Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 7: Mặt Trời Lặn Trên Dốc Mai Lĩnh.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đến lúc này thì ngay cả Lận Thần cũng nổi điên, hắn hất tay Mông Chí ra, hét lớn:

- Ta là đại phu chứ đâu phải thần tiên, tên điên đó dùng Băng Tục Thảo đổi tất cả thời gian còn lại lấy ba tháng khỏe mạnh, cũng chỉ vì muốn theo ngươi ra chiến trường, bây giờ thời gian đã hết, cho dù là thần tiên cũng không giữ được y.

Toàn trường vì những lời này chết lặng.

Chín vị phó soái ở bên cạnh đều im lặng.

Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ cũng im lặng.

Ngay cả Mông Chí giờ phút này cũng im lặng.

Chỉ còn lại những tiếng thở dốc của Mai Trường Tô trong căn lều yên tĩnh.

Hai mắt Mông Chí đã đẫm lệ, tiểu Thù lại lừa hắn, cú lừa này còn là phi thường ngoạn mục, phi thường lợi hại, nếu thái tử mà biết, e là sẽ phát điên.

Chỉ có Lận Thần là còn đủ bình tĩnh, hắn đỡ Mai Trường Tô ngồi dựa vào người mình, lại tiếp tục châm cứu, miệng vẫn lầm bầm rủa thầm:

- Tên điên này, ngươi đã điên đến hết thuốc chữa rồi. Băng Tục Thảo là cực độc chí mạng, lúc chết sẽ vô cùng đau đớn, đâu phải ngươi không biết. Bao nhiêu nội lực ta truyền cho ngươi trong ba tháng qua cũng đủ để ngươi ra đi trong thanh thản. Nhưng ngươi xem, ngươi đã làm trò gì, lại đem công sức của người ta đổ sông đổ biển.

- Đâu có... vô dụng... cứu được... bao nhiêu người...

Những nỗ lực của Lận Thần cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Mai Trường Tô đã có một chút tỉnh táo, lại có thể nở nụ cười với hắn, nhưng cơn đau lại khiến nụ cười đó trở nên méo mó. Lận Thần thở dài, bàn tay thuần thục lưu loát như hành vân lưu thủy, vừa liên tục châm kim, vừa không ngừng truyền nội lực sang.

Mai Trường Tô nhìn thật sâu vào đôi mắt tĩnh lặng muôn đời không đổi của người bằng hữu đã bên cạnh mình suốt mười ba năm ròng, lại khó khăn cất tiếng:

- Lận Thần... đến lúc kết thúc rồi... tất cả nhờ ngươi...

Bàn tay đang châm kim của Lận Thần chợt dừng lại, lần đầu tiên người ta nhìn thấy trên khuôn mặt của Lận thiếu các chủ chảy dài hai dòng nước mắt.

- Ngươi vì Tĩnh Vương mà dốc lòng phò tá, vì Đại Lương mà bước ra chiến trường, vì Nghê Hoàng mà đau lòng thương tiếc. Còn ta thì sao? Ngươi có bao giờ thử nghĩ cho ta một lần không?

Mai Trường Tô gắng gượng nâng tay, muốn giúp hắn lau khô dòng lệ nhưng một cơn đau mới lại kéo đến khiến thân thể y co quắp lại.

Lận Thần lại thở dài, đôi mắt nhắm chặt chợt mở ra, tất cả do dự còn sót lại trong đó đã hoàn toàn biến mất. Bàn tay nhanh như chớp rút từ trong quạt ra một cây kim sắt cắm thẳng vào huyệt Đại Trử sau cổ của Mai Trường Tô, là tử huyệt.

Mông Chí đau đớn gào lên:

- Tiểu Thù!!!

Chín vị phó soái cũng không cầm được nước mắt:

- Thiếu soái!!!

Lận Thần đỡ lấy thân thể giờ đã mềm nhũn của Mai Trường Tô, để toàn bộ sức nặng của y dồn hết lên vai mình, thì thầm hỏi:

- Còn đau không?

Khuôn mặt dần giãn ra, Mai Trường Tô bật cười, rạng rỡ như mặt trời ban trưa, nụ cười xuất phát từ lòng biết ơn chân thành nhất.

- Hết đau rồi. Thật đa tạ.

Đôi mắt của y dần dần khép lại...

Nước mắt chảy dài trên mặt, Lận Thần ôm chặt thân thể lạnh buốt của người bằng hữu vào lòng, nhưng không thể ngăn được sự sống của y như một nắm cát rời cứ lọt dần qua những kẽ ngón tay. Hắn cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa của mình, dù rằng phải đánh đổi tất cả.

Mặt trời đã lặn.

Chàng thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời năm xưa cũng nằm lại trên mảnh đất này.

Tiếng khóc vang lên trong thiên không, biết bao người cũng như y đã ngã xuống, vì những thứ họ muốn bảo vệ.

Phải trách ai đây, chỉ có tiếng thở dài vang lên trong bóng tối...

Nhưng mặt trời rồi sẽ lại mọc, ngày mai nhất định sẽ là một ngày tươi sáng, chỉ là ...

... người thiếu niên năm đó sẽ không bao giờ trở lại.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Giám Bảo Thần Nhãn