Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Ngoại Truyện 1: Đại Kết Cục - Chương 1: Lời Hứa Gió Bay.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nói thì dễ nhưng làm mới khó.

Những lời chắc như đinh đóng cột Mai Trường Tô nói với thái tử cũng vậy, dù có Băng Tục Đan hộ thân nhưng hành quân đánh trận há lại dễ dàng, dù là người bình thường cũng khó mà chịu nổi.

Chỉ cưỡi ngựa được ba ngày, Lận Thần đã nổi khùng lên ép Mai Trường Tô phải vào xe ngồi, nhưng đường xa xóc nảy, ngồi xe ngựa cũng chẳng đỡ hơn chút nào. Huống chi trời đang vào đông, đường lên phía bắc ngày càng lạnh lẽo, quân lương đạm bạc, lại càng không tiện để nấu thuốc, khổ không sao kể xiết. May có Lận Thần bên cạnh, nếu không bọn Lê Cương, Chân Bình cũng chẳng biết phải làm sao.

Đoàn viện binh ra đi lần này khí thế ngút trời, quân lực có hơn trăm ngàn, chủ soái Mông Chí tính tình thẳng thắn lại rất được lòng quân, trong chín vị phó soái có ba người là bộ hạ cũ của quân Xích Diễm, trong hàng ngũ tướng sĩ cũng có không ít. Đều là nam nhi thiết huyết sa trường, lại thêm sự cảm phục sẵn có, mọi người rất nhanh đã trở thành huynh đệ, sẵn sàng giao tính mạng cho nhau. Thứ duy nhất khiến người ta bất mãn có lẽ là vị giám quân kia. Trong mắt bọn họ, y chỉ là một gã thư sinh yếu ớt, lúc nào cũng màn che trướng rủ, đừng nói đánh nhau ngay cả một ngọn gió cũng có thể thổi ngã.

Kẻ vô tích sự như vậy không hiểu sao lại được đưa ra tiền tuyến, thậm chí còn nắm giữ ấn tín, địa vị so với chủ soái của họ còn cao hơn. Điều kì lạ nhất là Mông soái đối với y lại chẳng có gì dị nghị, thậm chí còn thập phần quan tâm, thập phần thân thiết, cả những tướng soái từng là bộ hạ cũ của Xích Diễm cũng hết sức tín phục y. Họ không biết vì sao lại như thế, cũng chẳng muốn biết, chỉ cần y không làm gì đó quá đáng thì họ cũng chẳng để tâm, đoàn quân cứ thế bắc tiến, chỉ nửa tháng sau đã tới Mai Lĩnh.

Đối mặt với trăm ngàn quân Đại Du không hề dễ như tưởng tượng, nhưng nhờ lối đánh tốc chiến tốc thắng, chọc thẳng vào điểm yếu khi quân địch còn chưa kịp đề phòng, quân Đại Lương thắng đậm, một lần đẩy bật quân địch về phía sau hơn trăm dặm, cũng chiếm lại được hai tòa thành bị mất. Trận đầu tiên xuất quân lại dành được toàn thắng đã mang đến niềm tin, khí thế toàn quân tăng cao, thư báo thắng trận do tự tay Mai Trường Tô viết về đến kinh thành cũng khiến Tiêu Cảnh Diễm bớt lo lắng, nhưng đâu đó ở nơi mà không ai có thể chạm tới kia vẫn lẩn quẩn một chút bất an không rõ...

Đội quân hoàng gia của Đại Du không phải hạng tầm thường, những người này sinh ra đã là chiến binh, bại trận chính là nỗi nhục lớn nhất, nhưng họ không vì vậy mà thất chí. Hạ Hầu Văn, chủ soái của quân Đại Du, là một lão tướng già dặn lại vô cùng xảo quyệt. Hơn ba mươi năm đối kháng với Đại Lương, hắn hiểu rõ quân Đại Lương còn hơn cả quân đội của mình, lần này lại thảm bại trong tay một tên Mông Chí hữu dũng vô mưu, sau chuyện này nhất định phải có gì đó mờ ám...

...

Trận thứ hai là ở Túc Đài, quân đội Đại Du đã được chuẩn bị đầy đủ trở nên cực kì khó đối phó. Hai cánh quân Đại Lương dùng thế gọng kiềm bao vây, dựa vào địa hình hiểm trở đánh cho quân Đại Du trở tay không kịp, đã sắp dành được thắng lợi. Trong soái trướng ở trung tâm, Mai Trường Tô quấn trong lớp chăn dày đang nhìn cục diện không ngừng thay đổi trên bàn cát trước mặt, cứ mỗi khi Phi Lưu lao vào báo tin, Lê Cương ở bên cạnh lại nhanh tay sắp xếp lại.

- Tông chủ, thật hay quá, nếu cứ tiếp tục như vậy Đại Du sẽ đại bại.

Đầu mày nhíu chặt, trên gương mặt xám xịt của Mai Trường Tô hiện rõ nét lo âu, kế hoạch tiến hành quá mức thuận lợi khiến hắn cảm thấy có chút bất an, dường như có cái gì đó không đúng.

Quân Đại Du vốn có thể rút lui an toàn, nhưng tại sao lần này lại trở nên chậm chạp như vậy?

Đồng bằng rõ ràng là dễ di chuyển hơn nhưng tại sao cứ phải vào núi?

Đề phòng trước vẫn hơn, hắn ngẩng đầu gọi Phi Lưu:

- Lập tức đến Túc Đài tìm Mông thúc thúc, bảo với huynh ấy, giặc cùng chớ đuổi, phải lập tức rút quân.

Phi Lưu gật đầu rồi nhanh chóng lao đi, ra đến cửa còn nghe thấy giọng nói ám đầy lo lắng từ phía sau:

- Đi nhanh lên, nhất định phải đến kịp.

Phi Lưu đi rồi, Mai Trường Tô cũng kiệt sức gục xuống bàn, được một bàn tay từ phía sau đỡ lấy, nhanh chóng truyền một luồng nội lực nhu hòa qua cho y.

- Đa tạ.

Hắn quay đầu nhìn Lận Thần, nở nụ cười đầy cảm kích, nhưng người kia dường như vẫn chưa hết tức giận.

- Ngươi định tiêu hết củi lửa trong một lần hay sao?

Mai Trường Tô không trả lời nổi nữa, cả người hắn run lên vì lạnh, chỉ còn lại một tia yếu ớt như có như không chống đỡ cả cơ thể, nhưng một tia sức lực cuối cùng đó cũng sụp đổ tan tành khi Phi Lưu quay lại với một tin tức không hề tốt lành.

“Mông Chí bị bắt.”

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Dương Võ Thần