Saved Font

Trước/71Sau

Dục Lạc

Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giờ này Tiểu Văn chắc đang ở Sơn gia, ta đi tìm hắn nhưng cũng không muốn gặp mặt làm gì để phải rắc rối. Tối chút nữa ta lẻn vào Sơn gia xem hắn có động thái gì liên quan đến chuyện hồi sáng không, lỡ hắn thật sự tưởng mình đã thất thân mà đi dùng Sơn Linh Thạch trị bệnh thì khổ, hắn mà có gì ta cũng không tránh khỏi hệ lụy, Chiến Thần sẽ trách ta cho xem…. Bây giờ trời chỉ vừa tối, ta chưa đến được nơi nhưng đang đi sẵn thấy suối nước ở đây ta mừng đến muốn khóc chạy thật nhanh tới trong lòng mong mỏi một ngụm nước mắt ai nào ngờ ta xui xẻo lại vấp ngã, lần này úp mặt xuống đất đến lúc ngẩng đầu lên thì máu mũi đã nhỏ giọt xuống nền sỏi. Có phải ta bị ám không vậy? Hôm nay đã đủ xui rồi!

Cố nén đau ta ôm mũi đi thật cẩn thận tới làn nước lấy nước rửa mặt, đang nhắm mắt tát nước vậy đấy thì cảm giác tay đang có gì đó đau đau, ta nhìn lại mới tá hỏa hét lớn, thứ âm thanh mà ta la lên sợ là qua hai ngọn núi nữa vẫn còn nghe. Một con rắn đang quấn lấy cánh tay ta, còn bàn tay thì bị cắn một cái, máu chảy không ngừng. Không biết nó bò lên từ hồi nào nhưng trong lúc hoảng sợ ta đã phanh thây còn rắn đó thành trăm mảnh rồi ôm cánh tay ngồi phịch xuống, máu mũi lại chảy, cảm giác lúc này giống như bị quả báo vậy, ta có làm gì đụng chạm tới sơn thần, thổ địa hay sao?

Tình thế cấp bách nên ta vận công đầy máu độc ra rồi cảm thấy buồn ngủ sau đó ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, nước trong suối dâng lên, ta nằm nửa người trầm mình trong nước. Trời thì lạnh, cả đêm qua sương gió, sáng ta không dậy nổi cả người lạnh như băng phải cố gắng lắm ta mới ngồi dậy nổi. Vận công một chút cho ấm người rồi ta lại tiếp tục đi dọc theo bờ suối, cách đó chừng vài dặm là nhà của mẫu tử Tiểu Văn năm xưa ở. Ta vốn định vào nghĩ ngơi ai ngờ lại thấy chiếc áo của Tiểu Văn giặt sạch mắc trên sào, vậy là hắn ở đây tối qua. Ta không biết dùng cách nào để thám thính xem hắn có tin mình đã cùng nữ nhân kia chăn gối hay chưa, cũng không thể nào để hắn gặp mặt được. Đang không biết làm sao thì từ xa Chiến Thần từ đâu xuất hiện rồi đi lại, ta nhanh chóng chạy nắp đi, thấy Chiến Thần vào trong nhà, ta hiếu kỳ nên chạy ra phía sau áp tay vào cửa nghe thử họ nói những gì.

Trong căn phòng chỉ có hai người nam nhân, ta chẳng những nghe lén mà còn có thể thấy họ đang làm gì bên trong, cánh cửa gỗ dường như đã quá lâu không được dùng nên bị mối mọt ăn mất một lỗ tròn. Trong hoàn cảnh phụ tử họ nói chuyện, gương mặt của đứa con trai ngỗ nghịch không một chút gì yêu thích người cha trước mắt. Sơn Tiểu Văn ngực vẫn còn vết thương chưa băng bó, ta tự hỏi chỉ là một vết mực đánh dấu nhỏ có đáng để một nam nhân lóc đi da thịt của mình như vậy không? Hai người họ nhìn nhau không nói lời gì, một hồi sau Chiến Thần lấy ra một lá thư rồi nói:

"Đây là thư mẫu thân ngươi nhờ ta đưa. Ta đã nói hết những chuyện xấu hổ ngươi làm cho cô ta biết. Nếu như ngươi còn thương mẫu thân của mình thì tự đi mà nhận lỗi với cô ta."

Tiểu Văn nhìn phụ thân của mình đầy căm ghét, nói:

"Ta chưa từng làm sai gì cả tại sao phải xin lỗi? Mẫu thân của ta muốn biết chuyện gì thì cứ gặp ngay ta mà hỏi không cần làm phiền đến ông nói giùm. Lá thư này nói với bà ấy ta không nhận, ba ngày sau ta sẽ tự gặp bà ấy nhận lỗi."

Chiến Thần bỏ lá thư xuống đất, chân như muốn đi ra nhưng rồi quay lại, nói:

"Mạc Phong ta từ trước tới giờ chưa từng muốn ngươi có trên cõi đời này, lúc trước ta còn nghĩ bản thân quá vô tình nhưng bây giờ ta cảm thấy không sai chút nào. Ngươi thân là con cháu Mạc gia nhưng lại rụt rè yếu đuối chẳng làm nên tích sự gì đã vậy suốt ngày u mê không tỉnh, bị người ta nhổ nước bọt khinh bỉ cũng không dám đứng lên đánh lại, đứa con như ngươi khiến người làm phụ thân như ta tự cảm thấy nhục nhã. Cho đến ngày hôm nay, Sơn Tiểu Văn nhà ngươi thân là tiểu bối lại dám có suy nghĩ thậm chí là hành động bất kính với một nữ trưởng bối. Nếu ngươi biết suy nghĩ thì cũng nên chia rõ lý do ngươi không nên động đến nữ nhân đó. Thứ nhất, cô ta đáng tuổi làm mẹ ngươi, thứ hai Liên Hàn Hàn là người hộ sinh cho mẫu thân ngươi, đối với người này ngươi phải kính, phải nể chứ không phải để ngươi có những ý nghĩ phàm tục. Thứ ba và cũng là quan trọng nhất, cô ta là người của ma tộc, cho dù có ly khai khỏi tộc thì máu chảy trong người cô ta cũng không trong sạch. Ngươi có tư tình với cô ta chỉ khiến người ta xem thường mà thôi."

Tiểu Văn nghe xong không hề phản ứng gì mà chỉ cười tỏ ra khinh thường Chiến Thần, hắn nói:

"Hết rồi sao? Ta nghĩ phải còn nhiều nguyên nhân lắm chứ. Ví dụ như... Liên Hàn Hàn từng là nữ nhân của ông nên khi thấy ta muốn có nữ nhân của ông, ông lại không chấp nhận được. Ví dụ như...hai người vẫn còn tình cảm, trước mặt ông và Hàn Hàn xem nhau như kẻ thù, tối đến lại chàng chàng thiếp thiếp bên nhau..."

"Căm miệng!"

Chiến Thần tức giận hét lớn. Tiểu Văn cười khàn rồi đi về phía của ta khiến ta hốt hoảng cứ tưởng bị phát hiện ra, ta lật đật bỏ chạy nhưng cái xui xẻo cứ đeo bám, ta vấp phải một sợi dây rồi ngã lăn ra đất, ở dưới đất lại có một cây nhọn đâm lên vô tình ta bị nó đâm vào cổ, may thay đinh ngắn chỉ đâm ngoài da nhưng nó khiến ta đau vô cùng, từ bên trong ta lại nghe tiếng nói của Tiểu Văn:

"Hàn Hàn nhỏ tuổi hơn ông, hai người yêu nhau thì không ai cấm. Ta nhỏ hơn Hàn Hàn, yêu nàng ấy thì bị người ta đặt ra đủ lý do là sao đây? Chẳng lẽ yêu nhất định phải là nam lớn tuổi hơn nữ sao? Lý lẽ đó ai đặt ra vậy?"

Nghe Tiểu Văn nói xong ta cũng vừa đứng dậy, nghe thấy tiếng cửa mở ta vội nắp vào trong vách, Chiến Thần giận dữ đi ra. Lúc này trong lòng ta bỗng nhiên muốn tin rằng Chiến Thần đang ghen. Nhưng mà suy đi nghĩ lại Chiến Thần đã có gia đình, con trai con gái, cháu nội cháu ngoại đầy đàn, ta còn có thể chen vào được sao? Khổ sở cho ta trí nhớ quá tốt, cứ nhớ mãi thứ tình yêu vô bổ nhạt nhẽo đó.

Đợi Chiến Thần đi xa ta mới lần nữa nhìn vào trong, ngay lúc này Tiểu Văn đang thay áo. Làn da trắng trẻo, khối cơ ngực săn chắc cứ co dãn mỗi lần hắn di chuyển tay. Hắn lấy nước tát lên vết thương, sao mà giọt nước trên da hắn động lại cũng quyến rũ như vậy? Âm thanh tiếng nuốt trong cổ ta như hiện rõ, mồ hôi ta còn ra nhiều hơn cả tắm. Múi cơ đó ở đâu ra vậy? Lúc ta với hắn trên giường rõ ràng đâu quyến rũ như vậy? Được một lúc ta đưa tay lau mồ hôi, miệng bỗng nhiên cất lời :

"Cực phẩm thế này mà để nữ nhân khác có trước thì còn gì tiếc bằng chứ!"

Vừa dứt câu ta nhận ra bản thân vừa thốt ra những lời vô sĩ nên che miệng mình lại, lúc này đây ta mới nhận ra máu mũi của mình đang chảy dài trên áo. Ta hốt hoảng không kịp ngăn máu chảy, tự trấn an mình :

"Chỉ là do hôm qua ngã thôi. Nhất định là vậy!"

Trong khi lau máu mũi, mắt của ta rời khỏi hắn một chút, đến khi nhìn vào lại thấy hắn đang cởi thắt lưng. Hai mắt ta tròn xoe nhìn vào, dù cố gắng lắm mới không la lên nhưng dường như bao sự khinh ngạc nó chạy lại vào phổi, ta bắt đầu ho sạc sụa có che cách mấy cũng không được. Phen này tiêu đời rồi! Mày làm trò gì vậy Liên Hàn Hàn? Ta tự vấn bản thân rồi chạy cắm đầu về phía trước và cứ thế như thông lệ của sự xui xẻo đeo bám, lần thứ ba ta vấp ngã. Ta tự hỏi ở trên nền đất lán mịn lần này không có vật cản, không có dây ta sẽ ngã bằng cách nào. Cuối cùng, lại là trời tính hay hơn ta, ta tự chéo chân vào nhau mà té, trời xui đất khiến trước mặt ta có một giếng nước. Ông trời cho đâu thể nào từ chối được, ta cắm đầu rơi tọt xuống đáy giếng và hơn cả phép màu của sự xui xẻo, giếng nước này nước lênh láng, ta không bơi nổi, nước lạnh như băng đã thế còn sâu, vừa khi nãy ngã xuống đập đầu vào thành giếng bây giờ vẫn còn choáng vô cùng. Ta bơi như một con vật chờ chết, cất tiếng gọi giúp đỡ:

"Cứu ta! Có ai không? "

Không một tiếng trả lời lại. Trong hoàn cảnh này ta cá là chỉ có phật tổ mới đủ bình tĩnh để suy nghĩ để tự cứu mình. Não ta trống rỗng, đã thế lại có cảm giác bị lôi xuống dưới, ta hét thêm lần nữa :

"Sơn Tiểu Văn! "

Lúc này lập tức có tiếng hỏi lại :

"Là kẻ nào?"

Ta mừng huýnh:

"Là ta, Hàn Hàn đây!"

"Hàn Hàn là ai? Ta không quen ai tên Hàn Hàn hết."

Ta đột nhiên căm nín. Chắc hắn sẽ không cứu người đã gạt hắn nhiều lần như vậy đâu. Ta cố bình tâm lại, tự tìm cách cứu bản thân và trước hết là phải thoát ra khỏi mớ rong rêu đang kéo ta xuống đã. Ở bên trên lại có tiếng của Tiểu Văn :

"Người dưới kia, chỉ cần nàng xin lỗi ta một tiếng ta sẽ cứu nàng."

Ta vờ không nghe tập trung hết công lực để gỡ rối dưới chân. Hắn lại nói tiếp :

"Không xin lỗi cũng được, nàng chỉ cần nói làm ơn giúp ta là được. "

Ta không trả lời hắn. Gần gỡ rong ra được rồi! Chỉ chút nữa thôi!

"Đền mạng cho ta!"-Một âm thanh lạ lẫm ghê gợn cất lên.

"Là ai?" - Ta hốt hoảng hỏi. Thứ âm thanh đáng sợ đó từ đâu ra? Viên ngọc của yêu thú ta giữ trong người lúc này đột nhiên bay lên cao, rêu ở chân xiết chặt hơn và hình như có cả gai nhọn đâm vào chân, ta bị lôi xuống đáy giếng,lại là giọng nói khi nãy:

"Cho ta thân xác của ngươi..."

Ta nghe không hết câu, phía sau có thứ gì đó bóp lấy cổ, thậm chí ta cảm nhận được cái chết ngay bên cạnh, ta vẫn cố vùng vẫy, cố đến hơi thơ cuối cùng.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận