Saved Font

Trước/71Sau

Dục Lạc

Chương 64: Nghiệp Duyên.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhưng nàng đã làm hết cả rồi, nhờ nàng mà ta mới thuận lời chuyển kiếp ra đời thành công."

Ta hoàn toàn suy sụp. Tại sao ta không phát hiện ra sớm hơn? Đáng lẽ ta không nên giúp Thùy Dung sinh hắn thuận lợi, cứ cho hắn hết trong bụng cho rồi! Ta mất bình tỉnh tự thì thầm nói với chính mình:

"Ta điên rồi. Ta điên thật rồi! Đừng chạm vào ta. Ta không biết ai nữa cả.. ta là một kẻ điên! Ta đi giúp kẻ hại mình, ta bị điên thật rồi!"

Hắn bước đến chỗ ta. Ta hoảng loạn lùi lại, tay ôm lấy đầu: "Đừng lại gần ta. Ta không yêu ngươi, ngươi tránh xa ra đi, làm ơn!"

Ngồi xuống trước mặt ta một cách bình thản, nói:

"Nàng chấp nhận đi. Ta chính là Tiểu Văn bây giờ nàng từng muốn nhận làm con trai. Vì ta quá yêu nàng nên mới chuyển kiếp tìm nàng, nếu không nàng nghĩ có đứa trẻ nào mới một vạn tuổi đã biết yêu là gì không? Đã thế còn nguyện xem nàng là cả thế giới, nguyện chết vì nàng. Chỉ có ta mà thôi. Trong lúc ta không nhớ gì về nàng ở kiếp trước thì người mà ta lựa chọn lại chính là nàng. Trong lúc nàng không nhớ ra ta thì người nàng vẫn xuất hiện bên ta. Đó là duyên phận, là ý trời."

Nước mắt ta giàn giụa, ta lắc đầu:

"Không phải. Không phải.. Ta không quen biết ai cả."

"Bây giờ chúng ta đã quen biết nhau rồi."

Ta bịt tai lại, cúi mặt xuống:

"Ta không quen ai cả. Không biết ai cả.."

"Ta thật sự là Sơn Tiểu Văn đây. Nàng không phải từng thích hắn, muốn nhận hắn về nuôi hay sao? Ta với hắn là một, tại sao nàng yêu thích hắn còn ta thì lại sợ?

" Giờ có là ai ta cũng không cần nữa. Ngươi tránh ra! Ta phải về nhà. "

Trong căn phòng khi ta vừa dứt câu thì đột nhiên im lặng đến lạ. Rồi đột nhiên, ta lại quay về nơi cũ ở giữa hồ nước. Ta sợ hãi đưa mắt nhìn quanh, nam nhân trước mặt đột nhiên bật ngã ra sau rồi ngơ ngác ngồi dậy, ánh mắt của hắn liền đổi đi. Hắn vừa nhìn thấy ta liền hốt hoảng:

" Hàn Hàn, nàng sao vậy? Quần áo của nàng sao thế này? "

Ta hoảng loạn lùi ra rồi chắp tay vái lạy hắn:

" Để ta yên. Đừng chạm ta nữa.. Ta chịu một kiếp đã đủ lắm rồi. "

" Nàng làm gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Nói xong hắn chợt nhìn lại mình, rồi hoảng hốt bò đến lấy áo mặt vào:

" Tại sao lại như vậy? Ta đã làm gì nàng thế này? "

Hắn đột nhiên bò đến chỗ ta. Ta giật mình ngã ra sau rồi cuộn tròn người lại nằm xuống:

" Đừng lại gần ta! Có ai không? Cứu ta! Cứu ta! "

Tiểu Văn bước đến ngay bên cạnh, hắn chạm nhẹ lên mặt ta, chạm lên chiếc đùi đang lộ hẳn ra ngoài. Có vài giọt nước mắt rơi nhẹ lên bụng ta, hắn khóc nức nở:

" Chuyện gì thế này? Là ai chứ? Ai dám làm chuyện này với nàng? "

Nói rồi, hắn chạm tay lên người ta. Ta hét lên, vùng vẫyd không nói được tiếng nào chỉ biết đạp hắn ra xa. Một hồi sau hắn lom khom ngồi dậy, cởi áo của mình ra đắp lên cho ta:

" Chúng ta về thôi. Đi về thôi.. "

Dứt lời, Tiểu Văn bế ta lên, ta hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn. Rồi từ đâu chiếc sừng đó lại từ trên cao rơi xuống, giọng nói của Quỷ Thiên Vương vang lên trong đầu ta:

" Hắn chính là ta. Lần sau nàng tới đây sẽ không gặp ta nữa đâu. Linh khí tụ ở nơi này là chính ta cố ý để lại. Bây giờ ta vào cơ thể mới của mình đây. "

Tiếng nói đó vừa dứt, chiếc sừng kia đột nhiên hóa thành làn khói rồi nhập vào Tiểu Văn. Ta kích động nhưng không thể hét lên, tìm đủ cách giãy giụa ép Tiểu Văn buông ra nhưng hắn vẫn không buông, cuối cùng, ta vì kiệt sức và khủng hoảng tột đột mà ngất đi.

* * *

Không biết mất bao lâu mới tỉnh dậy. Khi mở mắt ra ta thấy mình đang ở trong thành của Đan Điểu tộc, cứ ngỡ đó là một cơn ác mộng nhưng khi cảm nhận lại thật chính xác, ta biết đó là thật. Ta cố gắng gọi người:

" Đại Lục.. Đại Lục.. "

Đột nhiên Tiểu Văn từ đầu xuất hiện, hắn nắm lấy tay ta:

" Hàn Hàn, nàng tỉnh rồi! "

Ta trợn mắt nhìn hắn, thì ra hắn ngủ gục dưới chân của ta. Như có một hoán tính, ta hất tay hắn ra, ngồi dậy, ôm hai chân lại, cảm thấy trên người có mặc áo đàng hoàng là chuyện ta biết ơn nhất bây giờ. Cằm ta run bần bật:

" Tránh ra.. đừng lại gần ta! Ngươi có được ta rồi.. tha cho ta đi. Ta không có gì quý giá cả.. "

Tiểu Văn đưa tay tới định chạm vào ta nhưng đối với ta đôi tay đó chính là một con dao, ta sợ hãi trùm chăn lên đầu, la hét:

" Đừng! Ta không muốn! Ta không muốn! Tránh ra! "

Ngay lúc đó ta nghe tiếng chạy gấp gút từ ngoài chạy vào rồi giọng của Đại Lục cất lên:

" Sơn Tiểu Văn, ngươi lại làm gì Hàn Hàn vậy hả? Không phải ta đã đuổi ngươi đi rồi sao? Có phải là Cảnh Khang cho ngươi vào không? "

Ta nằm trong chăn mừng rỡ bật dậy, lập tức chạy khỏi giường rồi nắp sau lưng Đại Lục:

" Đuổi hắn đi đi! Hắn muốn giết ta.. hắn đáng sợ lắm! "

Tiểu Văn thẩn thờ, mắt rơi lệ. Bất ngờ hắn quỳ xuống rồi đi về phía ta:

" Hàn Hàn, nàng đừng sợ ta. Ta thật không biết tại sao mình lại làm vậy với nàng nữa. Ta không nhớ gì cả, ta rơi vào cái hố đen đó thì ta không nhớ ra gì nữa. Ta thật sự không biết gì cả. "

Ta nhìn hắn bằng một ánh mắt sợ hãi. Cái cảm giác mà Tiểu Văn cho ta bây giờ chẳng khác gì Quỷ Thiên Vương. Ta sợ đến nổi không dám đứng cùng mặt đất với hắn, ta lại chạy lên giường:

" Ngươi chết đi! Ngươi có được thứ ngươi muốn rồi. Ngươi tha cho ta đi! "

Tiểu Văn cúi mặt xuống, hắn cắn môi, quằn quại đầy đau đớn:

" Ta xin lỗi.. Ta không nhớ mình tại sao lại làm vậy. Ta không biết gì hết, người đó nhất định không phải ta. "

Nói rồi hắn gập đầu mạnh xuống đất:

" Ta xin lỗi.. "

Hắn lại tiếp tục quỳ lạy ta. Ta nuốt nước mắt vào. Hai chân run đến nổi không đứng được, ta choáng váng, lúc này Tiểu Văn lại tiếp tục đi đến chỗ ta, hắn quỳ bên giường, trán chảy máu, mắt hắn đỏ ửng:

" Ta thật sự không biết gì hết mà. Tại sao cớ sự lại thành ra như vầy? Ta và nàng còn chưa thân thiết với nhau. Bây giờ nàng sợ ta như vậy, ta biết phải làm sao để nàng hết sợ ta đây? Rõ ràng ta không làm gì cả.. "

" Ngươi thật sự.. không nhớ.. "

" Thật, ta yêu nàng tới mức nào nàng cũng biết mà. Ta không thể nào thô bạo xé nát quần áo nàng như vậy. "

" Ngươi từng.. làm rồi. "

" Ta.. Lần đó là do ta tức giận. Bây giờ chúng ta đang bình thường thế này thì ta làm vậy để làm gì? "

" Phải.. rất đúng.. "

Lúc ta cảm thấy mềm lòng nhất thì đột nhiên nhìn thấy sừng của Quỷ Thiên Vương hiện ra trên đầu Tiểu Văn rồi lập lòe biến. Ta quá kinh sợ, lập tức rút tay lại:

" Không, ngươi giả vờ. Ngươi gạt ta, ta bị ngươi hành hạ một đời rồi, sẽ không có lần sau. Ngươi mau cút ngay cho ta! "

Ngay lúc đó binh lính ập vào bắt lấy Tiểu Văn, Đại Lục tức giận đạp hắn một cái:

" Ngươi rốt cuộc đã làm gì mà khiến cô ấy sợ ngươi như vậy hả?

Tiểu Văn như kẻ mất hồn, đến khi bị Đại Lục kéo ngoài cửa, hắn cũng quên mất phải khom đầu xuống vì chiều cao quá khổ của mình mà đập đầu vào thanh cửa. Hắn đi rồi, ta lại nằm xuống giường, trấn an mình và tự nhủ:

"Ta còn Hàn Trung Động, còn phải ra trận, ta không thể vì chuyện này mà yếu đuối được. Ta phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ, không sợ hắn nữa."

Khuya hôm đó, Đại Lục và Cảnh Khang cùng đến chăm sóc cho ta. Nhờ họ trò chuyện, đùa giỡn với nhau nên tinh thần ta cũng tốt lên hẳn. Cả hai người họ đều không ai hỏi về chuyện của Tiểu Văn, kẻ tung người hứng chọc cho ta cười. Từ lúc mới tối tới giờ ta đã tấm mấy mươi lần, cũng đã thay rất nhiều đồ mới có thể cảm thấy vơi bớt cái cảm giác dơ bẩn của Quỷ Thiên Vương bủa vây trên người ta.

Một lúc sau, có một cung nữ đem thuốc vào đưa cho Cảnh Khang, Cảnh Khang cầm rồi lại đưa cho ta:

"Đây là thuốc an thần. Cô uống xong thì bình tỉnh lại ngủ một giấc. Sáng mai sẽ khỏe lại."

Ta cầm lấy chén thuốc, uống cạn. Vừa lúc đó, Đại Lục vỗ vai ta, mỉm cười:

"Trông cô khỏe hơn là được rồi. Ta đi xem doanh trại, cô ở lại trò chuyện với Cảnh Khang có được không?"

Ta gật đầu:

"Được, ngươi còn nhiều việc mà phải bận tới ta thật ngại quá. Ngươi cứ yên tâm, sáng mai ta lại khỏe mạnh ra trận cho xem."

"Được vậy thì tốt. Ta đi nhanh rồi về với cô."

"Ừm.."

Vậy là Đại Lục rời đi. Chỉ chờ có thế, ta ném chém thuốc qua một bên rồi nhìn thẳng vào mắt Cảnh Khang:

"Ta đã tin lầm người. Tiểu Văn là chuyển thế của Quỷ Thiên Vương. Lúc ở Sơn gia ta đã biết mọi chuyện rồi."

Cảnh Khang ngạc nhiên rồi chuyển sang hốt hoảng chẳng kém ta:

"Cái gì? Cô chắc chắn không? Vậy là hắn chuyển kiếp để theo cô, hắn.. hắn có làm gì cô không?"

"Có làm thì cũng đã làm rồi. Ta luôn tự hỏi tại sao mỗi khi ta ở cùng Tiểu Văn ta lại cảm thấy rất mơ hồ rồi bắt đầu sợ. Hóa ra linh cảm đang mách bảo ta. Bây giờ ta đã lỡ dính với hắn rồi, hắn nhất định không bỏ qua cho ta. Cảnh Khang.. ngươi giúp ta đuổi Tiểu Văn tránh xa ta một chút. Nếu được thì đừng cho hắn vào thành nữa. Hắn có hỏi thì cứ nói ta không cần hắn nữa."

"Chuyện này ta sẽ lo giúp cô. Quan trọng là bây giờ cô cảm thấy ổn không? Cô biết được chuyện này nhất định sẽ rất sốc. Có cần ta giúp gì hay không?

" Ta ổn rồi. Ta không muốn phải sợ một người đến hồn siêu phách lại như vậy nữa. Chắc từ giờ ta sẽ không gặp hắn nữa. Ngươi phải hợp tác với ta đẩy hắn ra xa, đừng vì hắn là đệ đệ của người nữa. "

" Được được. Cô muốn gì ta cũng sẽ giúp cô làm. Bây giờ cô phải bình tĩnh mà đối mặt mọi chuyện. Bây giờ cô dự định chỉ để Tiểu Văn tránh xa mình thôi sao? "

" Không, ta nghĩ lại rồi. Ta còn muốn ngươi giúp ta thêm một chuyện nữa. "

" Là chuyện gì? "

" Giết Tiểu Văn đi. Ta không muốn nhìn thấy hắn trên đời này nữa."

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận