Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 5: Thiếu Niên Năm Xưa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giữa hoàng hôn mờ mịt, thanh đại cung giương lên cũng giống như ráng chiều đỏ rực.

Mũi tên với những hoa văn Xích Diễm rít gió lao đi, thủ pháp bắn tên kì dị kết hợp với phần đuôi tên được thiết kế đặc biệt khiến nó xoay tròn vun vút trong không trung, tạo ra âm thanh u u rợn người như tiếng ma kêu quỷ khóc nơi âm tì địa ngục. Sức mạnh tích súc ngày càng lớn trong những vòng xoay đó đẩy mũi tên đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, như sấm rền chớp giật lướt ngang qua cổ họng của Hạ Hầu Văn, cắm thẳng vào mặt trống lớn của quân đội Đại Du, nơi mà một mũi tên thông thường không đời nào bắn tới.

Tiếng trống trận vụt tắt, khí thế của quân Đại Du cũng bị một mũi tên đó xuyên thủng, tiếng hít không khí vang lên khắp nơi. Lão nguyên soái đưa tay sờ vết thương trên cổ, nơi sống lưng bốc lên một làn khí lạnh, nếu không phải lão có dự cảm bất lành mà tránh kịp, thì e rằng, nơi mà mũi tên đó cắm vào không phải mặt trống mà chính là yết hầu của lão.

Hạ Hầu Văn căng mắt ra cố nhìn cho rõ, nhưng chỉ thấy một bóng người mờ mịt trong ráng chiều đỏ rực, cánh cung trên tay cũng đỏ rực như ráng chiều sau lưng. Cảnh tượng đó vô cùng quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu, một tia sáng vụt qua đầu lão mang theo chút bất an không rõ...

Thủ pháp bắn tên đặc biệt đó, cả những lần thất bại gần đây, đều mang một thứ hơi thở vô cùng quen thuộc.

Lâm Tiếp!!!

Cơn ác mộng vẫn ám ảnh lão suốt mười ba năm qua.

Khi mà mũi tên của y đâm thủng mặt trống trận của lão thì đội quân Xích Diễm cũng tiêu diệt hoàn toàn đội quân hoàng gia kiêu hãnh của Đại Du, cả cái đầu của lão cũng suýt bị Lâm Thù cắt xuống.

Không đúng.

Lâm Tiếp chết rồi.

Chính lão đã tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn.

Lý trí vận dụng hết khả năng để trấn an những tế bào đang kêu gào phản đối.

Vậy thì người đó là...

- Lâm Thù, thì ra ngươi vẫn còn sống!!!

Mũi tên vừa bắn ra đã rút cạn chút sức lực còn lại của y, bây giờ chỉ việc ngồi nguyên trên lưng ngựa đã vô cùng khó khăn. Cách duy nhất để kéo dài thời gian cho Mông đại ca hành sự chỉ có...

- Hạ Hầu Văn, lâu ngày không gặp.

Mai Trường Tô chắp tay, cười nhẹ, như những người bằng hữu lâu ngày gặp lại, dù mũi tên của y đã suýt lấy mạng lão.

Tướng sĩ Đại Lương ai nấy đều ngẩn người.

Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ cũng ngẩn người.

Lý Thương cũng ngẩn người.

Tất cả nam nhi ở đây, kể cả hắn, đều là những đứa bé lớn lên cùng với niềm tự hào về đội quân Xích Diễm bất khả chiến bại của Đại Lương.

Trước khi vụ huyết án đó xảy ra, gia nhập vào đội quân Xích Diễm chính là mơ ước cả đời của họ.

Cho đến tận bây giờ, được chiến đấu cùng với binh lính Xích Diễm chính là niềm vinh hạnh của họ.

Nhưng không ai có thể ngờ được, vị giám quân yếu ớt kia lại chính là thiếu soái uy danh lừng lẫy của Xích Vũ Doanh năm xưa – Lâm Thù.

Một lời thức tỉnh người trong trong mộng, những nghi hoặc trước kia của họ đều có lời giải đáp.

Người có thể khiến thái tử đích thân ra cổng thành đưa tiễn.

Người có thể khiến bộ hạ cũ của Xích Diễm phải răm rắp nghe lời.

Người có thể dễ dàng mang về hai trận thắng lớn trước đội quân hùng mạnh của Đại Du.

Trái tim dộng bưng bưng trong lồng ngực, Lý Thương có thể cảm nhận được nhiệt huyết nam nhi đang bốc cháy hừng hực trong tim. Đôi mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp trước mặt chỉ còn lại tôn sùng và kính trọng.

Có người ở đây, Đại Lương không thể bại.

Có người ở đây, dù phải chết hắn cũng quyết cùng người chiến đấu tới cùng

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mất Trí Nhớ Phía Sau Ta Trở Thành Pháp Y Đại Lão