Saved Font

Trước/32Sau

Em Có Đau Không?

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
La Ninh một tay nắm tay Đình Bảo, một bên vai bị Hạ Đề ôm lấy thong thả đi xuống khu viện trước ánh mắt kỳ lạ của nhiều người.

" Hai người....có thể tách em ra chút không? "

" Không được " cả hai đồng thanh nhìn cô.

" Ai lại biết được buông em ra em lại đi náo loạn cái gì? "

" Đúng đấy "

La Ninh :"...." sao bình thường không thấy hai người hòa hợp như thế?

Cô bị hai đại nam tử chèn ép đi xuống hành lang, chợt có hai cô y tá đi từ phòng hồi sức ra, miệng luyên thuyên cùng nhau.

" Có vẻ cậu Đồng đó không chữa được rồi "

" Đúng đấy, bác sĩ có thể sẽ liệt nửa người, đợi cậu ấy tỉnh nhất định sẽ sốc lắm "

" Tội ghê, khi không đẹp trai tài giỏi, bây giờ lại bị liệt như thế "

Một y tá ghi chép vào sổ bộ bệnh án, ngẫm nghĩ hỏi

" À mà, cậu ấy họ Đồng, tên gì nhỉ? "

" Hình như là Đồng Hinh "

La Ninh bất ngờ dừng bước lại, ngó vào phòng hồi sức cách đó một tầng kính, ánh mắt mở căng ra ngạc nhiên.

Trên giường bệnh là nam thanh niên người bị băng bó hầu như cả thân thể, cổ tay cắm dày đặc ống truyền, tín máy đo nhịp tim cứ kêu lên đều đều cô nhìn rõ khuôn mặt đó, quả thật là Đồng Hinh.

Đình Bảo và Hạ Đề nhìn nhau một cái, rồi lại im lặng trong lòng cả hai đều nổi lên một trận phức tạp.

Cô nhìn người cách lớp kính một lúc, dường như đang suy tư gì đó.

" Ninh tỷ/ Ninh Ninh..."

" Kỳ lạ thật...."

" Hả...? "

" Em đã nghĩ em sẽ rất đau đớn, nhưng em chợt nhận ra...sau khi em chứng kiến bọn họ trả giá, lại chẳng thấy đau gì "

Cô nhìn Đồng Hình cách lớp kính, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, thở dài một tiếng ôm lấy Đình Bảo :" Về thôi, em đói rồi "

Họ nhìn nhau một lượt rồi xoa đầu cô :" Ừ, về nhà thôi "

Xóa hết giông bão, xóa hết hận thù, xóa hết hỉ nộ ái ố.

Ta cùng nhau về nhà, nhìn một bầu trời bình bình an an.

============

Chuyện của Đồng Hinh có vẻ không ảnh hưởng mấy đến La Ninh, cô vẫn cùng Hạ Đề và Đình Bảo vui vui vẻ vẻ phát cẩu lương đầy trời.

Cô gọt trái cây bày ra dĩa, đem ra phòng khách ngồi vào giữa hai người, Hạ Đề vừa lúc cúp điện thoại nhìn qua cô.

" Đồng Hinh tỉnh rồi "

La Ninh ngây người, cụp mi mắt cau mày, còn anh thì bị Đình Bảo giẫm vào chân trừng mắt một cái, nhưng anh vẫn duy trì ánh mắt quan sát cô.

" La Ninh, hắn muốn gặp em "

" Em cũng thế...ân ân oán oán, nên kết thúc rồi "

"..."

Tối hôm đó Hạ Đề cũng đưa cô đến bệnh viện, Đồng Hinh suy yếu nằm trên giường bệnh, lúc biết mình bị liệt, dường như đã phát điên, anh liên tục cố điều khiển thân thể nhưng đôi chân của anh có vẻ không còn nghe lời nữa.

Cuối cùng anh không còn cách nào khác, nói với y tá muốn gặp cô, anh cần động lực, cô là động lực duy nhất.

Cô bảo Hạ Đề ngoài, bản thân mang theo một rổ nhỏ có ba trái táo đi vào phòng bệnh.

Đồng Hinh nhìn thấy cô, trong lòng tràn đầy kích động, muốn mở miệng gọi cô nhưng cổ họng khô khốc, khàn khàn yếu ớt từng tiếng :" Ninh...Ninh "

" Đồng thiếu "

Đồng Hinh đưa tay về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn, cảm giác của kiếp trước lại ùa về, nó giống như năm đó cô vươn tay về phía họ cầu xin, chỉ có điều bây giờ tình thế này là ngược lại.

" Ninh Ninh....anh trả giá rồi, anh đã trả giá rồi...em về với anh được không? Cầu xin em..."

Cô lạnh lạnh nhạt nhạt ngồi vào ghế cách xa đó, ánh mắt nhìn ba trái táo, bắt đầu lấy nó gọt.

" Đồng thiếu, anh cho rằng bây giờ anh trả nửa cái mạng thì đủ sao? Anh quên rằng anh đã thiếu tôi bao nhiêu à? "

Giọng điệu cô vẫn bình thản, bình thản đến đáng sợ, sự lạnh lẽo trong lời nói khiến dây thần kinh anh căng thẳng.

" Là ba mạng, anh còn nợ tôi ba mạng. Một mạng mà tôi đỡ cho anh, một mạng của đứa nhỏ và một mạng sau cùng của tôi. Anh thực sự trả chưa đủ, cho dù trả đủ....tôi cũng không tha thứ cho anh "

Đồng Hinh là mối tình đầu, là tín ngưỡng, là người mà cô từng yêu đến trao tim móc phổi, cô chưa từng hối hận vì yêu, chả ai vì yêu mà ngu ngốc, người ta chỉ ngốc khi hành động trong ái tình mà dại dột.

Yêu không sai, yêu lạc hướng mới là sai.

Đồng Hinh run rẩy nhìn cô, các đầu ngón tay bất giác buốt lạnh, cô vẫn ung dung ngồi đó gọt táo.

" Ninh Ninh..."

" Các người đã hiểu cảm giác đó chưa? Cảm giác bị người mình yêu chà đạp từ thể xác đến lòng tự tôn, đã hiểu nó chưa? "

Cô đặt một trái táo xuống dĩa trên bàn, nhìn anh :" Có đau không? Tôi thì đau lắm, rõ là các người chịu sự trừng phạt,nhưng....tôi rất đau, đau đến mức tâm can đều vun vỡ "

Cô run giọng có chút kích động, vết cắt trên trái táo có phần lệch đi không đều.

" Đau vì năm đó mình ngu muội, đau vì năm đó hi sinh quá nhiều, đau vì năm đó không kiên cường trốn chạy, đau vì năm đó yêu anh..."

" Em....đừng nói nữa, cầu xin em, anh sai rồi...."

Cô tiếp tục gọt trái táo thứ hai :" Đồng Hinh, năm đó tôi đã trả giá quá nhiều, trả giá chỉ vì yêu. Tôi đã trả giá từ tự tôn, thể xác, tinh thần và sinh mệnh. Khi trở lại tôi thực sự chỉ muốn làm một người bình thường, lấy được đàn ông mình yêu, sinh con, chứng kiến đứa trẻ đó khôn lớn, lấy chồng lấy vợ, thành tài thành đạt, hạnh phúc cuối đời với mấy đứa cháu, vậy là tốt tốt lắm rồi "

Cô cười một cái, đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh, anh nhìn thấy cô cười, nụ cười đẹp đến ngơ ngác, anh nhận ra cô gái nhỏ năm đó....đã trưởng thành, trái tim của cô gái đó cũng không còn thuộc về anh nữa.

Cô tiếp tục gọt trái táo thứ ba, lần này hướng mắt về phía anh, trong mắt nhìn tầng trong vắt sạch sẽ

" Đồng Hinh, tôi đã hết yêu anh rồi, hết từ lâu rồi "

Từ khi gặp hai người đàn ông của đời mình, cô đã không còn yêu ba người họ nữa, cũng đối với Đồng Hinh không còn hi vọng gì.

Gọt đến trái thứ ba, dường như tốc độ tăng lên, ánh mắt không nhìn anh.

" Đồng Hinh, anh trả giá rồi, chúng ta không còn quá nhiều nợ, tôi có thể không tính toán với anh, anh có thể....bước ra khỏi đời tôi rồi "

Cô bổ trái táo đều đều, cắt thành hình dạng con thỏ, giống như hồi cấp ba, cô từng làm cho anh một hộp táo như thế.

" Đồng Hinh, cảm ơn vì năm đó cho em biết...thế nào là yêu đến sinh ly tử biệt, chúng ta nên buông đoạn ân oán này rồi. "

Cô rời khỏi phòng bệnh, trên bàn là đĩa táo được xếp gọn gàng đẹp mắt, cái mấy miếng không đều vì sự kích động ban nãy, mùi hương táo nhàn nhạt bên cánh mũi của anh.

Đồng Hinh ngây ngốc, chỉ còn mấp máy cánh môi đầy hối tiếc :" Ninh...Ninh "

Một người thanh thản, một người hối tiếc...

Thanh xuân như cánh đào rơi cuối mùa, chỉ có ngẩn nhìn hoài niệm, không thể quay lại, cũng không thể bước tiếp....

Trước/32Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Tu Chân Vứt Bỏ Thiếu