Saved Font

Trước/27Sau

Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ta quay đầu lại, thấy hắn đứng ở gần bên, đang cười với ta.

Trái tim ta như bị lấy ra khỏi ngực, trong thoáng chốc lại tưởng mình hoa mắt. Nhưng vẫn chẳng điều khiển nổi chân mình, lao đến trước mặt hắn, nghe thấy lời mình nói ra cũng đang rung lên.

Hắn đứng đó, cười khẽ, nghe giọng nói của ta run rẩy.

“Hoành, Hoành Văn…”

Ta túm chặt lấy tay áo hắn, trông chờ biết bao lần, đến lúc người đã đứng ngay trước mặt, lại nhất thời nghi ngờ liệu có phải đang mơ. Hắn tiến lại gần thêm chút nữa, thấp giọng thì thầm bên tai ta: “Thật ra vào buổi tối hôm đó, lúc ngươi bảo ta mau hồi phục lại, chẳng biết tại sao ta liền hồi phục. Nhưng ta thấy ngươi đang gặp cảnh gió xuân phấp phới, mải mê ngắm hoa đào, bèn muốn xem xem quãng thời gian này vận số của ngươi ra sao”. Nói rồi còn làm bộ thổn thức thở dài, “Xem ra ngươi cả ngày trên thiên giới, than tới than lui cũng xem như không giả bộ, cái vận đào hoa của ngươi quả thực đáng than thở mà”.

Ta chỉ giương mắt nhìn hắn, chẳng biết nói câu nào mới tốt.

Hoành Văn nói: “Đêm khuya gió lạnh, đứng giữa sân thế này bị người khác trông thấy cũng không hay, về phòng trước đã”.

Ta ngượng ngập buông lỏng ống tay áo của hắn ra: “Được”.

Đi đến hành lang, Hoành Văn mới cười khẽ, hỏi: “Mấy tối gần đây ngươi ngủ ở thư phòng, không biết cái thư phòng này ta có đặt chân vào nổi không?”.

Ta lại ngượng ngập cười một tiếng, đẩy cửa thư phòng ra.

Thư phòng vốn đã rất bé, buổi sáng ta còn sai người khiêng ghế dài ra, nhét một cái giường lớn vào, bốn phía chỉ còn dư một khoảng trống con con. Bản tiên quân đẩy cửa ra, ánh trăng vừa khéo len qua chiếu tới trước bàn. Ta đóng cửa lại, Hoành Văn vung tay áo, giăng một lớp chắn tiên trong phòng.

Ta nói: “Ngươi vừa mới bình phục, dù thế nào cũng đừng dùng đến phép tiên là hơn. Vạn nhất…”.

Hoành Văn nói: “Không sao, mấy ngày nay ta biến thành trẻ nhỏ, không phải vẫn dùng phép tiên đó sao”.

Ta không cầm lòng nổi, lại nắm chặt lấy ống tay áo của Hoành Văn: “Dùng ít một chút vẫn tốt hơn. Ngươi…”.

Hoành Văn đứng đó trông ta, hắn đã hồi phục rồi, những ngày ở dưới trần gian, cuối cùng cũng hết.

Bất kể là đến khi nào, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày kết thúc.

Ta nắm chặt lấy hai tay hắn, gọi một tiếng Hoành Văn, còn không đợi hắn đáp lời, đã áp môi mình vào môi hắn.

Lúc này bản tiên quân mới thấy phục mình sát đất, sáng nay đã sáng suốt biết bao, sai người khiêng một cái giường lớn vào phòng.

Lần trước trong rừng hoa đào, là ảo cảnh do Hoành Văn dùng phép tiên hóa ra, chung quy vẫn cứ phảng phất nét hư huyễn của giấc chiêm bao, chẳng sánh được bằng lúc này đây, chân thực rõ ràng.

Lông mày Hoành Văn khẽ nhíu vào nhau, ta khàn giọng thủ thỉ sát bên tai: “Ta sẽ nhẹ nhàng hơn lần trước”. Hoành Văn mở đôi mắt đang khép hờ, khóe mắt mang theo chút ý cười nhìn ta, sau đó cắn lên cần cổ của ta một cái thật đau: “Làm cho sảng khoái một chút. Lần… ưm… lần sau ta sẽ không để ngươi…”.

Cũng sắp bước vào những ngày đông giá, việc nâng một thùng nước giếng vào, sau đó dùng pháp thuật làm nóng nó cũng mất sức hơn hẳn ngày thường. Vốn định cùng Hoành Văn tắm rửa sạch sẽ, ai ngờ tắm qua tắm lại cuối cùng tắm tới trên giường.

Vậy là đổi nước, lại đun, lại tắm, đi đi lại lại mấy lần, chờ đến lúc bản tiên quân nhẹ nhàng khoan khoái mà ôm lấy Hoành Văn nằm trên giường nghỉ tạm thì trời cũng đã sắp sáng.

Hoành Văn biếng nhác nói: “Chẳng trách người phàm vẫn thường nói, chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi. Tối nay ta đã hiểu được ý này”. Sau đó nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ta nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nằm nghỉ một hồi, ai dè lại có một giấc mơ.

Trong mơ, ta đang ngồi dưới ánh đèn trong một gian phòng, một bàn cờ phía trước, tựa như có một màn sương đang phủ trước mặt, ta nhìn không rõ thế cờ, lại càng nhìn không rõ người đang ngồi đánh cờ với ta, nhưng trong lòng lại biết, ta thua rồi. ta buột miệng cảm thán: “Ta lại thua rồi, chẳng biết đời này có thắng nổi ngươi một ván hay không nữa”. Bấc đèn tanh tách cháy, cửa sổ bên cạnh người đã có ánh bình minh lờ mờ len lỏi. Người đối diện vung tay áo lên, dập tắt đèn, đẩy cửa ra, tức thì nắng mai ùa vào phòng.

Chỉ trong chớp mắt, ta lại thấy mình đang đứng trong một mảnh sân. Sương mù bảng lảng, chẳng nhìn rõ được thứ gì, nhưng từng ngóc ngách trong sân lại như đã sớm in hằn trong ngực. Trước mặt ta hẳn là một cái ao, hoa súng trong ao mới vừa mọc thêm phiến lá tròn vành vạch, bên bờ ao có mấy phiến đá Thái Hồ[1] cùng hai cây chuối tây. Bờ ao bên kia có một cái đình, trên chiếc bàn đá trong đình có khắc một bàn cờ. Lúc này đây ắt phải là mùa xuân, mùi thơm của hoa mộc hương như thấm vào gan ruột trong sương sớm, những mảnh mộc hương leo đầy trên bờ tường nhất định đang nở kín hoa xinh.

[1]Đá Thái Hồ: Loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.

Rồi ta lại thấy hắn đứng ngay bên cạnh, phía sau lưng là khung cửa sổ ban nãy.

Ta nói với hắn rằng: “Sương sớm mỏng giăng giăng, gió xuân vừa đương khéo”. Vẫn không nhìn rõ mặt người kia, nhưng ta biết, hắn nhất định đang cười rất đỗi hân hoan.

Hương hoa ngào ngạt, gió sớm mát rượi, vậy mà sương mù lại càng lúc càng dày đặc, ta nóng lòng muốn nhìn thấy gương mặt người kia, muốn biết rốt cuộc kẻ ấy là ai. Nhưng thân ảnh hắn đã hoàn toàn biến mất trong màn sương, chẳng còn thấy nổi dù chỉ chút đường viền, ta vươn tay muốn kéo hắn lại hỏi han, bàn tay đụng phải một tà áo vương hơi lạnh, chợt rùng mình, sau đó tỉnh.

Hoành Văn đang dựa người vào thành giường nghiêng đầu nhìn ta, ống áo bị bàn tay ta nắm chặt.

Ta vội vàng bật dậy: “Ngươi… ngươi ngủ thêm chút nữa đi… mau nằm xuống”.

Hoành Văn biếng nhác đáp rằng: “Ta cũng có phải người phàm đâu, làm gì yếu tới mức đó, ngủ một chút là mệt mỏi cũng tan gần hết rồi”. Bản tiên quân lập tức hỏi: “Ngươi… từ chỗ nào mà ngươi biết người phàm yếu tới mức đó”.

Hoành Văn vừa ngáp vừa nói: “Đọc sách chứ còn gì, cái loại sách đó ấy, loại chỉ có tranh không quả thật chẳng bằng loại vẽ tranh kèm chữ”.

Hoành Văn – hắn – rốt cuộc đã xem bao nhiêu tập Xuân cung rồi…

Hoành Văn nhìn về phía tay ta, nói: “Tay trái của ngươi làm sao thế, trông không được linh hoạt lắm”.

Lúc này ta đang xoa nắn ngón úp tay trái,đáp : “Có lẽ bị thương lúc nào đấy rồi,ta thấy ngón út có chút khó chịu” .Bắt đầu từ sáng sớm trở đi,ngón út của ta cứ nhói lên từng đợt,hệt như bị đao cắt vậy.

Hoành Văn nâng bàn tay trái của ta lên nhìn một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ta muốn về thiên đình trước”. Hắn trông sắc mặt ta, mới bật cười: “Ngươi đừng có hoảng, không phải ta về nhận tội đâu. Ta chỉ cảm giác lần này ngươi xuống trần gian, rất nhiều lý do đưa ra đều vô cùng miễn cưỡng, chuyện xảy đến cũng có chút kỳ lạ. Ta muốn tới trước mặt Ngọc Đế, hỏi mọi chuyện cho rõ ràng. Còn về nhận tội…”, đuôi tóc hắn khẽ lướt qua bờ vai ta, “Đợi sau này ta và ngươi cùng đến nhận”.

Hoành Văn muốn về thiên đình, ta chắc chắn không cản được, đành nói: “Vậy được”.

Ta cùng hắn khoác áo xuống giường, giúp hắn chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn. Hoành Văn bước ra tới cửa, nghiêng người nói với ta: “Tống Dao này, ngươi nói xem đợi đến khi ta với ngươi giống Thiên Xu – Nam Minh, bị đày xuống trần lịch kiếp, thì ai là người có năng lực xuống bố trí chia rẽ uyên ương nhỉ?”.

Ta cười khan: “Việc này quả thật ta chưa nghĩ tới”. Hoành Văn cũng cười, dưới ánh nắng mai, hắn xoay người, tay áo vung lên, hóa thành một quầng ánh sáng đi mất.

Ta đứng ở khoảng đất trống trong phòng một lúc, thở dài. Sau đó rút một quyển sổ trắng tinh từ trong tay áo, trải lên bàn, lại lấy ra một cây bút, cây bút này không cần chấm mực vẫn có thể viết ra chữ trên giấy trắng.

Ta gấp quyển sổ viết dày đặt chữ cái lại, niệm chú, cuốn sổ ấy liền hóa thành một quầng sáng vàng vàng, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng.

Đó là thứ mà Ngọc Đế bí mật ban cho ta lúc bản tiên quân xuống phàm trần, gọi là sổ Dâng Tấu, bất kể ngươi đang ở chốn nào thì quyển sổ ấy đều có thể ngay lập tức xuất hiện trên ngự án của Ngọc Đế.

Bản tiên quân bước ra khỏi thư phòng, đưa tay day huyệt thái dương, Hoành Văn không hiểu rõ thế thái nhân tình, làm việc vẫn như cũ, chỉ lo trước mà chẳng lo sau, hắn đi cũng thật là nhanh nhẹn. Hôm nay trời vừa sáng, trong viện thiếu Tình Tiên, lại thiếu thêm một vị tiểu thiếu gia, bảo bản tiên quân làm sao bịa cho tròn câu chuyện trước mặt đám đầy tớ và Thiên Xu đây?

Hoành Văn đi dù có nhanh, cũng tuyệt đối không nhanh bằng quyển sổ con kia.

Trên quyển sổ con đó, ta đã bẩm tấu với Ngọc Đế rằng, tội tiên Tống Dao đã không làm tròn ý chỉ của Ngọc Đế, lén lút truyền tin cho Thiên Xu Tinh quân, lại còn dám toan tính tư tình, tự thấy tội lỗi gây ra không thể nào tha thứ, xin Ngọc Đế giáng tội.

Bản tấu dâng lên, ngay cả bản tiên quân cũng thấy mình sao mà khốn khổ, nhưng chỉ riêng chuyện của Thiên Xu, ta tuyệt đối không tránh khỏi trách phạt, nếu đã phải lên Tru Tiên Đài, tội gì còn phải kéo theo cả Hoành Văn.

Trường hợp của Thiên Xu với Nam Minh còn sờ sờ trước mắt, cho nên ta nghĩ, dù cho ta có bị đày xuống nhân gian làm người phàm lần nữa, Hoành Văn ở trên thiên đình, vẫn tốt hơn cả hai chúng ta đều phải xuống trần.

Ta đến hành lang, gặp phải một tiểu nha hoàn đang đi tới, nha hoàn khom người vấn an ta, bản tiên quân còn đang ngẫm nghĩ xem có nên tạm kéo dài thời gian, nói Tình Tiên cô nương với tiểu thiếu gia vẫn còn đang ngủ, để đỡ làm họ hoảng hốt hay không. Đột nhiên thấy từ đằng xa, một gã tiểu tư hốt hoảng chạy lại gần, nói: “Lão, lão gia, sảnh chính, sảnh chính… ngài mau ra mà xem…”.

Ta vội vàng lao tới sảnh chính. Một nam một nữ đứng ngay giữa sảnh, quỳ sụp xuống trước mặt bản tiên quân.

Sao Tình Tiên với anh chàng thổi sáo lại quay về?

Tình Tiên với anh chàng thổi sáo quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi lòng ròng.

Anh chàng thổi sáo nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tình Tiên, nghẹn ngào nói với ta: “Tống công tử, ngài là đại ân nhân của vãn sinh và Tình nhi, sau khi vãn sinh và Tình nhi thành hôn rồi, nhất định sẽ thờ cúng bài vị trường sinh[2] của ân công ở trong nhà, ngày ngày dâng hương…”.

[2] Bài vị trường sinh: Là bài vị viết tên của ân nhân, dùng để cầu cho ân nhân được sống lâu trăm tuổi.

Hắn nghẹn ngào, Tình Tiên cũng nức nở theo. Nhưng hai cái người này, sao đêm qua không quỳ ở hậu viện khóc cho xong đi, hôm nay lại còn cố ý chạy tới khóc thêm trận nữa.

Ta chẳng còn cách nào, đành cúi người đỡ Tình Tiên và anh chàng thổi sáo kia dậy: “Không dám nhận, không dám nhận, trong thiên hạ này làm gì còn chuyện gì viên mãn hơn người có tình được ở bên nhau. Tại hạ… tại hạ cũng chỉ thuận theo ý trời mà thôi”.

Sau khi tiễn được Tình Tiên và anh chàng thổi sáo đi rồi, ta trở lại sảnh chính, trông thấy tiểu Thiên Xu đang đứng cạnh tấm bình phong.

Con mắt sáng lấp lánh của Thiên Xu nhìn ta, y hỏi: “Ban nãy sao Tình Tiên và cái người đó lại khóc dữ vậy? Đó có phải là tình cảm của người phàm không?”.

Ta xoa đầu y, ngồi xuống nói: “Không sai”.

Thiên Xu nói: “Chẳng phải tình là một thứ khiến người phàm rất vui vẻ, rất thỏa mãn sao? Vậy thì phải cười mới đúng chứ, sao lại khóc?”.

Ta nói: “Dính vào thứ ấy rồi, thì cười rất nhiều, nhưng lệ cũng rơi không ít”.

Thiên Xu nghe vậy chỉ “Ừm” một tiếng.

Ta nói với tiểu nha hoàn rằng, hôm nay tiểu thiếu gia ngủ nướng một chút, đừng gọi tiểu thiếu gia dậy vội, thôi thì lừa được lúc nào hay lúc ấy. Sau khi dùng bữa sáng xong, Thiên Xu đứng ở chỗ không người, nhỏ giọng hỏi ta: “Hoành Văn đâu rồi?”.

Bản tiên quân liền ăn ngay nói thật: “Hắn đã về thiên đính trước rồi”.

Vầng trán của Thiên Xu nhăn lại, ta đang định giải thích cho tường tận , đột nhiên thấy trong phòng có ánh sáng tỏa ra chói lòa. Bắc Nhạc Đế quân xuất hiện giữa không trung, dẫn theo sau năm sáu thiên binh, cất cao giọng nói: “Tống Dao Nguyên quân, bản vương phụng ý chỉ của Ngọc Đế, dẫn ngài và Thiên Xu Tinh quân nhanh chóng trở lại thiên đình”.

Thiên Xu vẫn còn chưa phục hồi, ngơ ngác chẳng hiểu gì, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của bản tiên quân.

Bắc Nhạc Đế quân đặt chân xuống đất, khách khí nói với ta rằng: “Tống Dao Nguyên quân, xin mời”.

Năm sáu gã thiên binh hướng về phía Thiên Xu, bản tiên quân sải bước chắn ngang trước mặt y: “Ta với Đế Quân thương lượng thế này nhé, tạm thời cứ để Thiên Xu Tinh quân ở cạnh ta”.

Bắc Nhạc Đế quân liếc mắt nhìn Thiên Xu, nói: “Vậy cũng được”. Sau đó hắn ra hiệu bằng mắt cho đám thiên binh. Đám thiên binh liền thu tay lại, xuyên tường ra rà soát một vòng trong viện. Chỉ lát sau đã thấy bọn họ trở về, một người trong số đó xách hồ ly theo, bẩm báo lại với Bắc Nhạc: “Bẩm báo Đế Quân, chúng thần đã khiến những phàm nhân kia chìm vào ảo mộng, sau khi tỉnh lại, họ sẽ chỉ nhớ hộ gia đình này đã chuyển đi”.

Bắc Nhạc Đế quân khẽ gật đầu, nói: “Đi thôi”.

©STENT

Trên thiên đình, cảnh trí như xưa, mây ngũ sắc như xưa, mấy gương mặt đứng gác Nam Thiên Môn cũng như xưa.

Tiên sử Hạc Vân hầu bên bàn Ngọc Đế đang đứng trước Nam Thiên Môn, hành lễ với Bắc Nhạc Đế quân, nói: “Tiểu tiên phụng mệnh Ngọc Đế, đứng đợi ở đây đã lâu. Trước lúc đi Ngọc Đế có đặc biệt dặn dò Đế quân mang về một ‘thứ’, không biết Đế Quân đã làm được hay chưa?”.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Tiểu Thiên Xu đứng cạnh bản tiên quân, gã thiên binh đang ôm hồ ly đứng ở bên còn lại. Bắc Nhạc Đế quân nói: “Làm phiền Hạc Tiên sứ bẩm lại với Ngọc Đế, ‘thứ đó’ ta đã thuận lợi dẫn trở về”.

Hạc Vân liền đưa mắt nhìn thoáng về phía ta, gật đầu đáp: “Tiểu tiên đã biết”, rồi lại nói: “Ngọc Đế có khẩu dụ, Đế quân hãy dẫn Thiên Xu Tinh quân vào trong điện Hào Quang”.

Bắc Nhạc Đế quân lĩnh khẩu dụ, quay người lại nói với Thiên Xu, vẻ mặt lại có chút không đành lòng: “Ngài hãy đi theo bản tọa”. Tiểu Thiên Xu không biết rõ ngọn ngành, đáp lời bằng âm thanh non nớt trong trẻo của hài đồng: “Được. Làm phiền Đế quân rồi”. nói xong liền bước về phía trước, đi được mấy bước, quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi ở chỗ nào trên thiên đình? Mấy ngày này ở dưới nhân gian đã được ngươi giúp đỡ rất nhiều, ngày khác nhất định sẽ tới phủ nói lời cảm tạ”.

Ta cố gắng mỉm cười: “Nơi ta ở là phủ Quảng Hư. Nếu ngươi có thể tới được, vậy thì hãy nhờ Bắc thiên vương chỉ đường giúp”.

Thiên Xu nghe thế liền cười, gật đầu nói: “Có thể là lâu lắm rồi ta chưa rời khỏi cung Bắc Đẩu, quả thực chưa hề nghe đến phủ Quảng Hư. Mới hạ giới có mấy ngày thôi, cảnh trí trên thiên đình thay đổi không ít. Tạm thời xin cáo biệt tại đây, ngày khác có thời gian chúng ta lại gặp”.

Ta đáp lời: “Được”, sau đó trơ mắt nhìn Thiên Xu đi tới bên cạnh Bắc Nhạc Đế quân.

Hạc Vân bước tới trước mặt bản tiên quân: “Hãy đi theo ta”.

Ta dợm bước về phía trước,Hạc Vân giơ ống tay ra ngăn ta lại: “Tống Dao Nguyên quân, không phải tiểu tiên đang nói ngài. Ngọc Đế có khẩu dụ, để Nguyên quân tạm thời trở về phủ nghỉ ngơi”. Sau đó đưa mắt nhìn về phía thiên binh đang túm cổ Cục Lông: “Ngươi đi theo ta”.

Bản tiên quân đang vô cùng kinh hoảng. Hạc Vân nói chuyện với ta, vẫn cực kỳ khách khí, vẫn gọi ta một tiếng Tống Dao Nguyên quân, có thể thấy rằng Ngọc Đế còn chưa hạ lệnh tước bỏ phong hiệu, cách chức ta. Đến giờ mà Ngọc Đế vẫn còn chưa cách chức lột mũ của ta, chứng tỏ rằng ông ấy đã chuẩn bị sẵn một hình phạt cực lớn cho ta rồi.

Bản tiên quân trơ mắt ra nhìn Bắc Nhạc dẫn Thiên Xu, Hạc Vân dẫn thiên binh xách cổ Cục Lông đi càng lúc càng xa. Những thiên binh còn lại khom người nói với ta: “Chúng thần phụng mệnh, hộ tống tiên quân hồi phủ”.

Lúc ta ngẩng đầu lên nhìn thì dáng người nho nhỏ của Thiên Xu đã hòa vào trong mây khói, mơ hồ không rõ. Vì sao Ngọc Đế không lôi cổ ta lên điện thẩm vấn, rốt cuộc trong hồ lô của ông ấy đang bán thuốc gì?

Hoành Văn hắn – giờ này thế nào rồi…

Trong vòng vây của đám thiên binh, ta trở về phủ Quảng Hư Nguyên quân của mình. Lại nói, ta ở thiên đình đã nhiều năm như vậy, tuy cũng vớ được một chức Nguyên quân vớ vẩn làm chơi, nhưng đến cả tùy tùng cũng không có lấy một người. Bình thường trông thấy mấy vị Đế quân cùng với Hoành Văn lên điện dự họp, đội ngũ theo sau khí thế kinh người, quả thật trông thấy mà thèm. Hôm nay bị kẹp giữa một đám thiên binh, cũng coi như được một lần phô trương.

Lần đầu tiên ta đứng từ xa, ngắm nhìn cẩn thận phủ Quảng Hư Nguyên quân của mình một lượt, đột nhiên phát hiện ra khối kiến trúc với tường xám ngói đen, cổng lớn đỏ rực kỳ thực trông cũng khí thế ra trò. Chẳng trách Hoành Văn cứ thích tới chỗ ta chơi, nói rằng phủ Nguyên quân của ta thoải mái hơn cung Vi Viên của hắn nhiều. Chỉ tiếc bao năm qua chưa khi nào ta để tâm kỹ càng đến nó.

Bước tới trước cổng, ta lại càng kinh hoàng, mấy chữ lớn “Phủ Quảng Hư Nguyên quân” vẫn yên vị trên bức hoành phi vắt ngang ở đó, rạng rỡ phát sáng. Ta chán nản cả người, thổn thức không thôi, xem ra cơn tức giận của Ngọc Đế chẳng phải vừa, chắc hẳn ông ấy thấy cái chuyện như tước hiệu, hạ hoành phi, thu phủ đệ, cách chức tiên chỉ là gia vị con con trong hình phạt lớn, tạm thời gác lại sau.

Một gã thiên binh mở cửa ra, đẩy ta vào trong phủ, rồi đóng chặt cửa lại. Ta nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng xích sắt quấn lên cánh cửa, lạch cạch liên hồi, sau đó là tiếng khóa “cạch” một tiếng, nghe cũng đủ biết cái khóa này không nhỏ.

Khoảng không phía trên phủ bị lớp chắn tiên che kín, không có một khe hở nào, giống như một chiếc bát lớn úp xuống, giam ta bên trong phủ Quảng Hư.

Cũng phải đến giờ ta mới biết, thì ra phủ Quảng Hư Nguyên quân của ta lại rộng thế này.

Ta dạo một lượt tất cả các phòng, trong phủ vắng tanh vắng ngắt, chỉ có một mình ta. Chiếc giường đá trong hậu viện… nhớ lần đầu Hoành Văn tới tìm ta, sau khi uống say ta và hắn đã từng cùng nhau lăn ra đó ngủ. Trên bàn cờ dưới tán cây ngọc lan vẫn còn rơi rớt lại cuộc cờ tàn mà lần trước ta và Hoành Văn đang đánh dở. Ở góc gian buồng bên trái còn giấu hai bình Ngọc Nhưỡng chưa bị hắn đào lên uống. Trên chiếc bàn trong thư phòng, chiếc bút gác trên giá bút, là cây bút Hoành Văn tiện tay dùng tạm cái lần Lục Cảnh ôm theo đống văn hàm nghe nói thuộc hàng hỏa tốc đuổi tới tận phủ của ta “bắt” Hoành Văn phê duyệt. Trên bức tường trong phòng ngủ có treo bức tranh vẽ hoa sen bằng mực tàu mà Hoành Văn đem tặng ta khi tới chơi lần đầu. Trong sảnh chính bày tấm bình phong làm từ huyền ngọc lưu ly mà Hoành Văn có được trong một lần đánh cược thắng Đông Hoa Đế quân. Ta nói rằng nó không hợp với bài trí trong cung Vi Viên của hắn, mặt dày mày dạn xin về bằng được. Cây cột trụ nơi hành lang gấp khúc, vẫn còn lưu lại mấy câu thơ ta và hắn tiện tay để lên trong lúc đàm đạo những tiểu xảo trong liên cú[3] . Trước khi xuống nhân gian, ta cùng hắn đứng trong viện luận bàn tiên pháp, nhất thời sơ ý đánh bay một thanh lan can trong chòi nghỉ mát, giờ vẫn còn chưa sửa lại.

[3] Liên cú là một trong những hình thức làm thơ thời xưa, thường có hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu, sau đó ghép thành bài thơ.

Lúc ta đang dời bước từ trong phòng ra hậu viện, thì đột nhiên trên đỉnh đầu, có tiếng ai vang lên bên ngoài lớp chắn tiên, nói: “Tống Dao Nguyên quân, Ngọc Đế sai tiểu tiên dẫn ngài tới vườn Bàn Đào diện kiến”.

Ta nghĩ mãi không ra, Ngọc Đế thẩm vấn bản tiên quân, tại sao không lôi lên điện Linh Tiêu, mà lại dẫn tới vườn Bàn Đào làm gì. Đương nhiên, nếu thánh ý của Ngọc Đế mà để ta dễ dàng đoán được như thế, vậy thì ông ấy đã chẳng phải là Ngọc Đế.

Ta bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: “Hạc Vân huynh, người không mở lớp chắn tiên ra, chẳng lẽ muốn ta lôi theo cả cái phủ Nguyên quân đi diện kiến Ngọc Đế sao?”.

Trong vườn Bàn Đào, sắc hoa lộng lẫy, mây ngũ sắc rực rỡ.

Ngọc Đế nghiêm nghị ngồi ở trong đình, bản tiên quản là kẻ thức thời nhất, bước tới trước song liền quỳ sụp xuống: “Tội tiên Tống Dao khấu kiến Ngọc Đế”.

Ngọc Đế thong thả nói: “Ngươi nhận tội cũng thật dứt khoát”.

Ta cúi thấp đầu, nói: “Tội tiên ở dưới nhân gian liên tiếp vi phạm luật trời, tự biết nhất định không qua nổi pháp nhãn của Ngọc Đế, bởi vậy…”.

Ngọc Đế chặn ngang câu nói của ta: “Thôi đi, ngươi nghĩ chỉ cần dông dài như thế cộng thêm viết một cái sổ con là có thể che đậy mọi chuyện sao. Quyển sổ con nhận tội đó của ngươi ta đã đưa cho Hoành Văn Thanh quân xem qua, hắn xem xong cái gì cũng đã nói hết rồi”.

Ta kinh hãi ngẩng đầu, Ngọc Đế mặt lạnh như băng, nện một chưởng thật mạnh xuống chiếc bàn đá: “Tống Dao, ngươi ở nhân gian làm được lắm việc tốt thật!”.

Suy nghĩ trong đầu cứ loạn hết cả lên, ta vội vàng nói với Ngọc Đế: “Ngọc Đế, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tội tiên, Người nghìn vạn lần đừng nghe những lời Hoành Văn… Hoành Văn Thanh quân nói. Thanh quân là do bị thần…”.

Ngọc Đế đột ngột đứng dậy, giũ mạnh ống tay áo, cười lạnh nói: “Trẫm đương nhiên biết đó là lỗi của ngươi. Ngươi có muốn đẩy cho người khác cũng đẩy không nổi đâu. Đã kéo theo Thiên Xu lại còn dám liên lụy cả Hoành Văn Thanh quân. Tống Dao ơi Tống Dao, trẫm để ngươi hạ phàm một chuyến, ngươi gặt hái cũng thật nhiều!!!”.

Ta im lặng không lên tiếng. Ngọc Đế nói: “Bản thân ngươi vốn là biến số, ngày đó không ngờ lên được thiên đình. Trẫm thuận theo mệnh trời, lưu ngươi lại, lần này xuống phàm trần một chuyến, quả nhiên lại nảy sinh ra chuyện khác”.

Ta phủ phục người trên mặt đất, nói: “Tội tiên trở thành thần tiên, vốn là do nhặt được phúc giữa đường, lần đó trên điện Linh Tiêu, Thiên Xu Tinh quân nói rất đúng, thần tuy đã thành tiên, nhưng lúc nào cũng lưu luyến chuyện phàm trần. Hoành Văn Thanh quân… không hiểu chuyện nhân gian, thật ra bản thân thần đã mong nhớ hắn rất nhiều năm. Lần này nhân dịp hạ phàm một chuyến, liền ra sức cám dỗ mê hoặc, Thanh quân kỳ thực… Tội tiên tự biết tội của mình không thể dung thứ, bất kể là lên Tru Tiên Đài hay bị đánh tan thành tro bụi cũng là trừng phạt đúng tội”.

Ngọc Đế không nói thêm câu nào nữa, một đôi ong mật nương theo làn gió mát bay vào trong đình, con trốn con đuổi ngay dưới mắt bản tiên quân.

Ngọc Đế chắp tay đứng trước bậc thềm của đình nghỉ mát, đôi ong mật kia rượt đuổi nhau đến tận bên người ông ấy, Ngọc Đế nói: “Đạo vốn tự nhiên, thuận theo tâm mình, giao hòa trọn vẹn. Thiên đình không giống như chỗ của Như Lai, ép người ta phải vô tình vô ái, vô dục vô cầu. Như thiên địa vạn vật, nhân quả tuần hoàn. Tiên giả tuy có thể làm việc theo ý thích, nhưng không thể đi ngược lại nhân quả. Thiên quy của thiên đình, thực tế đặt ra là để tu chỉnh lại những hành vi không đúng. Ví như Nam Minh với Thiên Xu”.

Ngọc Đế thong thả bước lại bên bàn đá, ngồi xuống nói: “Nam Minh vốn đã có tình ý với Thiên Xu từ lâu, nhưng khi trẫm và Như Lai luận đàm đạo pháp, Nam Minh chủ trì xét xử chuyện của Thanh Đồng với Chi Lan, lại nghiêm khắc tàn nhẫn. Bản thân mình vốn đã không nghiêm, lại khắc khe với người khác, bởi vậy nhân quả khác tạm thời không nói, sau khi hắn và Thiên Xu bị đày xuống dưới trần, nhất định phải chịu vài lần số kiếp”.

Bản tiên quân rất nghi ngờ, có phải Ngọc Đế đã giận đến hồ đồ rồi không, mấy câu này, sao càng nghe càng không thấy liên quan đến chủ đề đang nói.

Có lẽ Ngọc Đế cũng nghĩ, ngồi trước mặt ta mà nói một tràng những lời cao thâm khó hiểu thế cũng không được gì. Nhân gian có tình, trên trời cũng có tình. Nhưng dù là ở dưới trần gian, đoạn tụ cũng là chuyện kỳ lạ, huống hồ trên thiên đình. Cho nên ban nãy Ngọc Đế mới nói, những nhân quả khác tạm thời không bàn đến.

Ta nghe tiếng Ngọc Đế hỏi mình: “Tống Dao, ngươi có biết lần này xuống trần, tội nặng nhất mà ngươi phạm phải là tội nào không?”.

Ta lập tức đáp: “Tội tiên biết, tội tiên dùng sắc dục chốn nhân gian để cám dỗ Hoành Văn Thanh quân, tội này không thể tha thứ”.

Ngọc Đế lại đứng dậy, bước tới bên rìa căn đình nghỉ mát, chốc lát sau mới lên tiếng: “Ngươi đến chỗ Mệnh Cách Tinh quân, bảo hắn nói cho ngươi biết nhân quả của bản thân đi”.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu, Ngọc Đế đã bước xuống đình nghỉ mát, đột nhiên có vài vị Tiên sứ xuất hiện trong rừng hoa, theo Ngọc Đế rời khỏi vườn Bàn Đào.

Sau khi Ngọc Đế đi rồi, trong vườn đào không hề thấy có bảy tám chục thiên binh nhào ra vây kín áp giải ta. Vườn Bàn Đào vẫn lặng ngắt như tờ, cũng không phát hiện ra chút tiên khí của vị tiên nào khác cả. Có điều ngẫm lại cũng thấy đúng, cả thiên đình chỗ nào cùng là thần tiên, bốn phía thiên đình được canh gác không một kẻ hở, Ngọc Đế quả thật không sợ ta chạy mất. Hơn nữa ta cũng rất muốn biết, cái gọi là nhân quả ấy, rốt cuộc là gì.

Ta chậm rãi lê bước tản bộ trong vườn Bàn Đào, hồi tưởng lại quãng thời gian còn chưa lên thiên đình, không biết đã phạm phải cái gì có thể thành “nhân” để rồi sau khi lên thiên đình lại kết “quả” thế này. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.

Ra khỏi cánh cửa đầu bên kia của vườn Bàn Đào, lại đi qua một con đường mòn nhỏ, là có thể tới được cổng sau phủ Thiên Mệnh của Mệnh Cách Tinh quân. Ta bước tới cánh cửa phía bên kia vườn, cách ngoài cửa không xa là hồ sen nơi ta gặp Hoành Văn lần đầu, tình này cảnh này, quả thật đang hủy hoại trái tim bé nhỏ của ta.

Một trận gió mát thổi qua, ta lờ mờ nghe thấy tiếng Hoành Văn đang gọi: “Tống Dao, Tống Dao”. Nghe xong tâm trạng càng thêm sầu muộn, giọng nói của Hoành Văn đột nhiên vang lên ngay sát bên tai, hỏi rằng: “Ngọc Đế ra lệnh cho ngươi tới phủ Mệnh Cách Tinh quân, sao giờ vẫn đứng ngây ra trước cửa thế này”.

Ta than thở: “Trông thấy hồ sen, không nhịn được mới dừng chân nhìn một cái”. Lời ra khỏi miệng mới thấy có gì không đúng, ta quay phắt đầu lại, thấy Hoành Văn đang đứng ngay phía sau lưng.

Ta rất bình tĩnh giương mắt lên nhìn, vươn tay lên sờ, là thật.

Hoành Văn nói: “Sao sắc mặt của ngươi hoảng hốt thế?”.

Ta thành thật nói: “Ta vốn cho rằng ngươi đang bị Ngọc Đế nhốt lại, đột nhiên nhìn thấy ngươi liền có phần kinh hãi”.

Hoành Văn phe phẩy cây quạt nói: “Tội lớn tội nhỏ chẳng phải đều đã được Tống Dao Nguyên quân ngươi oai phong lẫm liệt gánh cả rồi sao, Ngọc Đế còn nhốt ta thế nào được”. Chân mày hắn hơi nhướng lên, lại nói: “Tống Dao Nguyên quân lề mề chậm trễ không muốn tới phủ của Mệnh Cách Tinh quân, không biết có thời gian ngồi cùng ta một lát bên hồ sen, nghe ta nói đôi lời về nhân quả”.

Giọng điệu nói chuyện này của Hoành Văn vừa nghe đã biết không có chuyện tốt lành, ta liền thuận theo hắn: “Được…”. Còn đang định nói thêm câu khác, Hoành Văn đã sải bước về phía hồ sen, ta đành đuổi theo hắn.

Bên hồ sen, khối đá ngày ấy Hoành Văn trải giấy lên để vẽ hoa sen vẫn còn đó. Hoành Văn tìm đại một chỗ ngồi xuống, ta thì lại do dự một chút, không biết nên ngồi gần mới tốt, hay ngồi xa mới được. Sau đó liền áng chừng một chỗ không quá xa cũng không quá gần rồi ngồi xuống. Hoành Văn nói: “Bản quân nói chuyện vốn lười to tiếng, ngươi lại gần một chút đi”.

Ta nhích về phía hắn một tấc.

Hoành Văn nhíu mày : “Gần thêm chút nữa”.

Ta lại nhích gần thêm một tấc.

Hoành Văn nói : “Bây giờ ngươi tới điện Phi Hương,tìm đại một tiên nữ nào đó mượn ngay cái váy rồi mặc vào thì có thể ngồi yên ở đó.Nếu không thì lại gần thêm chút nữa”.

Thế là ta nhích người ngồi vai kề vai với Hoành Văn, lúc này Hoành Văn Thanh quân cuối cùng cũng hài lòng.

Ta nhìn về phía hồ sen, thấp giọng nói: “Hoành Văn… thật ra là…”.

Hoành Văn chìa quạt ra chặn đứng lời ta định nói: “Ngươi mở miệng khó khăn như thế, vậy đừng tốn công tốn sức nói tiếp làm gì. Ngươi thế nào tạm thời không bàn tới. Thiên Xu đã hồi phục lại, giờ đang như cái xác không hồn bị nhốt trong điện Hào Quang. Cứ để ta kể cho ngươi nghe một đoạn chuyện xưa trước đã”.

Ngay cả tóc của Hoành Văn cũng mơ hồ có khí lạnh tỏa ra, ta không dám làm trái lời hắn, chỉ biết vểnh tai lên nghe.

Hoành Văn nói: “Thiên Xu Tinh quân với Nam Minh Đế quân, một vị là Đế tinh, một vị chăm lo vận mệnh quốc gia, vừa sinh ra đã định trước sẽ hòa hợp, chiếu rọi cho nhau, liên hệ khăn khít. Sau khi khăng khít với nhau mấy trăm năm, giữa hai người rốt cuộc sinh ra sợi tơ tiên khế. Lúc sợi tơ tiên khế mới thành hình, trên tay hai vị tiên quân đều là ‘nút sống’.”

Ở trên thiên đình, nếu giữa hai vị tiên quân sinh ra sợi tơ tiên khế, vậy thì nhất định phải hạ phàm lịch kiếp. Vốn dĩ loại tơ này chỉ sinh ra giữa tiên nam và tiên nữ, bởi vì tiên khí thuần dương và tiên khí thuần âm dung hòa tương hỗ vốn là lẽ tự nhiên của mệnh trời. Có khả năng là vì Thiên Xu với Nam Minh quá khăng khít thân thiết, nên mới sinh ra một sợi tơ tiên khế. Bởi vậy Ngọc Đế để hai người xuống phàm trần, trải qua kiếp số của thế gian. Sau khi kiếp số qua rồi, sợi tơ tiên khế đứt đoạn hay biến thành nút chết, đều do mệnh trời”.

Không ngờ trước đây Thiên Xu và Nam Minh đã xuống trần gian lịch kiếp một lần. Sự gắn kết giữa hai người vốn có nguyên nhân, vì cớ gì Ngọc Đế còn phái ta xuống đó cầm gậy đánh uyên ương?

Hoành Văn lại nói tiếp: “Chẳng bao lâu sau khi Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân chuyển sang kiếp khác xuống phàm trần, sợi tơ tiên khế liền đứt. Kiếp ấy Thiên Xu đầu thai không khác Mộ Nhược Ngôn kiếp này là mấy, cũng là con cháu trong nhà quan lại, trời sinh yếu ớt. Nam Minh là thiếu gia con nhà võ tướng, ở cạnh Thiên Xu từ lúc nhỏ cho tới khi trưởng thành, còn có tình nghĩa đồng môn. Chúng tiên đều phỏng đoán, sợi tơ tiên khế giữa Nam Minh và Thiên Xu nhất định không đứt được, chắc chắn sẽ biến thành ‘nút chết’. Lại chẳng ngờ…”.

Hoành Văn dừng lại một lúc, nói: “Chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một phàm nhân, cắt đứt sợi tơ tiên khế, sợi tiên khế vốn nên nối vào tay Nam Minh, giờ lại bắt rễ trên tay phàm nhân đó, bền như đá”.

Hả? Vị huynh đài người phàm nào mà tài hoa vĩ đại như vậy!!! Lại có thể giật đứt dây tiên khỏi tay của Nam Minh, buộc lên ngón tay của mình!

Hoành Văn nói: “Phàm nhân đó cũng là đồng môn của Thiên Xu, thuở mười một, mười hai tuổi đã đối xử với Thiên Xu quan tâm săn sóc. Lại còn bảo vệ Thiên Xu trong một lần Nam Minh hiểu lầm hắn, từ đó trở đi sợi tơ tiên khế liền đứt đoạn. Lúc ban đầu sợi tơ tiên cũng chỉ dính trên ngón tay của phàm nhân đó, nhưng hắn đối xử với Thiên Xu quá tốt, chiếu cố đủ điều, cực kỳ quan tâm. Hai người ấy từ nhỏ cho đến lớn suốt ngày ở cùng nhau, ngày đón gió ngâm thơ, đêm kề giường chuyện phiếm, sợi tơ tiên khế trên tay phàm nhân đó liền từ dính thành buộc, lúc đầu vốn chỉ là nút sống.

Nhưng kiếp ấy Thiên Xu nhất định sẽ phải chịu kiếp nạn, giống như Mộ Nhược Ngôn vậy, gia sản bị tịch thu, cả nhà bị chém. Vốn dĩ Thiên Xu tại thời khắc ấy nên trở lại thiên đình, nhưng chẳng ngờ phàm nhân kia lại có thể phá được thiên mệnh, cứu thoát Thiên Xu. Hắn cùng Thiên Xu cùng sống trong một tiểu viện, như chim liền cánh như lá liền cành, Mệnh Cách Tinh quân chẳng có cách nào, đành để Thiên Xu lâm trọng bệnh, người kia ở cạnh giường Thiên Xu, ngày đêm không nghỉ, dốc lòng chăm sóc.

Cuối cùng khi Thiên Xu về lại thiên đình, thì nút sống trên tay người kia đã trở thành nút chết. Ngọc bội trên người Thiên Xu, cũng chính là vật ngày đó người kia tặng, mấy nghìn năm đã trôi qua, nhưng Thiên Xu vẫn đeo bên mình”.

Thì ra sau lưng Thiên Xu còn một đoạn chuyện xưa như thế, quả thực khiến người ngồi nghe như ta đây không khỏi bồi hồi xúc động, thổn thức cảm thán.

Hoành Văn nghiêng đầu nhìn ta, ta thở than khen ngợi: “Đúng là một quá khứ cảm động lòng người”.

Hoành Văn lạnh lùng nói: “Ngươi nghe câu chuyện này, không thấy quen tai sao?”.

Quen tai? Sao tự nhiên lại dùng cái từ này.

Hoành Văn cười khẩy một tiếng: “Ngươi nhìn vào trong hồ sen đi”. Hắn phất tay một cái, hoa sen và lá sen trong hồ liền tách ra hai bên, để lộ ra một khoảng nước trong, mặt nước đột nhiên phủ thêm một tầng sáng bạc, tựa như gương, chiếu ra một cảnh tượng ngắn.

Trong gương có một gian phòng, trên tường treo bức họa của bậc học giả, trong phòng có bày hằng hà sa số bàn ghế thấp, tựa như một trường tư. Có hai đứa trẻ đang đứng đối diện nhau, tay của chúng rõ ràng được nối với nhau bằng một sợi tơ vàng. Hai đứa trẻ ấy một đứa mặt mày thanh tú, một đứa lông mày dựng ngược, nhất định là Thiên Xu và Nam Minh thuở nhỏ.

Có điều, chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy quen mắt. Đứng chen giữa hai đứa trẻ ấy, là một đứa còn quen mắt hơn, gương mặt trông thông minh, vừa nhìn đã khiến người ta yêu mến, đứa trẻ ấy ưỡn ngực đứng chắn trước mặt Thiên Xu. Gương mặt Nam Minh ngập tràn tức giận, quát: “Chỗ này không có chuyện của ngươi! Biết điều thì mau tránh qua một bên”.

Đứa trẻ kia nghênh ngang nói: “Bảo ta tránh qua một bên á, ngươi có bản lĩnh ấy không? Ta nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, ta sẽ bảo vệ hắn. Không qua được cửa ải của ta, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện bắt nạt hắn!”.

Nam Minh trừng mắt đứng đó một lúc, sau đó hậm hực quay người bỏ đi, lúc đi còn không quên đập bàn một cái, không ngờ sợi tơ vàng trên tay hắn lại lỏng ra, dính vào thành bàn.

Đứa trẻ kia quay người lại, vỗ vai Thiên Xu: “Ngươi yên tâm đi, ở trong trường này, có Tống Dao ta che chở, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!”.

Ta cứng lưỡi há mồm, sét đánh trúng đầu.

Đứa bé trong mặt gương kia túm lấy tay Thiên Xu, kéo y ra bên ngoài: “Đi, ra bên ngoài chơi”. Bàn tay vô ý tựa vào mặt bàn ban nãy, sợi tơ vàng liền dính lên tay, lấp lánh phát sáng, nối giữa nó và Thiên Xu…

Hoành Văn cầm bàn tay trái của ta lên, búng ngón tay một cái. Nơi ngón út là một sợi tơ vàng chói mắt đang cuốn quanh một vòng, ở chỗ cuối, là một nút chết…

Sao, sao lại thế được?!

Đứa trẻ trong gương nắm chặt lấy tay Thiên Xu, đứng trong sân cười hì hì: “Đỗ Uyển Minh, bài tập hôm nay ngươi làm hộ ta phải cẩn thận hơn một chút đấy”.

Đỗ Uyển Minh, ta đột nhiên nhớ ra người này, trước mắt đúng là lập lòe ánh kim.

Thiên Xu, Thiên Xu lại là Đỗ Uyển Minh… Cái gã, cái gã Đỗ Uyển Minh đó…

Nhưng, nhưng, nhưng vì sao giữa ta và Đỗ Uyển Minh lại nảy ra cái gian tình đoạn tụ chốn phàm trần là sao. Rõ ràng rõ ràng…

Hoành Văn nói, cười mà như không cười: “Dây đều buộc cả rồi, rõ ràng cái gì nữa?”.

Ta bấu chặt lấy vai của Hoành Văn, không biết nên đập đầu xuống đất hay đấm ngực giậm chân bây giờ.

Ông Trời trên cao, đây rõ là án oan mà…!!!!!

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ Chi Đế Phi Khuynh Thế