Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 4: Trận Chiến Cuối Cùng.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Yến Thanh ra ngoài rồi, Mai Trường Tô cũng không nằm nữa.

Y mặc vào bộ khôi giáp sáng bóng, cung đỏ khoác trên lưng, cùng Lê Cương, Chân Bình cỡi ngựa rời doanh, như gã thiếu niên rực rỡ nhất thành Kim Lăng năm xưa, tiếng cười hào sảng bị gió đông thổi tung lên bầu trời cao rộng.

- Đi thôi, làm những việc mà chúng ta nên làm, hy vọng Mông đại ca có thể về sớm.

Lúc Mai Trường Tô đến nơi thì quân của Lưu Điềm, Lưu Nghị đã đánh một trận với quân Kỷ thành, thương vong vô số.

Chân Bình nhìn thảm cảnh trước mặt không khỏi xót xa:

- Tông chủ, như vậy có phải hơi quá không?

- Lão Hạ Hầu vô cùng xảo quyệt, nếu không đến mức này lão đời nào chịu tin, chúng ta cũng nên kết thúc rồi.

Chân Bình nhận mệnh, lập tức lệnh quân thổi kèn hiệu lên, quân đội của Lưu Điềm vừa nghe thấy đã lập tức dừng tay. Không còn bị đánh áp, Lý Thương buông đao thở dốc, đảo mắt nhìn người vừa đến.

Trên lưng ngựa, người giám quân ốm yếu nhìn hắn chằm chằm, miệng lưỡi sắt như dao:

- Thân là phó soái, lâm nguy lại đào ngũ, ngươi có biết tội không?

Lý Thương căm tức vặc lại:

- Chỉ là một kẻ thư sinh trói gà không chặt như ngươi thì biết gì mà vấn tội ta. Không có lương thực, lại không có chủ soái, một vạn lính Kỷ thành do ta dẫn đến, ta phải dẫn họ an toàn trở về.

- Trở về?

Mai Trường Tô bật cười, tiếng cười xen lẫn gió nghe chua xót và nghẹn ngào như thể tiếng khóc:

- Ngươi thật sự tin rằng bọn Đại Du xảo trá đó sẽ cho các ngươi một con đường sống sao?

Lý Thương mặt đã đỏ bừng, ngắc ngứ mãi cũng không thành lời:

- Ta... ta... còn hơn ở đây chịu chết.

Rồi đảo mắt nhìn những binh lính Kỷ thành thương vong ở khắp nơi, Mai Trường Tô lại hỏi:

- Còn các ngươi? Nếu may mắn sống sót, các ngươi cũng chỉ là những đào binh, không thể trở về. Các ngươi chỉ có thể mai danh ẩn tích, vĩnh viễn sống với cái ô danh đó suốt đời, còn khiến gia đình của mình, con cái của mình phải chịu liên lụy. Các ngươi cũng đồng ý sao?

Binh lính Kỷ thành bị những lời lẽ này làm cho bàng hoàng, ai nấy đều thừ người ra.

Họ đã quên mất mình chịu đựng bao nhiêu gian khổ, chiến đấu đến cùng như vậy là vì cái gì.

Chẳng phải là để bảo vệ quê hương, bảo vệ gia đình của họ sao?

Từ khi nào tính mạng bản thân lại trở nên quan trọng như vậy?

Vũ khí trên tay lặng lẽ rơi xuống lớp đất bùn ẩm ướt, binh lính Kỷ thành đều buông vũ khí rồi chợt bật khóc. Giọt nước mắt của người chiến binh khiến ai nấy đều xót xa, nhưng còn chưa kịp nói gì, Mai Trường Tô đã ngẩng đầu lên, nhìn về phương Bắc, hít vào một hơi khí lạnh:

- Sao lại nhanh như thế? Bọn chúng làm sao lại đến nhanh như thế được.

Giật mạnh cương ngựa, hắn đề khí hét lên:

- Quân Đại Du đến rồi, cầm vũ khí lên đi, hãy chiến đấu như một chiến binh thực thụ.

Đến lúc này thì Lý Thương mới để ý, họ đã bị quân Đại Du bao vây từ lúc nào. Đi trước là binh đoàn giáp nặng, sau lưng là cung thủ đã giương cung bạt tên, ai nấy đều đằng đằng sát khí, rõ ràng không hề nghĩ sẽ chừa lại cho họ một con đường lui. Nhìn lại tàn binh bại tướng của mình, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, chỉ vì một phút nóng giận đã khiến cục diện bại như núi đổ.

Trống trận rền vang!!!

Trăm ngàn quân Đại Du xếp thành trận địa kinh hoàng, khí thế như rồng như hổ, chỉ cần buông cung chỉ e tất cả đều phải bỏ mạng tại đây. Quân Đại Lương lúc này, đừng nói những quân sĩ bình thường, ngay cả Lưu Điềm, Lưu Nghị hay Lý Thương đã kinh qua biết bao trận mạc cũng bị thứ khí thế đó ép đến mức hít thở không thông, đều vô thức lùi về phía sau mấy bước...

Kẻ duy nhất còn ở nguyên vị trí lại là người mà không ai có thể ngờ tới, vị giám quân ốm yếu mà họ vẫn luôn khinh thường. Tất cả binh sĩ đều ngơ ngẩn nhìn y thúc ngựa tiến lên, bóng lưng ốm yếu trong gió lạnh mùa đông giống như một bức tường thành vững chãi chắn ngang giữa họ và quân địch.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Năng Thần Y Ở Đô Thị