Saved Font

Trước/71Sau

Dục Lạc

Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ta tình cờ đi ngang một căn bảo tháp đang rất đông đúc, họ ăn mặc chỉnh chu tỏ vẻ hào nhoáng nhưng cao lắm trong số 7 người họ chỉ có một kẻ là thần. Đám tiên nhân tu vi thấp kém lại hay thích hợp lại dùng tiệc. Theo ta thấy chuyện họ nói đa phần là về ta, kẻ phản bội chính đạo. Ta đứng nép bên góc cây nãy giờ chắc họ không nhận ra. Hai tên béo ú bàn tán gần đó :

"Liên Hàn Hàn này quả thật quá xấu xa, tại sao không chết chứ?"

Một tên bĩu môi: " Uổng cho ả ta từng là tiên nhân ở Cửu Trùng Thiên, đúng là nổi nhục khó rửa của Lục giới! ".

Ta quay đầu đi, nghe tới đây là đủ rồi, dù gì cũng chẳng có câu nào mới. Sở dĩ ta đến là vì muốn gặp bằng hữu xưa, bởi vì có liên can tới ta mà bị giáng xuống canh giữ tháp này nhưng giờ lại không muốn gặp nữa, ta với vị bắng hữu này ân oán rất nhiều, gặp nhau chắc chỉ có đánh 300 hiệp mới giải quyết được hết chuyện.

Buổi chiều tà là một màu cam sặc sỡ, phía xa là Cửu Trùng Thiên với ánh sáng chói lóa. Ta ngồi lại dưới một góc đào không hoa, khô cằn đến khó tả rồi đâm chiêu suy nghĩ lại 16 vạn tuổi thắm thoát trôi nhanh vô cùng...

....Năm xưa ta ở chỗ Thiên Hậu giúp bà ấy canh chừng hồ sen, ăn được vài búp sen nên mới có được khả năng lưu giữ nhung nhan lâu như vậy nếu không từng tuổi này dù cho ta có pháp thuật giỏi cỡ nào cũng không thể giữ được nhan sắc như thuở xuân sắc năm xưa. Còn nhớ sư phụ ta từng kể lúc mới sinh ra ta bị vứt bỏ ở Trúc Vân Sơn, may mà sư phụ nhặt nhưng thời gian ta lớn lên ông thậm chí còn không cho ta tiết lộ với người khác là đồ đệ của ông ấy, được 200 tuổi thì ta đến canh hồ sen, chỉ vài năm sau thì sư phụ mất. Lúc đó ta đau đớn vô cùng nhưng lại không được vào bái tế vì chẳng có danh nghĩa gì cả.

Sau khi sư phụ mất ta cũng chẳng còn ai thân thích, ta lại đổ bệnh phải ở một mình trong hang động ba tháng, trong thời gian đó ta tình cờ nhặt được một quẻ bói mà lúc trước sư phụ gieo cho ta như không cho phép ta xem. Kỳ lạ là quẻ bối đó chỉ có một chữ " họa" Ta không hiểu mấy nhưng cũng giữ quẻ lại xem như kỷ vật nhưng sau này chạy bán sống bán chết giữ mạng nên làm mất rồi.

Sau lần đó tôi đến Miêu tộc nhận phụ thân vì trước kia sư phụ từng nói ta vốn là con gái của Miêu quân, ta đến một lòng mong ông ấy rủ chút lòng thương hại mà thu nhận ta lại nhưng không ngờ vừa gặp mặt ta, ông ấy hốt hoảng bắt ta nhốt vào nhục, đối đãi thu cả súc vật, ông ta mắng rằng:

"Súc sinh!Tại sao lại đến tìm ta? Ta không có đứa con gái nào cả, đừng đem họa tới cho ta!"

Ta như một cái thùng rỗng, hoàn toàn không hiểu gì, nhưng sau thời giang ở trong ngục nghe bọn lính canh dè bĩu ta mới biết mẫu thân của mình có liên quan đến Ma tộc nên phụ thân mới ghét ta, có lẽ sinh ta ra là ngoài ý muốn. Một đứa trẻ nhỏ như ta, còn chưa biết hai tiếng Ma tộc có gì đáng ghét thì đã bị nói là họa, khi ấy ta yếu ớt, chỉ biết gục đầu vào tường lo sợ sự sống của bản thân như đèn trước gió, khoảng thời gian tâm tối đó ta như bị đá đè lên vai, chẳng biết đi được bao nhiêu bước nữa vào tương lai, nổi ám ảnh sợ hãi bên ta tận đến 800 năm.

Tận 800 năm bị nhốt trong ngục tối ta ngày ngày khao khát được ra ngoài nhìn ánh sáng nhưng mọi kế hoạch trốn chạy đều thất bại, cho tới một ngày khi nhà lao bị một con thú cưỡi của Miêu Quân làm cháy thì ta mới có cơ hội trốn thoát, ta bị bỏng ở chân nhưng vẫn cố gắng một mình bán sống bán chết chạy đến Bắc Hải. May mắn thay ở nơi này ta được một vị thượng tiên cứu giúp và đưa về điện. Lúc người đó tìm thấy ta dưới lớp tuyết, ta chẳng khác gì một con chó, sợ hãi, yếu đuối....

Người đó đã trị thương rồi cho ta ở lại bên cạnh. Những ngày đầu ta phát hiện ra bản thân sợ sáng, sợ người thậm chí còn sợ phải ngủ một mình, đã có lần còn làm bị thương người ta nhưng ngài ấy vẫn ân cần chăm sóc không quản khó khăn phiền phức mà giúp ta vượt qua từng nổi sợ một. Hai năm, phải mất hai năm ta mới có thể trở lại là một con người nhưng ta trở nên ít nói và đôi khi chỉ muốn một mình. Không biết từ lúc này ta đã coi thượng tiên này như người thân của mình.

Ngài ấy tên Mạc Phong, trưởng tử của Mạc gia quy danh Thiên giới, con trai của Chiến Thần. Ta rất sợ bị người ta phát hiện là con gái của nữ nhân Ma tộc nên đã giấu rất kỹ việc này với ngài ấy. Từ đó ta nương tựa vào Mạc Phong. Lúc ta chỉ 1 ngàn tuổi thì ngài ấy đã được 6 vạn tuổi rồi lại còn là thượng thần trẻ nhất, tuấn tú nhất trên Thiên giới.

Nói đến đây, các người có nghĩ người như ta đáng thương hay không? Chắc hẳn là có, nhưng không đâu, bản tính ta hung tàn hiếu chiến lại rất ranh đua. Ngày ấy ở cùng Mạc Phong ta cảm thấy nữ nhân xung quanh đều ghen ghét đố kị với một đứa trẻ như ta nên ta đã cố ý tiếp cần ngài ấy nhiều hơn để chọc tức họ. Thời gian càng về sau, ta còn không do dự mà câu dẫn, dụ dỗ ngài ấy yêu mình, từng bước từng bước một.

Tình cảm của ngài ấy với ta ban đầu chỉ đơn thuần như thúc thúc và cháu nhưng mỗi năm ta cứ lớn dần lên còn ngài ấy mãi như vậy. Ở cạnh ngài ấy ta không lo ăn lo mặc, chỉ suốt ngày quấn quýt bên Mạc Phong đến nổi nhiều lần quên mất thân phận của bản thân là người Ma tộc. Trải qua mấy vạn năm sóng yên biển lặng bên nhau, ta trở thành một thiếu nữ còn ngài ấy thì là một đại nam nhân. Ta vốn không định yêu nhưng nhìn ngài ấy khôi ngô như vậy lại khiến ta càng muốn có được. Sau vài lần tìm kế sách dụ dỗ bằng hành động và cả lời nói nhưng không bao giờ nói rõ ràng, cuối cùng ngài ấy cũng đã bị ta lừa. Thế là ta chấp nhận mình chủ động trước, trong một lần chuốc ngài ấy say rượu ta hôn ngài ấy một cái và nói hết tình cảm của mình ra, ngài ấy liền vô cùng hạnh phúc mà ôm lấy ta. Đêm đó là vốn định lấy đi lần đầu của ngài ấy rồi nhưng lại không thể ngờ còn người ngài ấy vô cùng tỉnh táo trước nữ sắc, kết quả là ta cởi được áo ngài ấy ra, quần áo của ta cũng cởi nhưng lại chỉ ôm nhau mà ngủ đến tận sáng.

Sáng hôm sau khi thức dậy, ta liền giả vờ đã có một đêm ân ái và thế là ngài ấy vĩnh viễn không thoát khỏi tay ta.

Ngài ấy tuy lớn tuổi hơn ta nhưng trong việc yêu đương lại đơn thuần, ngu ngốc vô cùng, đến nổi trên người ta ngài ấy không dám động tới, chỉ có ta là chủ động mà thôi.

Ít lâu sau, ta muốn tu tiên nên Mạc Phong đã cùng ta tu luyện giúp đỡ ta để năng cao tu vi. Ta và Mạc Phong đêm ngày bên nhau không rời nữa bước, trong khoảng thời gian đó ta cuối cùng cũng lấy được lần đầu của ngày ấy, đêm đó ta vui vẻ vô cùng còn ngày ấy thì cứ như đờ đẫn không dám tin là trước kia ta gạt ngài ấy nhưng cũng chẳng dám nghĩ tới lại mất đời trai cho một đứa nhóc như ta. Sau khi có được ngài ta cười suốt ba ngày ba đêm rồi đêm nào cũng đòi cho bằng được, nếu ngài ấy không cho ta sẽ dọa nói cho người khác biết. Tuy rằng chuyện tình cảm với ta thì thế nhưng con người ngài ấy khắc khe coi trọng quy tắc và cực kỳ trọng sĩ diện và cũng là nam nhân rất dịu dàng. Vì là trưởng tử đương nhiên ngài ấy phải lấy vợ sinh con nhưng mà vì chờ ta đủ lớn và muốn có trách nhiệm với ta mà ngài ấy bỏ cả thanh xuân.

Vào năm ta 5 vạn tuổi, ngài ấy đã 10 vạn tuổi, cuối cùng ngài ấy cũng chọn ngày ra mắt ta với người trong tộc, nhưng chẳng hiểu sao họ vừa gặp ta đã không ưng, họ còn nói ta là hồ ly tinh. Ta vẫn luôn thắc mắc, đúng là ta có câu dẫn ngài ấy nhưng ta là mèo, không phải hồ ly nhưng tại sao hở ra gặp mặt là họ một hai “hồ ly, hồ ly” vì ta đẹp quá chăng?

Bị mắng như thế khiến ta rất chán nản, ta quyết định bỏ rơi Mạc Phong. Một ngày nọ ta nói:

“ Chúng ta không hợp nữa, chia tay đi!”

Ngài ấy vừa nghe xong liền phản ứng rất mạnh, thậm chí còn cầu xin ta đừng bỏ mình làm cho ta cũng lú lẫn không biết bây giờ là ai có tình ý với ai trước. Vì ngài ấy cứ năn nỉ ta ở lại và ta cũng chưa muốn bỏ cái cơ thể hấp dẫn đó nên ta đã ra điều kiện với ngài ấy:

“ Nếu mỗi sáng tối chàng đều làm hài lòng ta và chủ động chứ không đợi ta nhắc thì ta ở lại.”

Mạc Phong hơi rụt rè nhưng vẫn đồng ý với ta.

Thú thật, từ trước tới giờ đều là ta ép ngày ấy làm và ta luôn phải ở trên, ta cũng muốn nằm dưới hưởng thụ một chút! Ngài ấy là đàn ông mà còn e thẹm còn hơn cả ta, chỉ là vui vẻ một đêm mà ta phải nói hết lời mới cho.Đúng là yêu đàn ông gia giáo nhàm chán vô vị!

Vài hôm sau, không biết Mạc Phong tìm mẹ của mình nói cái gì mà bà ta đổi ý cho ta lấy ngài ấy nhưng lại có điều kiện, bà ta nói:

“ Ta sẽ cho ngươi làm con dâu của nhà họ Mạc chỉ khi nào ngươi được làm thượng thần.”

Nghe điều kiện đó ta cảm thấy hơn vô lý nhưng phần nào lại có lý vì khi đó Mạc Phong đã kế nhiệm phụ thân làm Chiến thần rồi nên thân phận của vợ ngài ấy cũng phải cho xứng.

Ta đã định không làm vì làm thế ta sẽ phải xuống trần chịu khổ nhưng mà Mạc Phong một hai bảo ta đi, nói là không lấy được ta cả đời sẽ hối hận, ngài ấy van xin ta rất nhiều, còn nấu cả canh nhân sâm quý của mình cho ta uống và còn cho ta một đêm rất nồng nhiệt rất đáng nhớ. Vậy là ta xiêu lòng mà đồng ý đi xuống Hạ giới lịch kiếp.

Ta ở dưới trần lịch kiếp, người ta thì đi 1 kiếp, tới ta thì tận 12 kiếp chưa xong. Cũng không rõ vì lý do gì, ta phải ở lại trần gian suốt 12 kiếp nhưng càng lạ hơn là cho đến bây giờ ký ức về những lần lịch kiếp của ta, ta chỉ nhớ được 10 kiếp đầu còn 2 kiếp cuối ta chẳng nhớ cái gì cả, ta chỉ biết cuối kiếp thứ 12 ta may mắn được trở về. Lúc về ta cứ ngỡ đã phi thăng thượng thần nhưng không ngờ lại không phải, ta vô cớ bị bắt lại phạt đánh mấy mươi gậy rồi ta sợ quá mà trốn ra, đi tìm Chiến thần khắp nơi nhưng không gặp, cuối cùng sau mấy lần nghe ngóng ta mới biết ngài ấy vì xen tay vào quá trình ta lịch kiếp mà bị phản lực bị thương rất nặng.

Biết chuyện đó ta vừa chạy vừa khóc đến đại điện Cửu Trùng Thiên xin Thiên đế cho phép được gặp Chiến thần nhưng lại Thiên Lôi cho người bắt lại đem đến Tử Tiên Đài xử tội, họ bảo ta sát nghiệp vô cùng nặng, đi vào Ma đạo làm chuyện ác dưới hạ giới, bộc phát ma tính lần này được về chẳng qua là do Chiến Thần làm. Ta như kẻ mất hồn, rơi vào trạng thái biệt lập giống hệt như tám trăm năm trong ngục tối, ta sợ lần này thật sự sẽ chết.

Rồi sau đó ta bị trói ở giữa đài, nhận 5 đạo thiên lôi, bị phế hết tu vi. Ngay lúc đó ta cảm giác cả thiên hạ đều khinh bỉ ghét bỏ ta, ta bắt đầu kìm chế cơn tức giận trong lòng cho tới khi Chiến thần đến đứng trước mặt nói:

"Cô không đáng để ta yêu nữa, đời này nổi nhục lớn nhất của ta chính là yêu nữ nhân lai lịch bất minh như cô."

Ta đã hận ngài ấy vì chính ngài ấy mà ta mới ra nông nổi này nhưng lại dám phủi bỏ ta, nhưng ta quyết định không phản kháng lại mà chỉ khẻ cúi đầu, cắn chặt răng lại mà hỏi:

"Chàng nói chàng yêu ta, bây giờ ta thành thế này thì chàng bỏ ta. Chàng không sợ bị báo ứng hay sao? Chàng không thể vì ta mà nghịch lại thiên hạ một lần sao?"

"Chiến Thần ta xưa nay làm việc đều là vì thiên hạ, cô lừa ta, khiến ta làm chuyện đáng xấu hổ, làm ta mất đi thanh danh cả đời mới có được. Ta không thể tha thứ!”

Ta bật cười: "Thanh danh của chàng đáng giá bao nhiêu? Nếu lỡ ta nói chàng biết từ đầu chàng có vì ta sợ ngủ một mình mà ở cạnh ta mỗi tối như trước kia không? Sợ rằng ta còn không sống được tới hôm nay, ta lừa chàng cũng vì bảo vệ mạng sống của mình.Chàng muốn giết cứ giết, ta không hận chàng đâu, chỉ trách thiên hạ này không có chỗ cho ta dung thân nên ta hận thiên hạ, chàng còn bảo vệ thiên hạ thì ta hận cả chàng.”

Và cứ thế Chiến Thần cầm thanh kiếm mà hằng ngày ta giúp ngài ấy lau sạch máu kẻ thù mà chém vào lưng ta một nhát và đâm vào vai hai mũi kiếm ngay trước mặt chúng tiên. Vào giây phút ấy, ngài ấy lạnh lùng đến lạ, tim ta tan nát. Cũng chính tay Chiến thần, người ta từng yêu ném ta xuống U Minh Giới. Ngày hôm đó, khi rơi xuống ta vẫn có thể thấy Chiến thần rơi lệ, còn bản thân ta cũng chỉ mỉm cười, nhắm mắt chờ cái chết đến gần…

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh