Saved Font

Trước/2070Sau

Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1847

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 1847

Hiểu Lãnh và Hiểu Khê sau khi ăn sáng nhanh chóng đi nhà trẻ.Hoắc Anh Tuấn tay chân vụng về ăn xong chén hoành thánh, mười phần rầu rĩ dáng vẻ không vui.

Khương Tuyết Nhu nói: “Dì tìm ba giáo viên cho cháu. Ăn sáng xong, buổi chiều cô giáo sẽ dạy cháu đọc, học Anh ngữ, học quản lý tài chính.”

Hoắc Nhã Lam nhận xét, “có lẽ học hơi nhiều.”

“Cô à, khả năng tiếp thu của anh ấy tốt hơn người thường rất nhiều. Kiến thức này chắc anh ấy giấu trong đầu rồi. Có lẽ thầy giáo có thể đóng vai trò khơi dậy kiến thức. Cháu nghĩ anh ấy có thể học thử. Nếu không học được thì thay đổi kế hoạch.”

Khương Tuyết Nhu nghiêm mặt, “Anh ấy chủ định không có khả năng học chậm như Hiểu Lãnh, như thế tiến hành theo trình tự lên lớp tiếp nhận tri thức, nếu như dựa theo tiết tấu kia, anh ấy đoán chừng phải bốn mươi năm mươi tuổi.”

Hoắc Nhã Làm im lặng một hồi, những gì Khương Tuyết Nhu nói quả thực rất có lý.

“Tôi không muốn.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhíu chặt mày, trong lòng tràn đầy kháng cự, “Tôi không muốn người ta dạy tôi, tôi muốn Tuyết Nhu dạy”.

“Có những cái dì sẽ không biết, và dì cũng không phải giáo viên chuyên nghiệp.” Khương Tuyết Nhu bất lực nói, “Hiểu Lãnh và Hiểu Khê đều đã đi nhà trẻ đều có bạn bè. Dì nghĩ cháu phải tiếp xúc với nhiều người hơn. Không chỉ sống trong thế giới chỉ có dì và cháu.”

“Vậy thì tôi sẽ không học, tôi không muốn người khác dạy tôi.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hai mắt đỏ hoe, “Dì cho rằng tôi không biết, dì giận tôi, chỉ muốn bỏ rơi tôi sớm hơn. ”

Anh nói xong ném thìa, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.

Trong nhà ăn, không một tiếng động.

Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh lúng túng nhìn cô, mấy ngày nay vì Hoắc Anh Tuấn bị bệnh, Lục Minh Anh cũng ở lại đây, nhưng hiển nhiên con trai của ông không cần ông một chút nào.

“Khụ.” Lục Minh Anh nắm chặt tay ho khan một tiếng, giọng nói bình tĩnh nói: “Tuyết Nhu, có việc gì thì đi làm đi, dù sao cháu và Hoắc Anh Tuấn cũng chưa kết hôn, thằng bé lại thành ra thế này, cháu không có lý do gì để chịu trách nhiệm đến cuối cùng. Ngược lại, chú thấy cháu đã làm rất tốt.”

“Ừ.” Hoắc Nhã Lam lên tiếng, “Nó không phải là trách nhiệm của cháu.”

Khương Tuyết Nhu siết chặt chiếc đũa, biết Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh hiểu lầm mình, bọn họ khả năng cảm thấy cô chiếu cố Hoắc Anh Tuấn đần độn đã không còn kiên nhẫn đi.

“Chú, cô, thật ra đêm qua cháu không ngủ được, chỉ nghĩ đến tương lai của cháu và Hoắc Anh Tuấn.”

Khương Tuyết Nhu cổ họng hơi nghẹn lại, “Hoắc Anh Tuấn hiện tại dính lấy cháu, như đứa trẻ mới sinh ra sẽ dính vào người chăm sóc bản thân nhất, tâm tư cũng sẽ chậm rãi trưởng thành, không còn nhớ rõ những chuyện giữa cháu cùng với anh ấy, có thể trong tương lai anh ấy sẽ phát triển thành một Hoắc Anh Tuấn khác.”

“Anh ấy bây giờ là một tờ giấy trắng tinh, ai đó sẽ dần tô thêm nhiều màu lên trên đó. Anh ấy đã từng yêu cháu, nhưng sau đó anh ấy có còn yêu cháu không, đó là tình yêu hay là phụ thuộc ? Chú nói đúng, chúng cháu chưa kết hôn, và anh ấy không nhất định phải có trách nhiệm với cháu đến cùng. Cháu không muốn anh ấy vì quá khứ mà phải chịu trách nhiệm.”

Trước/2070Sau

Theo Dõi Bình Luận