Saved Font

Trước/48Sau

Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 14: Thành phố hoa bằng lăng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có rất nhiều chàng trai tốt theo đuổi Tử Di. Chỉ là rất khó khăn để mở lòng với họ vì trái tim cô tồn tại một vết thương rất khó lành, vết thương đó vẫn thường rỉ máu theo năm tháng. Cô không muốn chữa trị, càng không muốn quên đi.

Gần đây bọn con gái lớp cô đang hâm mộ ca sĩ nào đó, họ mang rất nhiều poster lên lớp. Có mấy lần cô tò mò tới gần xem thì đều bị đám đông xô đẩy, mãi không ngóc đầu lên được.

Vài ngày sau cô may mắn được xếp chỗ ngồi cạnh một cô bạn là fan cuồng của anh chàng ca sĩ đó:

- Này, các cậu hâm mộ ai vậy? Cho tớ biết tên anh ta được không?

- Tên là Liễu Y Thần! Tớ cho cậu xem mặt anh ấy nhé?

Cô bạn đó vui vẻ lấy tờ poster từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Tử Di:

- Anh ấy nổi từ năm ngoái rồi, cậu nhìn nè!

Tử Di đón lấy tờ poster từ tay cô bạn, đôi mắt của cô sáng lên trong phút chốc rồi đột nhiên tối sầm lại. Cô nắm chặt tờ poster, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

- Cậu... cậu có chắc đây là nam ca sĩ cậu hâm mộ không? – Tử Di run run nói, chưa hay mắt mình đã đỏ au.

- Ầy... cậu nói gì kì vậy? Anh Y Thần nổi như vậy, chỉ có mình cậu là không biết thôi!

Là trùng hợp hay ngẫu nhiên? Là đau đớn hay hạnh phúc? Khuôn mặt đó ba năm nay cô chưa hề quên, bóng dáng đó ba năm nay đều đã khắc sâu vào tâm trí cô. Vậy mà đùng một cái, anh bất ngờ xuất hiện trên một tờ poster, đùng một cái, khiến trái tim cô nhói đau vô bờ.

Hạnh Ly – cô bạn fan cuồng đó thấy vẻ bất thường ở Tử Di liền đưa tay huơ huơ trước mặt cô vài cái:

- Sao thế? Đẹp trai quá à? Mà nghe các anh chị khóa trên nói Y Thần là cựu học sinh của trường mình đấy! Ôi tự hào ghê!

Cô nhếch miệng cười, điều này cô biết, biết rất rõ. Cô không nghĩ có ngày anh lại xa vời với mình thế này, giờ nếu đối diện với cô, anh có thèm để ý tới cô dù chỉ là một cái liếc mắt không?

Hỏi thêm mới biết, anh giờ là thần tượng của hàng trăm nghìn fan nữ trên cả nước. Đẹp trai, hát hay, rất quan tâm tới fan. Anh còn được fan dành tặng cho một cái tên ‘’Hoàng tử mùa xuân’’. Họ đặt tên như vậy là rất có cơ sở bởi anh rất ấm áp, ấm áp như mùa xuân vậy.

Cô cố gặng hỏi những thông tin về anh, cô bạn tốt bụng kia sẵn sàng thao thao bất tuyệt:

- Ra mắt hơn 10 album, các album được phát hành lúc nào cũng trong tình trạng cháy hàng. Hình như là con nhà có điều kiện bởi mỗi lần anh ghi hình, lần nào cũng là đồ hàng hiệu. Phối hợp quần áo không lòe loẹt chói mắt mà rất chất và phong cách. Show nào của anh cũng cháy vé, thậm chí giá vé còn rất đắt. Một con bé nghèo kiết xác như mình không thể có tiền để tới show của anh được. Mà nè, cậu đúng là một đứa mù thông tin toàn tập đấy, người nổi như thế mà cũng không biết!

Đâu phải cô mù thông tin, anh ra mắt công chúng với cái tên lạ như vậy, cô không biết là phải. Cái tên Tú Long thì ra đã trôi vào dĩ vãng lâu rồi, chỉ riêng cô không chấp nhận điều đó mà thôi.

Tú Long! Giờ em phải gọi anh là Y Thần đúng không?

Đang nghĩ ngợi miên man, cô bạn ngồi bên bỗng quay ra nói:

- Không hề có một chút tin tức gì về bạn gái của Y Thần, lại càng không có scandal. Ôi, người như thế không nhiều fan mới lạ!

Cô thấy lòng mình vui vui, chưa có bạn gái thì càng tốt. Thì ra anh đã không còn gắn bó với cô gái mặc váy đỏ cô thấy bên khách sạn năm nào rồi.

***

- Di, năm nay con định thi vào trường nào?

Bà Tuyết Liên nhẹ nhàng đặt cốc nước cam trên bàn học Tử Di, cô đang ngồi học thấy mẹ hỏi vậy liền trả lời một mạch:

- Dạ, trường Đại học Bạch Lăng!

- Bạch Lăng? Con muốn tới thành phố đó thi? Khá xa đấy con à!

- Không sao đâu mẹ. Con muốn tới đó xem thành phố hoa bằng lăng đẹp tới mức nào!

Cô nói thế nhưng lòng không nghĩ thế, cô muốn đến thành phố đó bởi vì có anh. Hoa bằng lăng có nở đẹp đến cỡ nào cũng không bằng nụ cười tỏa nắng của anh. Cô nhớ anh, nhớ lắm rồi!

Đêm đó cô mơ thấy mình trên tay bế một bé gái, bé gái đó giống cô y như đúc. Lại thấy phía xa xa Tú Long đang chạy lại gần, gương mặt anh rạng rỡ, miệng cười hạnh phúc. Anh dang rộng tay về phía cô, cô vui mừng bế đứa trẻ chạy lại. Nhưng... ! Vòng tay anh không ôm cô mà ôm người phụ nữ đứng cạnh cô. Người phụ nữ đó cũng đang bế một đứa trẻ, đứa trẻ đó giống y hệt anh. Ánh trăng trải dài trên mặt đất bỗng chốc như vỡ vụn.

Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa đầy lòng bàn tay. Giấc mơ quái lạ gì thế này?

- Không, đó không phải là sự thật. Nếu đứa bé kia là con của anh, vậy đứa bé trên tay mình là con của ai? – Cô hoảng sợ, lẩm bẩm một mình như người mất hồn.

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày cô nhận được giấy báo trúng tuyển cũng tới thật nhanh. Cầm tờ giấy báo, cô nở nụ cười thật tươi:

- Tú Long! Đợi em nhé!

Thực ra không cần anh đợi cô cũng được, bây giờ chỉ cần tìm được anh, đối diện với anh, anh cho cô một câu trả lời, thế là đủ.

Cô yêu anh. Tình yêu đó đến tự lúc nào cô cũng không hay, chỉ biết đến khi nó như đóa hoa kiều diễm nở rộ trong lòng thì anh đã rời xa.

Nếu ngày đó anh không đến, cô sẽ không yêu anh, sẽ không ngày đêm mong nhớ anh như bây giờ. Đích thị anh chính là kẻ cố tình gây thương nhớ cho cô rồi bỏ đi, tội của anh nặng như vậy, sao cô có thể tha thứ?

**

Kể từ ngày ai đó rời đi, lưu ly chẳng còn nở nữa, dù đã kì công chăm sóc nhưng hoa vẫn chẳng thể hé mầm. Từ đó và mãi mãi về sau...

Thành phố Bạch Lăng nhiều nắng đến lạ, cô ngơ ngẩn bước đi trên từng con phố, ngắm nhìn những dãy nhà chìm trong biển hoa bằng lăng tím mà lòng lâng lâng thoải mái vô cùng.

Phải chăng vì nơi đây có anh? Liệu anh đã từng đi qua con đường này chưa?

Anh đã từng đi qua đây, nhưng là cùng với một người con gái khác. Họ tay trong tay, sánh bước bên nhau dưới ánh nắng ngập tràn. Cô không biết, sẽ không thể biết được những điều đó.

***

Tử Di bước vào căn phòng trọ mà hoa mắt chóng mặt, cô tự rủa thầm bản thân mình ngốc nghếch đi đầu trần dưới nắng. Giờ thân cô thế cô, bệnh ra đấy thì cũng không có ai chăm, tốt nhất là phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn.

- Chào nhé! Bạn cùng phòng! – Cô bạn ngồi trên chiếc giường đối diện Tử Di bất giác lên tiếng.

Từ lúc vào phòng do mệt mỏi quá nên cô đã thiếp đi, chẳng kịp để ý xung quanh. Nghe tiếng chào, cô gắng gượng ngồi dậy, nở nụ cười thân thiện:

- Chào bạn! Bạn tên gì?

- Hà Khanh! Còn cậu?

- ....

Sau một hồi chào đáp nhau xong, hai người việc ai người đó làm, cả ngày hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi. Đặt người nằm xuống, điều đầu tiên cô nghĩ đến là cần tạo dựng mối quan hệ tốt với người bạn mới, như thế mới có thể sống thoải mái. Cô cần tìm một người bạn, như thế mới bớt cô đơn trong những tháng ngày chưa tìm thấy anh.

Buổi tối hôm đó sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô chợt nhìn thấy cô bạn cùng phòng dán đầy ảnh của ‘’ca sĩ Y Thần’’ lên mấy bức tường xung quanh. Bất chợt cô thấy lòng mình vui vui, như thế cũng tốt, sáng nào cũng có thể nhìn thấy anh.

Ba năm không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để cô biết mình không thể sống thiếu anh. Cô cứ hoài niệm mãi quá khứ có anh bên cạnh. Để rồi khi chợt tỉnh thì thấy hiện tại quá phũ phàng.

Anh đã trở thành thần tượng của biết bao cô gái. Kiểu tóc thẳng đơn giản anh thay bằng kiểu tóc hiện đại – Mohawk. Những đường nét trẻ trung của thời niên thiếu đã biến mất, thay vào đó là vẻ lịch lãm, cuốn hút của một người có khí chất. Giờ anh đường đường là Liễu Y Thần – một người nổi tiếng thực sự, đâu còn là Tú Long thân thuộc của ngày xưa.

- Cậu có hâm mộ anh ấy không? – Hà Khanh thấy cô ngồi thần người ra thì tò mò hỏi.

- À... Y Thần hả? À ừ có... tất nhiên rồi!

Hâm mộ ư? Cô chưa bao giờ hâm mộ anh, cô chỉ yêu anh mà thôi. Có thể các fangirl khác đã gắn bó với anh trong bao tháng ngày anh mang bên mình những ánh hào quang sáng chói. Còn cô, cô chỉ được bên anh trong lúc anh là một chàng trai giản dị, ấm áp, thân thuộc chứ không xa vời như bây giờ.

- Sắp có show của Y Thần ở gần đây, lâu lắm rồi anh mới đến. Mình phải kiếm một công việc làm thêm nào đó để đến show của anh.

- Nơi Y Thần ở cách xa chỗ này không?

- Hơi xa, đi xe 3 tiếng mới đến.

- Ồ, thì ra thành phố Bạch Lăng lại rộng đến vậy. – Cô chép miệng, như thì thầm với chính mình.

Đang ngồi nghịch điện thoại bỗng Hà Khanh đứng phắt lên, đưa cái điện thoại gần sát mặt, mắt chữ A, mồm chữ O:

- Gì đây? Gì thế này? Lại báo lá cải ư? Nói với tôi là không phải như thế đi!

Tử Di bị cô nàng làm cho chấn động, vội đứng dậy chạy sang, ngó ngó vào cái điện thoại:

- Tin gì đấy?

- Lộ diện bạn gái ''xinh như mộng'' của ca sĩ Liễu Y Thần!!

Trước/48Sau

Theo Dõi Bình Luận