Saved Font

Trước/71Sau

Dục Lạc

Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiểu Văn nhìn ta, khóe mặt đỏ lên:

"Tại sao nàng không đợi ta? Chỉ còn một chút nữa thôi mà."

Ta bỏ hắn chạy lại chỗ của Đại Lục, nắm lấy tay Đại Lục rồi dựa vào lòng. Đại Lục cũng diễn rất tròn vai, hắn âu yếm ôm lấy ta:

"Không sao rồi, có ta ở đây."

Tiểu Văn nhìn về phía ta, dường như hắn đã tin rồi, ta cũng nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó Tiểu Lục đứng đằng xa đột nhiên nói lớn:

"Đại ca, hai người thành thân từ khi nào sao ta không biết? Huynh làm cho chủ nhân có thai sao? Muội tưởng huynh chỉ làm người thông phòng cho chủ nhân thôi chứ! Ngày thường hai người cứ như chó với mèo, từ lúc nào mà tình cảm phát triển nhanh như vậy. "

Ta và Đại Lục giật mình nhìn lại. Đại Lục và ta đồng loạt chạy tới định bịt miệng Tiểu Lục lại nhưng không ngờ ta vụng về vấp phải váy của mình mà ngã sấp mặt. Toi rồi! Có ai mang thai mà ngã như vậy không? Phen này bại lộ hết rồi! Sơn Tiểu Văn đi lại phía ta, ánh mắt hắn đầy sát khí. Đại Lục chạy tới đỡ ta đứng dậy, lo lắng hỏi:

"Nàng có sao không? Đi đứng không cẩn thận gì cả. May mà con của chúng ta khỏe mạnh nếu không thì đã bị nàng hại rồi."

Sơn Tiểu Văn vẫn tiếp tục đi tới rồi đẩy Đại Lục ra xa, kéo ta lại, hắn nói:

"Ta nghĩ kĩ rồi. Dù cho nàng ấy có mang thai con của ai hay đã thành thân đi nữa thì ta cũng không thể từ bỏ nàng ấy được.Đại Lục, ta với ngươi không thù không oán nhưng ta phải vì nữ nhân này mà đối đầu với ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi chết rồi, không lâu nữa con của ngươi cũng theo ngươi mà thôi. Nếu Hàn Hàn chịu ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ cho đứa bé này được sinh ra, còn nếu không...."

Lời nói vừa nãy của Tiểu Văn khiến ta tin rằng hắn đã thay đổi thật sự. Có điều hắn vẫn ngốc nghếch như xưa. Không hiểu làm sao mà hắn có thể tin một nữ nhân như ta lại đang mang thai, nhìn ta thanh mảnh vậy mà!

Đại Lục sau một hồi im lặng, hắn bỗng nhiên rút kiếm ra chỉ kiếm vào Tiểu Văn:

"Ngươi dám động vào Hàn Hàn ta sẽ không tha cho ngươi. Nữ nhân của Đại Lục ta không phải ai muốn giành cũng được."

Vậy là hai bọn họ xông vào đánh nhau. Ta lùi lại xoa cổ mình:

"Tên tiểu tử này sao mà mạnh tay dữ vậy."

Thật sự thì ta rất yên tâm với Đại Lục khi giao chiến với Tiểu Văn nhưng tình hình này tệ quá rồi. Tiểu Văn sức khỏe mạnh, đòn nào cũng chí mạng, Đại Lục tuy cũng không phải tầm thường nhưng...

"Đại ca!"

Tiếng của Tiểu Lục hét lớn. Không xong rồi! Đại Lục trúng một đòn của Tiểu Văn rồi. Hắn nằm lăn ra đất, thổ huyết. Ta hốt hoảng chạy tới nhưng đã không kịp nữa, Đại Lục bị trọng thương nên đã trở lại hình dạng chân thân là một con hắc khuyển của mình. Tiểu Lục chạy tới ôm Đại Lục vào lòng, ngẩng mặt nhìn Tiểu Văn, hét lớn:

"Ngươi mau dừng lại đi! Đại ca của ta không có thành thân với cô ấy, càng không thể nào làm cho chủ nhân có thai, chủ nhân chỉ yêu mỗi Chiến Thần mà thôi. Không lẽ ngươi không biết sao?"

Ta đứng ngêy người ra, ta không có thời gian suy nghĩ nhiều về chuyện bại lộ nữa, ta cố tỏ ra điềm tĩnh đi tới, bế lấy chân thân của Đại Lục lên tay rồi định giả vờ như không có chuyện gì mà đi vào. Ai nào ngờ Tiểu Văn chạy tới chặn trước mặt ta:

"Nàng giải thích rõ cho ta. Có phải từ nãy tới giờ là nàng nói dối hay không?"

Cái gương mặt đó thật khiến ta muốn lừa hắn tiếp tục nhưng mà...hình như lần này vì ta mà Đại Lục bị liên lụy rồi, nếu tiếp tục chuyện này liệu có được giải quyết ổn thỏa không? Ta đưa Đại Lục cho Tiểu Lục đem vào trong.

Ta và Tiểu Văn ngồi đối diện trên một chiếc bàn đá, trên bàn hai tách trà một tuần hương. Hắn nhìn vào mắt ta, nói:

"Nàng giải thích đi."

Ta vẫn thích tỏ ra kinh người, nhếch môi cười:

"Tại sao ta phải giải thích? Cho dù ta chưa thành thân cũng không có thai thì đã sao nào? Ngươi vẫn chưa cho ta xem ngươi làm được những gì. Ngọc đâu? Bệnh của ngươi có chắc đã khỏi chưa?"

"Con yêu thú đó đã bị Thiên Lôi đánh chết rồi, ngọc tuy vẫn còn trên đầu nó nhưng xác đang ở chỗ Thiên Lôi nên ta đã đến đến Hạ giới thu phục hết toàn bộ yêu thú rồi dùng mắt của chúng luyện thành một viên thủy ngọc."

Nói rồi, hắn biến ra một viên ngọc to vô cùng lung linh, đã thể còn giống như nước mềm mại trong suốt đặt lên bàn rồi nói tiếp :

"Viên ngọc này có thể giúp nàng tu luyện tu vi, còn có thể giúp nàng đối phó được với những yêu thú khác mà không cần tốn sức ."

Ta nhìn kĩ viên ngọc đó, quả thật nó quý hơn viên ngọc vô dụng kia rất nhiều nhưng ta không thể lấy nó được. Ta cầm tách trà lên uống rồi nói:

"Cái ta cần là viên ngọc kia. Không phải nó thì không tính."

"Nhưng con yêu thú kia đang ở chỗ Thiên Lôi, cơ bản là không lấy được."

"Sao hả? Không làm được ư?"

Hắn ngậm ngùi đứng dậy, im lặng một chút rồi nói vô cùng dõng dạc:

"Được, coi như ta vì nàng lần nữa."

Vậy là hắn lại tin lời ta mà đi lấy. Chỉ đơn giản vậy mà đã đuổi hắn đi được rồi.

Hôm sau Đại Lục bình phục lại được vài phần, hắn tức giận đòi tìm Tiểu Văn rửa hận nhưng bị ta cản lại. Đại Lục khi đó lại đột nhiên nói với ta:

"Sau này cô muốn lừa hắn chuyện gì cứ nhờ ta giúp đỡ. Cô có thể khiến hắn quay vòng vòng càng tốt."

Ta dằn lòng hắn xuống:

“Được rồi, ta biết hắn đáng ghét rồi. Là do ta kéo ngươi vào nên giờ ta trả công cho ngươi, chúng ta đi lại giường vận động chút xả giận đi. Cũng lâu lắm rồi ta với ngươi chưa có…”

Ta con chưa nói dứt lời thì Đại Lúc đã gấp gút nhấc bổng ta lên rồi đặt lên giường rồi. Dường như hắn cũng đã chờ ta nói câu này rất lâu, hắn chưa gì đã lao vào như hổ rồi. Nhìn biểu hiện của hắn khiến ra rất vui, nhớ lại lần cuối ta và hắn cùng nhau ân ái là nửa năm trước, cũng khá lâu ta chưa làm chuyện này nên thấy rất kích thích. Tuy rằng ta và hắn làm chuyện nam nữ với nhau nhưng chỉ là vì muốn vui vẻ thoải mái mà thôi chứ không có tình cảm gì ngoài tình cảm bạn bè cả. Bình thường ta và hắn không có liếc mắt đưa tình, mọi việc rất nghiêm túc nhưng tới đêm khi nào ta muốn thì hắn sẽ phục. Mối quan hệ này người ngoài nhìn vào cảm thấy không hợp đạo lý nhưng với ta thì nó hợp lý, lúc ham muốn bất chợt chẳng biết tìm ai thì người tin cậy với mình nhất vẫn là lựa chọn số một.

...

Ngày thứ 7 kể từ khi Tiểu Văn đi.

Nửa đêm trong lúc ta đang vui vẻ với Đại Lục binh sĩ bên ngoài, gọi:

"Chủ nhân, có Sơn Tiểu Văn muốn gặp."

Đang ngồi trên người Đại Lục vui vẻ nồng cháy thì bị gọi khiến ta khó chịu quay đầu nhìn ra cửa trả lời:

"Ta với hắn có liên quan gì mà hắn muốn gặp ta. Đuổi đi đi!"

Tên binh sĩ trả lời lại:

"Hắn đang bị thương rất nặng, nói là nếu không gặp người hắn sẽ chết."

"Vậy bảo hắn đi xa một chút rồi hãy chết."

Nói xong ta nằm xuống cho Đại Lục ở trên. Được khoảng một lúc sau ta chợt nghe có mùi khói nồng nặc, ta và Đại Lục ôm nhau say sưa thì đều bị làm giật mình tức tốc ngồi dậy. Ta mặc chiếc vội chiếc áo ngủ hở ngực đầy quyến rũ của mình vào rồi nhanh chân chạy ra cửa, thình lình Sơn Tiểu Văn từ đâu chui ra đứng ngay trước mặt ta, cánh tay hắn máu chảy đầm đìa rơi vãi trên sàn, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống ta, nói:

"Nàng không muốn ta trở về sớm phải không? Tại sao nghe ta muốn gặp mà không cho ta vào?"

Ta chưa kịp hỏi, cũng chưa kịp trả lời thì từ phía sau có một vòng tay ôm lấy bụng ta kéo ra sau. Ta đoán không ai khác ngoài Đại Lục. Đại Lục ôm ta vào lòng xong liền nói:

"Hàn Hàn có ra điều kiện với ngươi đương nhiên sẽ muốn gặp ngươi rồi. Có điều... ngươi phóng hỏa để lợi dụng cơ hội lẽn vào thì có hơi không thỏa cho lắm."

Ta biết Đại Lục lại đang muốn diễn một chút nên ta cũng hợp tác, ta nắm lấy tay Đại Lục tỏ ra tình tứ. Tiểu Văn thấy ta như vậy mặt liền đỏ lên, lớn miệng hỏi:

"Nàng và hắn tại sao lại ở cùng một phòng, nàng còn ăn mặc như thế này..."

Đại Lục cắt lời ngang:

"Ta đương nhiên là phải ở đây rồi. Đêm nào ta cũng hầu hạ chủ nhân ngủ. Lúc nãy bọn ta còn đang vô cùng say đắm thì ngươi lại kiếm chuyện, Hàn Hàn nhất thời không mặc y phục kịp."

Tiểu Văn cắn chặt răng:

"Nàng là hạn nữ tử lẵng lơ vậy sao Hàn Hàn?"

Ta trả lời ngay:

"Đây không phải là lẵng lơ. Thành thân chẳng qua chỉ là thủ thuật mà thôi. Ta và Đại Lục bỏ qua một bước thì đã sao? Bọn ta đang ân ái thì ngươi xen vào mà, ta thấy ngươi mới đáng trách."

Đại Lục không hổ danh là đệ nhất tướng quân của ta. Hắn cầm quân trong tay là phải khiến kẻ địch chết tức tưởi còn lời nói hắn thốt ra một khi đã muốn người khác tức thì người đó chỉ có tức chết. Ta thật sự rất muốn vỗ tay cho Đại Lục vì đã nói ra một câu thâm như vậy. Có lẽ khi nghe xong Sơn Tiểu Văn cũng chẳng nói được gì nữa, nói không chừng cũng sẽ chán ngán ghét bỏ ta. Mặt của Sơn Tiểu Văn lúc này như một mớ hỗn độn cảm xúc, thật khó để ta diễn tả, vô cùng hài hước!Ta ăn theo Đại Lục để chọc tức Tiểu Văn.

"Đại Lục, nếu không có chuyện gì hay là chúng ta vào trong nghỉ ngơi tiếp tục đi."

Đại Lục ngửi tóc của ta:

"Được, lần này ta nhất định sẽ khiến nàng thật vui vẻ."

Nói xong hắn dìu ta vào phòng, khóa trái cửa lại, Sơn Tiểu Văn không nói lời gì, hắn đứng như tạc tượng.

Ta vào phòng cùng Đại Lục, vừa vào tới Đại Lục đã khóa chặt môi ta nhưng ta không có hứng làm nữa mà đây hắn ra rồi ngồi vào bàn rót trả uống. Đại Lục thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh ta, hai người bọn tacùng nhau uống hết cả ấm trà mà bóng củaTiểu Văn vẫn đứng trơ trơ ngoài cửa. Thấy lạ, ta lo lắng bước ra mở cửa xem thử, nào vừa mở cửa ra hắn đã ngã nhào lên người ta. Hắn đã bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, xem ra là bị thương không nhẹ. Ta không nghĩ nhiều, vội sai người đưa hắn đi.

Cả đêm đó thấy hắn ròng rã trong đau đớn nên ta thương hại hắn nên lấy Ma Phong ra trị cho hắn, sau lần trị này thì hắn và Ma Phong cũng có liên kết nên Ma Phong sẽ có thể biết được hắn ở đâu. Nếu lỡ sau này gặp phải tình huống xấu, Ma Phong nếu muốn sẽ cứu hắn.

Xong việc ta về tới phòng gặp Đại Lục, ta ngồi xuống ghế, xoa xoa đầu mình cho đỡ buồn ngủ rồi nói:

"Ngươi đến Chiến Thần Điện tìm Chiến Thần, bảo ông ấy tới đây đưa con trai về, ông ấy tuyệt đối phải đi một mình đến."

Đại Lục bước đến gần ta:

"Cô hình như không khỏe thì phải."

"Không sao. Ta chỉ hơi mệt thôi, chắc là đói bụng. Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

"Được."

Đại Lục vừa ra ngoài đóng cửa lại thì ta cũng đi ngủ, mới nãy dùng ma lực sử dụng Ma Phong nên hơi đuối sức.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Long Đế Lục Minh