Saved Font

Trước/60Sau

Druid Station Seoul

Chương 55: Rất Tiếc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Seoul Station Druid tập 55

RẤT TIẾC

Có nhiều phòng ban trong Cơ Quan Quản Lý Siêu Năng Lực.

Trong số đó, nhiệm vụ của Đội điều tra tội phạm siêu phàm không phải là quái vật mà là những Người Thức Tỉnh, vì vậy có rất nhiều Người Thức Tỉnh với khả năng chiến đấu cá nhân rất xuất sắc.

"Này, tránh ra."

Người đàn ông bước tới trước các sĩ quan tuần tra đang đứng tạo nên một hàng rào người là một nhân vật nổi tiếng trong đội điều tra tội phạm.

"Là thanh tra Saseki!"

Anh ta cũng rất xuất sắc trong chiến đấu, và anh ta cũng là một người nổi tiếng với tỷ lệ bắt giữ cao nhất nhờ khả năng DEBUFF tuyệt vời cũng như kỹ năng trói buộc đối thủ.

( Debuff: là khả năng hạ thấp các chỉ số của đối thủ, khiến chiến lực của đối thủ suy giảm. Trái ngược với nó là khả năng Buff : tăng chỉ số hoặc tăng cương một loại năng lực cho đồng đội để gia tăng sức chiến đấu.)

Saseki đi ra sau khi dọn dẹp đám đông và nhìn thấy Park Su-ho.

Sự xuất hiện của một con Thằn Lằn Bay đứng giữa con đường 8 làn xe khá là đáng sợ, nhưng nó chỉ là một con quái vật.

Nếu là một Người Thức Tỉnh có kĩ năng xếp hạng S như Saseki thì ngay cả một con Thằn Lằn Bay cũng sẽ bị hạ gục.

"Park Su-ho. Anh có biết nơi này là đâu không?"

Ánh mắt của Suho hướng về Saseki.

"Anh là ai? Nếu không phải Lee Sung-Woo, hãy biến đi."

"Hừ, anh là một tên khốn không lịch sự."

Saseki đan tay vào nhau. Nó giống như các ngón tay của một ảo thuật gia đang biểu diễn vậy.

"Đây rồi! Kĩ Năng trói bóng của thanh tra Saseki!"

Đám đông xung quanh hò reo cổ vũ.

Saseki tạo hình với những ngón tay của mình được một lúc, đặt hai bàn tay vào nhau và đẩy về phía Suho như thể bắn một cơn gió.

"Haab"

"Ô ô ô!"

Suho nghiêng đầu nhìn đám đông đang reo hò cổ vũ.

Bây giờ, tôi đang bước vào lãnh thổ của họ mà không được phép và muốn loại bỏ người chỉ huy của họ, tại sao họ lại vui vẻ như vậy?

"Anh đang làm gì đấy?"

"Ực! Trói Buộc!"

"Sao vậy? Anh đang làm gì?"

Saseki không nói nên lời trong giây lát.

“ Chuyện gì thế này? Tại sao nó không hoạt động? “

Sự ồn ào của đám đông còn đáng bận tâm hơn là biểu hiện của Su-ho.

“Thật là đáng xấu hổ.”

Có vẻ như anh ta đã sử dụng một kỹ năng trong khi đám đông đang ồn ào bàn tán.

“Rõ ràng là công nghệ đã vào cuộc!”

Công chúng gọi đó là “ Trói Buộc Bóng” nhưng chính xác thì kỹ thuật của anh ta gây ra “tê liệt”.

“ cơ thể không di chuyển.”

Nó không làm tê liệt lưỡi của anh ta, nhưng chắc chắn anh ta đã trúng các hiệu ứng xấu . Ngay cả việc di chuyển, nó cũng không thể như bình thường.

Khóe môi Saseki nhếch lên.

'Trước khi tình trạng tê liệt biến mất ... ....'

Phải khuất phục được anh ta.

Saseki bắn về phía trước.

"Tôi sẽ bắt anh!"

"Tôi đến đây!"

"Thanh tra Saseki đã tuyên án."

Đám đông ồ lên mong đợi.

Không có tội phạm nào chạy thoát khi mà Saseki nói điều đó.

Suỵt!

Trái ngược với những hành động và lời nói hống hách của anh ta, tốc độ của Saseki rất nhanh.

Ái chà!

“Anh ta thậm chí không thể trả lời!”

Anh ta chắc chắn đã trúng “ Tê Liệt “

Tôi gần như đã bị lừa dối bởi sự tự tin của anh ta.

Saseki tung nắm đấm vào mặt Su-ho.

Quang!

"hử?"

Nắm đấm bị chặn lại

"Tôi đang rất bực bội."

Nhìn thấy tên người Nhật lao vào với vẻ nhiệt tình khiến Su-ho càng bực bội hơn.

Tấn công như thế này không phải là rất bình thường khi có người đột nhập vào lãnh địa mà không có sự cho phép sao?

Sau khi trở về Trái đất, Su-ho đã chìm đắm trong hoài niệm về nền văn minh và chăm sóc cho em trai mình.

"Aaa!"

Cậu nắm chặt tay của Saseki và đang định bóp nát nó, nhưng anh ta đã nhanh chóng trốn thoát.

"Hừ, Tôi sẽ nghiêm túc."

Không cần phải làm nhũng màn trình diễn không cần thiết để biểu thị cho công chúng.

“ Bão tố Debuff”

Saseki tung ra tất cả các debuff mà anh ta có, đồng thời anh ta rút ngắn khoảng cách và tung nắm đấm của mình.

Ồ!

Nắm đấm vung vẩy đầy đe dọa lại bị chặn lại một lần nữa.

Lần này, đó không phải là lòng bàn tay, mà là một nắm đấm trực diện.

Cùng lúc khi hai nắm đấm va chạm, Saseki bị sốc đến mức cảm thấy xương sống của mình bị kéo ra.

Nó không phải là cảm giác.

Suho đã đấm vỡ nắm đấm của Saseki, nương theo quán tính cậu dùng cùi chỏ lao thẳng về phía trước.

Quang!

Saseki ngã xuống sàn, vặn vẹo.

"Thanh tra Saseki đã bất tỉnh!"

"Không thể tin được."

Mọi người xì xào bàn tán, và những cảnh sát đang bao vây thì nao núng và rút lui.

"nhắm!"

Theo tiếng còi của ai đó, cảnh sát đồng loạt chĩa khẩu súng họ đang cầm trên tay về phía Suho.

Su-ho tìm thấy nơi tiếng còi phát ra và nhìn thấy Thanh tra Masai.

Với vẻ mặt cứng cỏi, anh ta bước tới.

Chỉ có Thằn Lằn Bay, Suho và Saseki gục ngã trên con đường được bao quanh bởi những rào cản của con người.

"Anh không biết cư xử sao?"

"Anh ta đang nói gì vậy?"

Suho không hiểu anh ta nói gì nên đã mua một lọ thuốc từ Cửa Hàng Thành Tựu.

Khi cậu uống thuốc ngôn ngữ tiếng Nhật, những lời đàm tiếu của công chúng đều trở nên dễ hiểu.

"Tại sao anh ta lại ở đây?"

"Anh ta là một người Hàn Quốc thô lỗ."

"Saseki đã thua một cách nhanh gọn."

Su-ho nói với Masai đang đứng yên trước mặt.

"Anh là đội trưởng?"

"Tôi là thanh tra Masai, người phụ trách an ninh công cộng thuộc Cục quản lý."

Anh ta giống như một người gác cổng.

"Gọi cho Lee Sung-Woo."

"Anh ấy không thể đến bây giờ."

"Anh ta đã đi đâu?"

"Họ đã đi tấn công vào hầm ngục cấp 7."

"Nó ở đâu?"

Masai cau mày.

Người Hàn Quốc đó không xem tin tức sao? Truyền thông thế giới đang xôn xao về sự xuất hiện của một hầm ngục cấp 7 khổng lồ.

Masai ngăn cản xúc động muốn đạp cho anh ta 1 cái. Anh ta dường như muốn đi ngay lập tức.

"Anh sẽ phải đợi mười ngày chờ họ đi ra."

Suho cau mày.

“Họ đã đi săn.”

Đánh cắp những con non hoặc những quả trứng do những kẻ săn bắt bầy đàn để lại là điều mà chỉ những kẻ khốn nạn gian xảo mới làm.

Thú dữ phải chiến đấu với thú dữ.

"Tôi sẽ đến lần nữa."

Suho bật dậy và trèo lên lưng con rồng.

"Gee, chờ đã!"

"Còn có việc gì sao?"

Có 50 khẩu súng nhắm vào Su-ho

Không khí đang căng thẳng và móng vuốt đã dựng lên.

Chẳng có ý nghĩa gì khi hành hạ họ ở đây cả. Chỉ cần tóm lấy viên chỉ huy và cảnh báo họ.

Masai nuốt nước bọt.

Một tiểu đoàn của Lực lượng Phòng vệ Mặt đất đang tiến đến.

Masai muốn kéo dài thời gian để bắt anh ta bằng cách nào đó, nhưng không còn ai ở Văn phòng Quản lý Siêu Năng Lực.

"Anh sẽ phải trả tiền cho những gì anh gây ra ngày hôm nay."

"Tôi không chịu trách nhiệm."

Vì họ sẽ phải trả giá.

Bảo vệ lãnh địa và hứa hẹn sự an toàn của đàn gia súc.

Suho chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình với tư cách là một người chỉ huy.

Con Thằn Lằn Bay nhảy mạnh lên và bay đi.

Khi nó nhanh chóng tăng độ cao, Su-ho có thể nhìn thấy thành phố Tokyo trong nháy mắt.

Thành phố Tokyo có hình dạng rất khác thường.

Ở trung tâm thành phố, có một bức tường dày và cao hơn bức tường bên ngoài, súng máy và vũ khí đặt trên bức tường đều hướng vào trung tâm hơn là hướng ra phía ngoài.

Ở đó, một cánh cổng màu đen đang xoay, và nó là cánh cổng dẫn đến lãnh địa của hành tinh MAMON.

Thuở ban đầu, các bộ tộc Mamon hoạt động sôi nổi, ngày nào cũng là bãi chiến trường, nhưng giờ đây dường như họ đang trong tình trạng im ắng.

Một con Thằn Lằn Bay chở Suho bay về phía Hàn Quốc.

* Nhìn thấy con Thằn Lằn Bay đi vào rừng sau khi vượt qua bức tường gỗ của GUILD SU-HO, những người của Guild Su-ho chạy đến.

"chậc chậc!"

"Anh trai!"

Trước phản ứng dữ dội của họ, Suho cúi xuống và mỉm cười.

"Mấy người có vui không khi tôi vắng mặt một vài ngày?"

"Không, anh trai! Bọn em rất vui vì gặp lại anh, anh đã gây ra một sự cố lớn."

"Tôi đã gây ra sự cố gì?"

"Tại sao anh lại đến Nhật Bản? anh di như thế nào."

"Có gì đâu? Lee Sung-Woo không có ở đó. Anh ta đã đi đến hầm ngục ."

“À……. Bây giờ không phải là vấn đề.”

Dong-Sucó vẻ thất vọng và đưa một số tin tức lên kênh YouTube.

- Chính phủ Nhật Bản xem sự việc này là một hành động khiêu khích và tuyên chiến chống lại Nhật Bản, đồng thời đưa ra tuyên bố sẵn sàng tham gia vào một cuộc chiến tranh toàn quốc. Nhà Xanh, đã bước vào cuộc họp khẩn cấp, họ đang có kế hoạch để sớm đưa ra một tuyên bố chính thức ...….

"Cái này là chuyện gì?"

"Bây giờ có vẻ như là sẽ có một cuộc chiến tranh vì anh."

"Anh à, chuyện này nghiêm trọng hơn anh tưởng."

Dong-Su và Jun-ho đã nói về tình hình hiện tại một cách chi tiết.

Nhật Bản có hai việc.

Việc Lee Sung-Woo chọc tức Suho là một vấn đề cá nhân.

Tuy nhiên, Park Su-ho đã đến văn phòng quản lý, đe dọa và làm tổn thương người Nhật. Đây là một tội ác.

Những gì Lee Sung-Woo làm chỉ là chuyện nhỏ, Su-ho đã đến Nhật Bản cùng với tội ác của mình, vì vậy anh ta phải đưa ra mạng sống của mình.

Đó là một tuyên bố rất mạnh mẽ, rằng họ sẽ chấp nhận nó như một lời tuyên chiến của Hàn Quốc và rằng nó sẽ có nguy cơ xảy ra một cuộc đụng độ quốc gia.

"Họ muốn tôi? Quyết định của ai?"

"Ugh, chuyện gì đang xảy ra ... ..."

Hiện tại, cộng đồng mạng Hàn Quốc đang xôn xao với câu chuyện của Su-ho.

- Wow, Tôi mong chờ biểu hiện của anh!

- Chuyện này có thật không? Ha ha ha

- Không phải họ nói rằng điều thú vị nhất là nhìn thấy các điểm tham quan và chiến đấu sao?

-Chỉ là một phản ứng hài hước về cách mọi thứ đang diễn ra thôi.

- Đó là một tội ác, phải không?

- Không, nó có gì khác so với những gì Lee Sung-Woo đã làm đâu? Anh ta chỉ chế nhạo lại theo một cách tương tự thôi?

- Nó khác nhau. Anh ta đã đến Nhật Bản, và đánh bại một Người Thức Tỉnh ngay trước cửa của Cục Quản Lý.

- Anh ta tấn công trước.

- Không, Park Su-ho lao vào trước.

- Lầu trên, mấy người có phải con cháu thân Nhật không?

Nó ồn ào khắp nơi do xung đột giữa những người lo ngại về hành vi của Park Su-ho và những người lo ngại về chiến tranh.

- Chà, chết tiệt. Điều này không có nghĩa là sẽ có một cuộc chiến tranh?

- Đó không phải là một sự khiêu khích quốc gia sao? Chết tiệt.

- Đó không phải là một tội ác à? Không phải chỉ cần giao Park Su-ho là xong sao?

- ê, mày có phải là người Hàn Quốc không? Bán đứng người khác không phải là điều duy nhất người Nhật hay làm.

Bởi vì Su-ho Guild không nằm ở thành phố Seoul, nên dư luận không thể tiếp cận được. Các chính trị gia cuối cùng sẽ đưa ra quyết định dựa trên dư luận.

"Hãy nói bất cứ điều gì bạn muốn nói."

"Anh à, bây giờ không phải lúc để nói anh không biết em."

"Mọi người cùng nhau đi."

Su-ho nhìn các thành viên trong hội và nói.

"Tôi mới quay trở lại không lâu, nhưng tôi biết chắc chắn một điều. Đó là sống với con người cũng không khác sống với động vật vậy.”

Bản chất là rất quan trọng.

"Nhật Bản có mạnh hơn Hàn Quốc không?"

"Ugh. Họ mạnh hơn."

Nhật Bản mạnh hơn cả về quân sự cũng như lực lượng thức tỉnh.

"Tôi biết ."

Vì anh ta có một sức mạnh tương đối vượt trội, nên tiếng nói của anh ta mới có trọng lượng như vậy.

"Các cậu phải mạnh mẽ lên. Sẽ không khá hơn chút nào nếu các cậu chỉ biết dõi theo Lee Sung-Woo và nhìn những thứ anh ta làm?"

“…….”

Khi mọi người trở nên chết lặng, Suho mỉm cười.

"Do tôi đã đến Nhật Bản quá sớm, anh ta đã vào hầm ngục, nhưng các cậu đã làm đủ nhiều. Tôi rất xấu hổ."

“…….”

"Theo quan điểm của tôi, vấn đề quan trọng nhất lúc này là quá trình huấn luyện của các cậu."

“uh……. Nhưng nếu chính phủ đến bắt Suho thì sao?”

"Thế sao? Vậy thì tôi sẽ từ bỏ Hàn Quốc."

Suho trầm ngâm suy nghĩ.

Một quốc gia là gì? Sau tất cả, cậu ấy là thủ lĩnh của một GUILD, hoặc một liên minh của các cá nhân. Nếu cậu ấy không thể bảo vệ nó, không có lý do gì để tiếp tục níu kéo các thành viên.

Nếu chính phủ từ bỏ gia đình của tôi, vậy có lý do gì để tôi còn phải theo họ?

"Tốt. Vậy chúng ta sẽ rời đi. Mà không cần phải đánh nhau, đúng không ?"

Su-ho không ràng buộc sự tự do của Dong-Su, Jun-ho, Myung-Jin . Họ có thể tách ra độc lập và hoạt động riêng.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"

"Liệu Mỹ có chấp nhận chúng ta không?"

"Cậu định đi đâu? Chúng ta vẫn làm việc của chúng ta thôi."

Tìm một bóng râm mới chỉ vì bóng râm cũ đã biến mất không phải là cách của Su-ho.

Cậu ấy luôn tự dựa vào bản thân

"Đây là lãnh địa của Guild Su-ho.”

Dong-Su nói sau khi suy nghĩ một lúc.

"uh? Anh có nghĩ điều này có thể thực hiện được nếu chúng ta thương lượng tốt không?"

"Như thế nào?"

"Có những trường hợp tương tự. Như Trung Quốc chẳng hạn."

Trung Quốc chia thành bảy nước đồng minh.

Có vô số người du mục không thuộc các nước Đồng minh.

Họ tự quản với nhau, họ cũng sống bằng cách buôn bán với các thành phố lân cận.

"Chúng ta cũng sống một cuộc sống du mục."

Sau cùng, nó là một bãi chiến trường bị bỏ hoang.

Nếu các cuộc đàm phán thành công, Hàn Quốc sẽ thoát khỏi áp lực của Nhật Bản, và Guild Su-ho có thể được công nhận là dân du mục và có quyền tự chủ ngoài khuôn khổ của quốc gia.

Họ không thể được bảo vệ, nhưng họ có thể không cần phải hỏi ý kiến của quốc gia.

"Nhưng nếu Nhật Bản đích thân đến thì sao? Họ chỉ cần mang theo quân đội."

"Chúng ta sẽ chiến đấu."

"Nếu chúng ta không đủ khả năng thì sao?"

"Chúng ta có thể bỏ trốn."

Trước những câu trả lời của Suho mà không cần suy nghĩ một giây, Dong-Su nhìn lại cậu ấy

"Wow, anh trai. Anh thật ngầu."

"Mà tại sao chúng ta phải bỏ chạy?"

"Hừ, như vậy có phải có chút khiêu khích, phải không?"

"Nếu không chiến đấu, chúng ta có thể bỏ chạy. Vấn đề là chúng ta không cần phải chiến đấu. Chúng ta chỉ cần xây dựng sức mạnh của mình và tìm kiếm những khu vực đã mất."

“…….”

Trước những lời nói của Suho, các thành viên trong hội, những người thậm chí còn chưa nói chuyện với Lee Sung-Woo, đã im lặng.

"Wow, nó quá phức tạp. Đừng suy nghĩ nhiều. Đây là đất của tôi."

Bạn phải cần sự chấp thuận của ai?

Nếu có ai đó xâm nhập vào lãnh địa thì chỉ cần đuổi ra ngoài, còn nếu họ ngoan cố, họ sẽ chết.

Logic của nền văn minh trong nháy mắt đã giống với sự hoang dã.

Quy tắc là của kẻ mạnh.

"uh? Tin tức nóng hổi."

Tin tức nóng hổi xuất hiện trên máy tính bảng đã được bật trước đó.

Công bố chính thức của Nhà Xanh.

[…]… Chúng tôi rất lấy làm tiếc về thái độ của chính phủ Nhật Bản, khi sử dụng việc cá nhân làm nguyên nhân gây ra chiến tranh. Chính phủ Hàn Quốc sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ công dân của mình, và việc có tội hay không là việc của cơ quan tư pháp Hàn Quốc quyết định……. Chúng tôi rất tiếc cho Thanh tra Saseki bị thương ...…. chúng tôi rất lấy làm tiếc vì sự liều lĩnh và khiêu khích của Lee Sung-Woo đã gây ra sự việc…….]

Im lặng trong chốc lát.

Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ mắng anh ta nếu anh ta có tội.

Chiến tranh là chuyện nhảm nhí.

Jun-ho đang nghe bài phát biểu của người phát ngôn, bất giác mỉm cười.

"Chúng tôi rất lấy làm tiếc."

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc