Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 3: Bẫy Trong Bẫy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong chín vị phó soái thì chỉ có Lưu Điềm, Lưu Nghị và Tấn Giang là bộ hạ cũ của quân Xích Diễm, được Mai Trường Tô cử từ Giang Tả Minh đến, còn lại là các tướng đều đến từ Kỷ thành, Lạc thành và quận Thanh Khê.

Lý Thương hầm hầm bỏ ra khỏi trướng, bên mặt có thêm một vệt máu, không nói lời nào đã xuất lĩnh một vạn quân Kỷ thành rời khỏi Túc Đài. Yến Thanh đứng từ xa nhìn Lưu Điềm đang dẫn quân đuổi theo, có vẻ do dự. Hắn mang theo ba vạn quân từ Lạc thành đến đây, chinh chiến lâu ngày, vốn đã xem mọi người như huynh đệ. Nhưng lần này Lý Thương bỏ đi là đào ngũ, chính là tội chết, hắn không thể đi theo nhưng bỏ mặc thì lại không nỡ, chợt nghe phía sau có người truyền gọi:

- Yến phó soái, giám quân có lệnh mời.

Đây là lần đầu tiên Yến Thanh bước chân vào căn lều này, Bắc cương đang vào đông nhưng bên trong lều lại nóng bức đến mức khiến người ta ngợp thở.

Đây cũng là lần đầu tiên Yến Thanh nhìn rõ diện mạo của người kia, vị giám quân ốm yếu mà bọn họ vẫn luôn khinh thường.

Y quấn người trong tầng tầng chăn dày, bên cạnh là hai cái lò sưởi rực lửa, mấy ngón tay trắng bệch đang xoay tròn một thứ gì đó.

Bước đến gần hơn Yến Thanh chợt hít vào một hơi khí lạnh, bởi hắn nhận ra, thứ đồ chơi trên tay người kia lại là một khối hổ phù, chính là một khối hổ phù nguyên vẹn có thể hiệu lệnh trăm ngàn tướng sĩ, trái tim khẽ run lên từng chập.

Người kia thu lại ánh mắt từ cây cung đỏ trên vách lều, nở nụ cười như gió nhẹ mây trôi, nhẹ giọng mời hắn:

- Yến phó soái, mời ngồi.

- Lý phó soái bỏ đi rồi, Lưu phó soái đang đuổi theo, e là sẽ đánh nhau một trận, ngươi không ra ngăn cản họ còn ở đây tiêu dao như vậy.

Nói thì nói vậy nhưng bao nhiêu bực tức lúc bị gọi đến đây sớm đã theo nụ cười nhàn nhạt của người kia mà tan mất. Ánh mắt Yến Thanh vẫn không thể rời khỏi khối hổ phù bị xoay đi xoay lại trên mấy ngón tay, chợt nghe người trước mặt lên tiếng:

- Yến Thanh nghe lệnh, ta muốn ngươi dẫn quân đánh úp doanh trại của quân Đại Du.

Hắn cúi đầu nhận mệnh, nhưng lại bị nội dung của cái mệnh lệnh đó làm cho giật mình.

- Vâng... hả? Cái gì...?

Y lại tiếp tục hỏi hắn, cứ như đang đùa, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.

- Ngươi cần bao nhiêu quân?

Đầu óc còn chưa theo kịp, Yến Thanh ngẩn ra vì những lời nói hết sức hoang đường.

- Phía sau Kỳ Sơn có một con đường, cứ men theo nó khoảng hai canh giờ là đến nơi, Mông soái sẽ tiếp ứng cho ngươi, cứ việc đốt sạch nơi đó là được.

Đầu hắn gần như nổ tung bởi hàng trăm câu hỏi, Yến Thanh lập tức chặn lại trước khi y kịp nói thêm những điều hoang đường khác:

- Từ từ đã, ta có thể hỏi một chút được không?

Mai Trường Tô cười, lại là nụ cười vân đạm phong khinh ấy.

- Đương nhiên có thể, nhưng ngươi chỉ có thời gian một chung trà, xin mời hỏi.

Yến Thanh:

- Sơn đạo này vô cùng bí mật, ngoài ta ra không ai biết được, ngài làm sao lại biết?

Mai Trường Tô:

- Chính vì thế việc này chỉ có thể nhờ ngươi.

Yến Thanh:

- Mông soái ở đó?

Mai Trường Tô:

- Ngài ấy bị quân Đại Du bắt, đương nhiên là phải ở đó.

Yến Thanh:

- Quân Đại Du đông như vậy, làm sao ta có thể cứu Mông soái ra?

Mai Trường Tô:

- Việc cứu người ngươi không cần lo, Mông soái tự có người khác cứu. Ta sẽ dụ quân Đại Du đi, việc của ngươi là xử lý nốt phần còn lại, nhưng ta chỉ có thể kéo dài cho ngươi một canh giờ, trong vòng một canh giờ nhất định phải hoàn thành.

Thời gian một chung trà đã hết, Yến Thanh đẩy cửa lều bước ra, trên tay là khối hổ phù mà bao nhiêu người mơ ước. Hít vào một hơi thứ không khí lạnh buốt bên ngoài, khối hổ phù nóng bỏng trên tay lại nặng tựa ngàn cân, cứ như tảng đá đè trong ngực khiến người ta không thở nổi. Nhớ lại cảnh con người yếu ớt kia chơi đùa với khối hổ phù trên mấy ngón tay, con ngươi của hắn khẽ co lại.

Quay đầu nhìn căn lều phía sau lần cuối, trong mắt ánh lên những tia sáng lạ lùng...

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Dương Võ Thần