Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 2: Kéo Dài Thời Gian

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đó là một giấc mơ rất dài, rất dài.

Mọi thứ trong mơ đều hỗn độn, mơ hồ, có lúc nóng như lửa, lúc lại lạnh như băng nhưng đã không còn đau đớn nhiều như trước nữa.

Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn, là tiếng người nói chuyện, rất nhiều người, cũng không rõ là ai. Mai Trường Tô muốn mở mắt ra để nhìn cho rõ nhưng mi mắt nặng trịch, căn bản là mở không lên.

...

Chân Bình, Lê Cương đang canh gác ngoài cửa, luôn miệng từ chối những người đến tìm, mắt vẫn lo lắng dõi vào trong trướng, nơi Lận thiếu các chủ gần như đã nổi điên. Lận Thần nhanh tay rút những cây ngân châm, lại lấy khăn thấm nước tuyết đắp lên vầng trán nóng bỏng của y, khuôn mặt đã tức giận đến mức xám xịt lại.

Không có chủ soái, dù đã thành công chiếm được Túc Đài nhưng quân Đại Lương lại như rắn mất đầu, đã loạn hết cả lên. Người duy nhất có đủ quyền hành lúc này lại cáo bệnh, từ chối gặp khách, làm dấy lên bất mãn ở khắp mọi nơi.

Lúc Tiêu Cảnh Duệ đẩy Chân Bình và Lê Cương ra để lao vào trong trướng, đã nghe giọng nói không mấy vui vẻ của Lận thiếu các chủ:

- Các ngươi muốn tự mình đi ra hay muốn ta đá ra ngoài.

Ngôn Dự Tân một thân khôi giáp sáng bóng, khí thế trầm ổn nhưng nụ cười vẫn ranh mãnh như ngày nào.

- Ngươi đừng gấp, bọn ta chỉ muốn gặp Tô huynh một chút, bên ngoài thật sự loạn đến hết nói nổi rồi...

- CÚT!!!!

Trước khi Lận Thần kịp gầm xong, một bàn tay trắng bệch đã ngăn y lại, Mai Trường Tô gượng dậy từ trên giường, yếu ớt hỏi:

- Dự Tân, nói cho ta nghe, bên ngoài thế nào rồi?

Mặc kệ khuôn mặt đen như đít nồi của Lận Thần, Ngôn Dự Tân nhảy đến bên giường của Mai Trường Tô, mồm năm miệng mười như sợ người khác tranh nói mất của hắn:

- Mông đại ca vừa bị bắt thì quân Đại Du đã trở lại, còn rất đông nữa, trận Túc Đài chỉ là nghi binh, nhưng đệ vẫn không hiểu tại sao chúng cho ta ba ngày để đầu hàng?

- Là muốn quân ta tự loạn...

Mai Trường Tô tiếp lời, ánh mắt xa xăm rơi vào cây cung đỏ trên vách lều:

- Lão Hạ Hầu đó vừa xảo quyệt, lại vừa cẩn thận, quân lương của chúng ta đã cạn, chủ soái lại bị bắt, lão muốn chúng ta tự nội chiến rồi một lưới bắt gọn đây mà.

Ngôn Dự Tân ngỡ ngàng nhìn con người tái nhợt vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê kia.

- Sao Tô huynh lại biết?

Ngón tay vân vê góc chăn, giọng nói của hắn mơ hồ như người trong mộng:

- Sao lại không biết chứ, đấu đá với nhau bao nhiêu năm, lần trước nếu không phải có chuyện bất khả kháng, ta đã chặt đầu lão xuống làm ghế ngồi...

- Ta-khó-khăn-lắm-mới-cứu-được-cái-mạng-của-ngươi!!!

Câu nói bị tiếng rít chói tai của Lận Thần cắt ngang, đôi mắt của Mai Trường Tô trở lại ảm đạm như trước. Ngôn Dự Tân dụi mắt, dường như ngọn lửa sáng rực vừa rồi trong mắt người kia chỉ là do hắn hoa mắt mà nhìn nhầm.

- Đa tạ ngươi...

Đầu mày vẫn nhíu chặt, Mai Trường Tô không mấy để tâm, chỉ đáp trả một câu bâng quơ rồi quay sang hỏi Lê Cương:

- Phi Lưu vẫn chưa về sao?

- Bẩm tông chủ, vẫn chưa về.

Tiêu Cảnh Duệ từ đầu vẫn đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt trắng xanh của Mai Trường Tô, dù lòng có chút không nỡ vẫn cắn răng nói tiếp:

- Bên ngoài bắt đầu có người đào ngũ, dù Lưu phó soái đã dùng quân pháp nghiêm trị, nhưng quân đào ngũ càng lúc càng nhiều, ngay cả Lý phó soái và quân của Kỷ thành cũng muốn đầu hàng, bọn họ sắp đánh nhau đến nơi rồi.

- Không sao đâu, Cảnh Duệ, muốn đánh cứ để bọn họ đánh, dù sao cũng phải diễn một màn nội chiến cho lão Hạ Hầu xem, chỉ cần Mông đại ca và Phi Lưu về kịp là được, việc chúng ta phải làm lúc này chính là kéo dài thời gian cho đến lúc đó.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Xuyên Thành Niên Đại Kiều Khí Tiểu Phúc Bao