Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 13: Thần Y

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bóng tối nhanh chóng phủ chụp xuống khung cảnh vốn dĩ đã tiêu điều. Mai Trường Tô đang bước đi trên mặt hồ đóng băng, khí lạnh thấu xương cuốn theo những bông tuyết lạnh buốt luồn vào y phục khiến hắn rùng mình. Xiết chặt tấm áo choàng dày quanh người, hắn vẫn từng bước, từng bước giẫm lên mặt băng trơn trượt, giẫm lên cả sự im lặng chết chóc của nơi này.

Hắn không biết đây là đâu, cũng không biết mình đang tìm cái gì, cho đến khi hắn gặp được người đó...

Một bóng người đang ngồi câu cá trên mặt băng, lưng quay về phía hắn nhưng...

Làn khói phả ra từ miệng, từ mũi của Mai Trường Tô nhất thời ngừng lại, cả người cứng đờ nhìn theo bóng lưng quen thuộc ở trước mắt. Vóc người cao lớn, mái tóc hoa râm, vẫn y như cái lần cuối cùng hắn nhìn thấy ông trên dốc Mai Lĩnh.

...

Đôi mắt vằn đầy những tia máu, Lận Thần thật sự đã phát điên rồi. Hắn chỉ kịp trói thằng bé lại quăng vào một góc thùng xe liền thẳng tay vung roi, cấp tốc lên đường. Vì người này, hắn mặc kệ tất cả, đánh xe như điên, đưa y đến Hoắc Châu, tìm người duy nhất có thể cứu y.

Nửa đời lang bạt, bỏ dở công danh, Tuân Trân tiên sinh nổi danh bởi y thuật cao minh và tính cách vô cùng gàn dở. Đã qua cái tuổi tri thiên mệnh, tất cả công việc trong ngoài Thanh Y Quán đều giao cho lũ đồ đệ tiếp quản nhưng tính cách của lão trước sau vẫn không thay đổi. Cửa lớn của Tuân Phủ suốt ngày đóng kín, còn gắn kèm một tấm bảng đề mấy chữ “cấm gõ cửa”, lâu lâu từ bên trong lại phát ra những tiếng nổ long trời lở đất, lần tệ nhất còn nổ sập luôn cả bức tường phía đông. Ban đầu dọa cho khối người sợ vỡ mật, nhưng riết rồi cũng quen nên chẳng còn ai thèm để ý đến nữa.

Xe ngựa đến trước toà phủ đệ, Lận Thần mặc kệ tấm bảng trước cửa, cũng chẳng thèm gõ lấy một cái, đã đạp cửa xông vào. Đang đánh cờ với Chu công, bị đứa cháu trai một hai lôi dậy, lão chuẩn bị nổi điên lên nhưng lại thấy hắn mang vào một kẻ nửa sống nửa chết, đành nén giận bước qua xem. Vết thương không nặng nhưng mất quá nhiều máu, thân thể người này lại vô cùng yếu nhược, mạch không còn, hơi thở cũng đã đoạn.

Chết rồi à.

Không đúng.

Có cái xác nào lại nóng rực như vậy.

Chân mày nhíu chặt, lão kê tai sát xuống ngực kiểm tra lần nữa, lại ngạc nhiên khi nghe được tiếng tim đập bên trong, tuy vô vùng yếu ớt nhưng vẫn đều đều không nghỉ.

Xoay người lại, mặt đã đỏ bừng, ngón tay gầy như que củi dí dí vào trán hắn, giận dữ quát lên:

- Mỗi lần gặp ngươi thật chẳng có chuyện gì tốt hết.

Lận Thần lùi từng bước về phía sau, xua tay lia lịa, cười hề hề nói:

- Ông ngoại, đừng cáu thế, chính vì hắn bị thương không nhẹ nên con mới cầu đến người a! Dù gì người cũng là nhất đại thần y mà, có gì có thể làm khó một vị cao nhân như người được chứ.

Vỗ mông ngựa, phải vỗ mông ngựa, dù sao đây cũng là sở trường của hắn a. Mặt không đỏ, tay không run, Lận Thần nhanh miệng xổ một tràng, đến hồi nhìn lại thấy mặt lão từ đỏ đã chuyển sang đen thì nhất thời nín bặt. Không xong rồi, lại nói sai cái gì nữa, vỗ mông ngựa không ngờ lại vỗ nhầm đùi ngựa, và hắn bịt bớt một tai nghe lão nổ:

- Ngươi còn biết đến lão ngoại công này sao. Bao nhiêu năm rồi, ngay cả đại thọ của ta ngươi cũng không thèm nể mặt, giờ lại mang một kẻ nửa sống nửa chết đến, nếu là đại phu bình thường ai lại đi mó tay vào...

- Ngoại công, ngài nhất định phải cứu…

Câu nói nhỏ dần rồi bay theo gió mất đoạn cuối bởi một ánh mắt sắc lẻm như đao và lão nói nốt câu cuối:

- Rất may cho hắn, ta lại không có thứ đó.

- Thứ gì hở ông?

- Đầu-óc-bình-thường.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa