Saved Font

Trước/9Sau

[Fanfiction Tfboys] [Vương Tuấn Khải] Thầm Lặng

Chương 6: Không Giống

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thật ra ban đầu chủ nhiệm Trương định xếp tôi ngồi cạnh lớp phó Vương để có gì không hiểu thì tiện hỏi luôn, và tôi cũng không phản bác. Bởi quả thực tôi vẫn chưa biết gì về ngôi trường top 50 quốc gia này cả, muốn tìm hiểu thêm một chút, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt tức tối của Thẩm Nhược Giai, lòng tôi lập tức chùng xuống, tôi cũng không muốn ngày ngày nghe cô ả lải nhải vớ vẩn trước mặt mình nên từ chối đề nghị của cô Trương Vân.

Thế là tôi được chuyển ra dãy ngoài cùng bàn thứ hai, ngồi cạnh một bạn nam lập dị. Cậu ta tiết nào cũng gục đầu xuống bàn ngủ, giáo viên giảng gì đều không quan tâm, không ghi chép bài, cũng không nói chuyện với ai, học xong thì đợi cả lớp về mới chầm chậm đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi ban đầu có chào hỏi một chút nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của tôi, cậu ta nhả ra đúng hai chữ.

"Trịnh Lăng."

Cậu ta nằm bò ra bàn, hai phút sau đã nghe thấy rõ tiếng ngáy.

Tôi lập tức cụt hứng, bực tức nhìn lên bảng, không thèm để ý cậu ta nữa. Tôi không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc phải trải qua ba năm cao trung trong cái lớp học đáng ghét này như thế nào.

Tôi nhớ lại những cuốn truyện thanh xuân vườn trường bóng bẩy tôi từng đọc miêu tả về bạn nam cùng bàn đẹp trai, học giỏi, biết chơi thể thao, có nụ cười toả nắng, nói chung là mọi thứ đều hoàn hảo đó, rồi nhìn lại con sâu ngủ ngồi cạnh tôi.

Tôi gục đầu xuống bàn, khóc không ra nước mắt.

Sự thật có cần tàn nhẫn tới mức này không?

Những ngày tháng tiếp theo của tôi khá bình thường, ngoại trừ những lần bị Thẩm Nhược Giai làm phiền thì cũng không có gì quá đặc sắc. Ngoại trừ lớp phó Vương tôi có nói chuyện vài câu vì cả hai đều ở trong đội tuyển Toán thì trong lớp 10A1 này tôi chưa giao tiếp với bất cứ ai, dù chỉ là nửa từ.

Chẳng phải là tôi đang làm bộ, mà là vì tôi mất thiện cảm với lớp học này ngay từ lần đầu tiên, cũng có một lý do nữa là cả lớp đều đã quen nhau từ lâu, nên những ai chơi với nhau đều vô cùng thân, thân đến mức chẳng có nổi một chỗ trống để tôi chen vào.

Tôi từng trải qua cảm giác này một lần, nên cũng không hụt hẫng lắm.

...

Mới đầu năm, vẫn chưa phát sách giáo khoa nên cặp ai nấy đều nhẹ tênh, chỉ có mỗi hộp bút, giấy nháp và một quyển vở để ghi bài. Nhưng đó là các lớp khác, còn lớp tôi là lớp 10A1 cơ mà, vậy nên tuy không ai nói gì nhưng mỗi khi vào giờ học, cả lớp không hẹn mà cùng lấy sách bài tập cùng quyển sách giáo khoa nát tươm mua từ trước hè của môn Tự nhiên ra làm bài.

Theo như tôi quan sát, thì chỉ có mỗi tôi và lớp trưởng Vương tập trung nghe giảng môn Xã hội trong khi cả lớp đang ồn ào hỏi nhau bài tập Hoá học lớp 11 thôi.

Tôi biết rằng mấy lớp có tỷ lệ học bá cao như thế này thể nào trong kỳ nghỉ hè đã học trước kiến thức rồi, nên không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là tôi thật sự lo lắng, không biết bản thân còn giữ được danh hiệu top 10 học sinh giỏi nhất toàn trường không nữa.

Hồi trước tôi hỏi lớp trưởng Vương cách làm một bài toán của đề ôn thi đội tuyển, sau đó tiện hỏi luôn một câu:

"Sao cậu lại chú trọng học cả các môn Xã hội vậy? Tớ thấy mọi người trong ban Tự Nhiên không bao giờ để tâm tới mấy môn đó cả, chỉ tìm cách để qua điểm liệt thôi. À, hay là cậu muốn tất cả các môn đều được điểm cao?"

Vương Tuấn Khải trước sự dò xét của tôi, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.

"Cũng không hẳn, chỉ là tớ thấy tất cả các môn học đều đáng được tôn trọng."

Tôi gật gù nói một câu, ra vậy.

Tôi cảm thấy cậu ấy được nhiều người quý mến cũng chính vì điều này.

Trước/9Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn