Saved Font

Trước/71Sau

Dục Lạc

Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp, Đừng Khinh Ta Dị Thường

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngày hôm đó ta ở lại Hàn Trung Động, một mình ngồi trong thư phòng vẽ hai bộ lược đồ địa giới Thiên tộc và địa phận ta đang nắm giữ. Đất ta đang nắm không xem kĩ thì cũng không nhận ra nó tự phát đến lạ thường, Đông hải rộng lớn bao nhiêu vậy mà ta chỉ chiếm lấy một ngọn núi. Cả địa đồ cứ như miếng thịt nằm giữ nồi canh lỏng, thật chán cho kẻ hành sự quá tùy ý là ta. Vẽ xong cũng tới nữa đêm, gió ở ngoài se lạnh, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy ánh đèn lấp lóe, ta mệt mỏi nằm gác tay lên trán mà thở dài:

"Ta không thể hành sự tùy tiện nữa, phải quyết dựng đại nghiệp thôi! Mấy vạn năm qua khiêm dè mẫu thân mà bỏ qua cho Ma quân, lại kiên nể lão Miêu quân tuyệt tình đó mà bỏ qua cho cả 12 tộc thần thú. Còn có cả vùng đất Tây hải trù phú, đó là nơi con gái của sư phụ ta cùng phu quân cai quản nên càng không được đụng tới. Hầy.. thật chán mà! Tiếc cho ta cả đời bất nhân nhưng không tài nào khiến mình bất nghĩa được.."

Nói xong ta liền đi vào phòng của Đại Lục chui vào chăn của hắn chợp mắt một chút rồi ngủ lúc nào không hay. Được khoảng chừng gần sáng thì đột nhiên trong người khó chịu, cảm giác nóng bức lại vô cùng khó khăn để thở, có cái gì đó lôi kéo ta vào một cơn ác mộng không tỉnh nổi, ta nằm mơ thấy mình lạc vào một nơi toàn đầu người và máu thịt, ta cứ đi mãi cũng không thoát được. Đang mơ màng như thế thì đột nhiên có tiếng gọi:

"Hàn Hàn! Hàn Hàn!"

Nghe được tiếng gọi ta như được cứu sống, lập tức vực dậy khỏi giấc mơ. Ta mở mắt ra thì thấy Đại Lục bên cạnh, bên ngoài trời chưa sáng tỏ, người ta hơi run, có chút kỳ lạ, cổ họng ta khô cứng nhưng cố gặng giọng hỏi:

"Có.. có chuyện gì sao?"

"Có bức thư gửi cho cô."

Nói rồi hắn đưa ra lá thư, ta mở bao thư ra, vừa lật giấy ra đã thấy một mớ tóc cùng với một vũng máu đã khô kèm theo dòng chữ "còn hai ngày.". Đây rõ ràng là thư của Thùy Dung nhắc nhở ta. Đọc xong ta liền ném nó ra xa. Đại Lục vừa thấy thế liền chạy tới, lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Là thư của ai?"

Ta đảo mắt suy nghĩ một lúc rồi nói với Đại Lục:

"Ngươi giúp ta do thám tình hình của Chiến Thần xem thế nào rồi."

"Giờ này còn lo cho hắn sao? Hôm trước cô đi gặp hắn rồi mà."

Ta thở dài nằm xuống giường, trong lòng tự dưng thấy buồn bã thoáng chốc nghĩ lại việc có nên cố chấp mãi với Chiến Thần hay không. Nằm được một lúc ta bỗng muốn tìm thứ gì đó vui vẻ giải trí một chút nên nói với Đại Lục:

"Ngươi đi tìm một tên nam nhân trẻ tuổi vào phòng ta chờ đi."

Đại Lục vừa nghe xong liền mở to mắt, trong hắn có vẻ đang nổi giận:

"Cô nói cái gì? Rõ ràng mấy vạn năm nay đều do một mình ta phục vụ cô mà, tại sao bây giờ cô muốn tìm người khác."

"Ta muốn đỏi gió một chút. Không nam thì nữ cũng được."

Vừa nói đến đây, bên ngoài đột nhiên có tiếng thị nữ vọng vào:

"Đại Lục tướng quân, Tiểu Lục gọi người."

Nghe tiếng nói dịu dàng đó ta liền đoán rằng đó là một tiểu mĩ nhân. Không một chút do dự, ta đứng dậy chạy ra mở cửa và nhận ra đó đúng thật là một tiểu cô nương xinh đẹp nhưng nhìn khá lạ, hình như ta chưa gặp bao giờ. Ngay lập tức, ta nắm tay cô gái đó kéo vào phòng, hỏi:

"Cô nên gì vậy? Mới đến đây làm việc sao? Đã bao nhiêu tuổi rồi. Là người của tộc nào?"

Cô gái xinh đẹp khép nép trả lời:

"Tiểu nhân tên Hoa Linh, năm nay tròn 16 tuổi vừa mới được Tiểu Lục đem về từ hạ giới."

"Sao cơ? Vậy cô là người phàm à?"

"Dạ phải.

Ta càng nghe càng thích thú hơn, lúc này Đại Lục dường như cũng nhận ra ta muốn làm gì, hắn đứng dậy đi tới gần ta, nói:

" Làm với phụ nữ thì được, với đàn ông thì cô chỉ được chọn ta. "

Nói rồi, hắn đi khỏi phòng rồi giúp ta đóng cửa lại. Tiểu cô nương kia không biết gì vẫn còn hoang mang lắm, ta nhẹ nhàng dẫn cô ấy đi lại giường ân cần vuốt ve, rồi những chuyện phía sau có lẽ ai cũng đoán được..

Lâu lâu đổi gió một chút vậy mà cả người hưng phấn hơn hẳn, cô gái Hoa Linh trẻ tuổi này sao mà da dẻ mịn màn, mềm mại làm ta thích quá. Sau khi xong việc với Hoa Linh, cô ấy dường như vẫn còn sợ ta, ừ thì ta đang yên đang làm lấy đời con gái người ta thì sợ là phải rồi. Dù sao thì Hoa Linh cũng còn nhỏ tuổi, có lẽ chưa trải qua chuyện này, ta mặc quần áo vào rồi vuốt ve cô ấy một chút, dùng giọng nhẹ nhàng, nói:

" Muội đã vào Hàn Trung Động rồi thì đã là người của ta, việc này sớm muộn gì cũng có thôi. Từ nay về sau muội ở lại đây ta sẽ yêu thương muội có chịu không? "

Hoa Linh ôm y phục không nói gì, ta nhìn mà cảm thấy đau lòng, nhưng mà ta chẳng hối hận đâu. Một cô gái xinh đẹp thế này mà để rơi vào tay bọn đàn ông thô kệch thì thật phá phí của trời. Ta lại hôn lên vai cô ấy:

" Khi nãy có đau không? "

Hoa Linh lắc đầu, lúc này cuối cùng cũng chịu trả lời:" Không đau lắm, nhưng mà kì cục.. tiểu nhân không thích như thế. "

" Hì, vậy là ta đâu làm muội đau. Ta nói cho muội biết, nếu mà để lần đầu của muội rơi vào tay bọn đàn ông thì muội sẽ đau như cắt thịt, đau ba ngày đi không nổi luôn đấy. "

Mặt Hoa Linh liền hiện lên vẻ sợ hãi, sự ngây thơ trong ánh mắt đó thật là muốn ta phải phạm tội, giọng cô bé cất lên trong veo:

" Thật sự sẽ đau thế sao? "

Ta gật đầu, xem ra thì dụ con nít vẫn là biệt tài của ta:" Phải, rất rất đau luôn. Nhưng mà làm xong đám đàn ông sẽ ngủ ngay không quan tâm đến muội có đau không như ta. Thậm chí bọn chúng làm muội có thai xong rồi bỏ chạy để muội tự sinh con đó. Đàn ông rất nguy hiểm, chỉ có ta mới xứng đáng bên muội thôi. Đừng buồn nữa nha, ta đi công việc một chút, khi nào về ta lại đến cùng muội. "

Cô bé ngây thơ tin ngay, gật đầu đồng ý với ta rồi còn đỏ mặt. Trong lòng ta lúc đó biết mình chết chắc rồi, cô gái này thế nào cũng sẽ khiến ta bỏ Đại Lục, Đại Lục mà biết chắc sẽ phây thây ta ra mất! Hu hu..

Nói chuyện xong với cô bé đáng yêu đó, ta nảy ý đi đến Dược Động tìm Thùy Dung mà không thèm đáp ứng điều kiện của cô ta. Nhưng khi tới được thì ta lại không dám vào, vì cái bản mặt này của ta ai mà không biết, ta làm chuyện ác chấn động cả lục giới cơ mà, Cố suy nghĩ một cách để có thể vào mà không bị nhận ra, chốc sau, có kẻ đi ra từ Dược động, trên người đội một chiếc mũ vải che mặt, ta nhanh trí theo dõi người đó rồi tới một khúc vắng vẻ đánh ngất lấy chiếc mũ đó làm vật cho mình. Vậy là cuối cùng cũng có thể ung dung vào. Vừa vào cồng, ta đi lại hỏi vị tiểu tiên đang quét sân:

" Tiểu y tiên, có thể thông báo cho ta gặp Thùy Dung được không? "

Tiểu y tiên đó tỏ ra rất kinh ngạc:

" Thùy Dung? Ý cô nói là Phó y động hả? Cô là gì với người ấy, tại sao lại gọi thẳng tên như vậy? "

Ta hơi ngạc nhiên, nói tiếp:

" Ta là người quen của cô ấy, cần tìm cô ấy để nhờ chữa bệnh, cô ấy có ở đây không? "

" Phó Y Động hiện tại không có đây. Ngày hôm qua cô ấy đi tới Chiến Thần phủ rồi. À, quên mất, người có gửi cho ta một lá thư, bảo ta hai ngày sau có một nữ nhân xinh đẹp đến tìm thì đưa, không biết có phải.. "

" Chính là ta đó. Bức thư đó đâu? "

Tiểu y tiên đó vội lấy lá thư ra, ta cầm lấy rồi vội bỏ đi. Đi đến một nơi vắng vẻ, ta mở lá thư ra xem, trong thư đó viết. " Ta đổi ý rồi, muốn cầu xin thì đi tìm Ma quân mà xin. "

Ta tức giận ném lá thư xuống đất, biết ngay không có gì tốt lành! Nếu mà ta tin lời đồng ý thành thân với Tiểu Văn thì trúng bẫy chơi sỏ của cô ta rồi, may là ta không dễ gạt như vậy.

Tức giận xong rồi ta bắt đầu lo lắng. Chiến Thần thật sự tin tưởng Thùy Dung đến thế sao? Ông ấy chẳng hay bản thân bị hạ độc từ lúc nào thì đúng là chuyện lạ. Bình thường Chiến Thần hành sự cẩn trọng, sao có thể sơ ý như vậy? Phen này ta bị Thùy Dung dắt mũi đi lòng vòng, xem ra ta phải tìm cách khác thôi. Ta không có gì quý giá ngoài Ma Phong cả, nếu thật sự Chiến Thần bị hạ độc không cứu chữa nổi thì chỉ còn cách dùng Ma Phong chữa trị, cho dù nó có làm ta bị thương thì cũng chỉ có cách này thôi. Về phần Đại Lục, hắn chắc chắn sẽ mắng ta đến nổ tai nhưng hắn vẫn sẽ không giận lâu, ta tin hắn sẽ hiểu.

Khuya đó ta về đến Hàn Trung Động, ngay lúc này Đại Lục mới chạy từ trong ra hối hả nói với ta:

" Cả ngày nay cô đi đâu vậy hả? Ta vừa về đã thấy không thấy cô đâu rồi, hỏi Hoa Linh cũng không biết."

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Thiên Long Vương