họ quen biết nhau trước khi Đoàn Trí Hưng xuất gia, Vương Trùng Dương tất nhiên theo thói quen gọi thẳng kỳ danh.

Vương Trùng Dương đã nói hết lời, Dương Khang cũng không cưỡng cầu, y thoả mãn phát hiện Vương Trùng Dương đối với cảm tình của bọn họ không có bài xích, cái này cũng đã đủ. Dương Khang biết sư trò hai người nọ khẳng định còn có lời muốn nói, liền đứng dậy cười nói:

“Các ngươi trước trò chuyện, ta đi đến chủ trạch bên kia tìm một chút điểm tâm đến.”

Quách Tĩnh đưa mắt nhìn Dương Khang đi ra tiểu viện, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không yên hướng Vương Trùng Dương hỏi:

“Sư phụ, người không phản đối chúng ta……”

Phản đối? Phản đối có làm được cái gì? Vương Trùng Dương cười khổ, huống hồ hắn cái này là ‘thượng bất chính’, sao có thể trông mong ‘hạ không loạn’ a?

“Nhân sinh tựa như mây khói, chính mình thoải mái là được. Khang nhi không có xem ta là ngoại nhân, cho nên mới nói ra, chỉ là các ngươi từ nay về sau ở bên ngoài phải chú ý chút ít, dù sao lời người đáng sợ.”

“Dạ, cẩn tuân sư phụ dạy bảo.”

Quách Tĩnh hưng phấn mà xiết chặt nắm tay. Hắn nguyên bản còn tưởng sư phụ sẽ tức giận mắng hắn, tuyệt đối không nghĩ tới sư phụ rõ ràng còn khuyên bảo hắn.

Vương Trùng Dương cười vỗ vỗ vai của Quách Tĩnh.

“Tĩnh nhi, năm đó ngươi công lực còn thấp, vẫn không thể luyện tầng cuối cùng của Tiên thiên công, ta còn tưởng rằng phải chờ tới ngươi ba mươi tuổi mới có thể dạy ngươi, không nghĩ tới lần này gặp ngươi, nội công của ngươi đột nhiên tăng mạnh, đã có thể luyện, thật sự là không hổ ta năm đó dạy bảo.”

Quách Tĩnh nghe vậy mồ hôi đổ lạnh, nghĩ thầm, nếu như sư phụ hắn biết, những năm này hắn luyện công như thế nào, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Tất cả đều là nước mắt a!

“Tĩnh nhi, ngươi hãy nghe cho kỹ, Tiên thiên công bốn tầng trước chỉ có thể thu không thể phát, chỉ cần ngươi luyện thành tầng cuối cùng, là có thể đạt đến cảnh giới muốn thu liền thu, muốn phát liền phát.”

Đều là người tu luyện Tiên thiên công, Vương Trùng Dương tất nhiên hiểu rõ vấn đề phức tạp của Quách Tĩnh trong những năm này là cái gì, vừa cười vừa nói. Hắn vốn định theo thói quen vuốt chòm râu, nhưng là vừa sờ một cái liền vô ích, đành phải ngượng ngùng sờ lên cái cằm.

Quách Tĩnh tinh thần hưng phấn, lập tức ngưng thần nghe.

————————–

Chờ Dương Khang đem điểm tâm đến tiểu viện, đã là buổi chiều, y đẩy cửa ra, phát hiện Vương Trùng Dương quả nhiên đã đi.

Dương Khang nhìn Quách Tĩnh khoanh chân vận công, cũng không quấy rầy hắn, hôm nay y gặp được Hoàng dược sư cũng đã hỏi được cái nan đề nhiều năm nay, lập tức cũng ngồi dưới đất bắt đầu tính toán theo công thức nâng cao trận pháp.

Mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, trong phòng ánh sáng trở tối, đèn bị xoạt một cái điểm sáng, Dương Khang mới lấy lại tinh thần.

Dương Khang dụi dụi mắt, nhìn Quách Tĩnh trước mặt đang cười cười, miễn cưỡng hướng hắn đưa tay ra.

Quách Tĩnh sủng nịch duỗi tay ra kéo Dương Khang đứng dậy.

“Nghỉ ngơi một lát a.”

Dương Khang nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, áy náy nói:

“Vốn hôm nay là ta chiếu cố ngươi.”

Quách Tĩnh nhìn ánh mắt của Dương Khang, cảm thấy phát lạnh, vội vàng ngắt lời, nói:

“Không có gì, thương thế của ta không có gì đáng ngại.”

Chỉ là một vết thương nhỏ, có thể có chuyện gì?

Dương Khang nghe vậy càng thêm áy náy, liên tục gắp rau cho Quách Tĩnh. Quách Tĩnh đành phải buồn bực trong đầu, nội tâm vô cùng vặn vẹo, cũng không dám nói thật.

Hai người đều có tâm tư cũng ăn xong bữa cơm, rửa mặt qua, Quách Tĩnh vừa định tiếp tục ngồi xuống luyện công, Dương Khang lau tóc liền từ sau tấm bình phong đi ra, phi thường tự nhiên ngồi ở trên người Quách Tĩnh, cúi đầu hôn.

Quách Tĩnh trong lòng run lên, nhớ tới hôm nay sư phụ nói công dụng tầng cuối cùng của Tiên thiên thần công, cảm thấy toàn thân nóng lên.

Dương Khang hướng ngọn đèn hư chỉ bắn ra, trong phòng một mảnh hắc ám, hai người quấn thành một đoàn.

Dương Khang cùng sử dụng lỡi lẽ và động tác mà giở trò, trước kia mỗi lần hai người làm, đều là Quách Tĩnh chủ động, Dương Khang cho tới bây giờ còn chưa thăm dò qua thân thể của đối phương.

Đương nhiên tối hôm qua không tính, y không có nhớ!

Dương Khang làm không biết mệt hưởng thụ lấy thân thể mang lại cảm giác ôn hòa này, hơn nữa khi nghe Quách Tĩnh ẩn nhẫn rên rĩ, càng làm cho Dương Khang có cảm giác thành tựu.

Đang lúc châm ngòi, Dương Khang bỗng nhiên thu tay lại.

“Khang đệ?”

Quách Tĩnh khó hiểu mà hỏi, thanh âm khàn khàn tràn đầy dục vọng.

Dương Khang nhìn Quách Tĩnh một chút, tiếc nuối nói:

“Thân thể ngươi còn chưa khôi phục……”

Quách Tĩnh á khẩu không trả lời, mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, nếu không phải Dương Khang nói vô cùng khẩn thiết, Quách Tĩnh cơ hồ hoài nghi Dương Khang đã nhớ lại chuyện hôm qua, cố ý chỉnh hắn.

Dương Khang không biết tâm tư Quách Tĩnh, vốn định ôm hắn ngủ, nhưng đã thay đổi vài cái tư thế vẫn thấy không thoải mái, đành phải bất đắc dĩ giống như trước, oa trong ngực của Quách Tĩnh ngủ thật say.

Quách Tĩnh mặc niệm Tiên thiên công, bi phẫn gần chết.

—————————-

Dương Khang một giấc ngủ này phi thường thoải mái, mơ mơ màng màng cảm thấy người bên cạnh giật giật, Dương Khang liền không chút khách khí thân thủ ôm qua, từ từ.

Di? Ngày hôm nay có mùi điều, hơn nữa dáng người như thế nào nhỏ lại?

Dương Khang sợ tới mức lập tức mở to hai mắt, lại phát hiện nằm ở bên cạnh y là Hoàng Long.

Chỉ thấy Hoàng Long gạt gạt mắt, ủy ủy khuất khuất nói:

“Ngươi…… Muốn ngươi phụ trách!”

Dựa vào! Dương Khang ngược lại hít một luồng khí, theo phản xạ trực tiếp một cước đem Hoàng Long từ trên giường đạp xuống đất.

Trước/59Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi