Saved Font

Trước/9Sau

[Fanfiction Tfboys] [Vương Tuấn Khải] Thầm Lặng

Chương 8: Dần Dần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một tháng trôi qua, tôi bắt đầu quen được với nhịp sống và môi trường mới ở đây.

Kỳ thi chất lượng vừa kết thúc, có vài bạn học được thầy cô chọn để giúp ghép số thứ tự đã bắt đầu truyền ra những thông tin như ai xếp đầu khối ai cuối khối. Trong lớp cả sáng luôn xì xào chuyện điểm thi, thầy Thẩm dạy Toán nhắc mãi tiếng rì rầm vẫn không ngớt trong khi nhìn qua thì lại chẳng thấy ai nói chuyện cũng trở nên bất lực, đành tiếp tục quay lên giảng bài toán hàm số không người nghe.

Kỳ thi này tôi thấy tôi làm ổn, ngoại trừ Vật Lý có một phần kiến thức tôi không nắm chắc mà kết quả đề thi lại trúng phần đó là trọng tâm nên không biết ra sao.

Tôi nhớ đợt thi vừa rồi, vì vô cùng tự tin với thành tích của mình nên tất cả các kỳ kiểm tra lớn nhỏ trước đây đều chưa từng đánh bại được tâm lý vững vàng của tôi, vậy nên khi đã ngồi vào phòng thi, lòng tôi vẫn sóng yên biển lặng.

Vì trường Bát Trung nổi tiếng cực kỳ nghiêm ngặt trong quy chế thi cử nên bất cứ kỳ thi nào cũng đều chia phòng. Tôi được xếp vào danh sách thi ở lớp 10A6, có lớp phó Vương và hai người tôi không biết tên là bạn cùng lớp cùng phòng thi với tôi. Tôi làm môn nào cũng khá nhanh nên vẫn thừa thời gian ngắm nghía xung quanh. Tuy nói ngoài miệng là trông thi chặt nhưng thật ra giám thị phòng tôi còn ngồi ở bàn giáo viên thong thả chơi điện thoại, ai ở bên dưới làm gì cũng chẳng quan tâm.

Tôi thuộc cung Sư Tử, tính cách vô cùng chính trực và nóng nảy, vậy nên không thể chấp nhận nổi việc quay cóp hay hỏi bài trong giờ kiểm tra, mà muốn như thế thì trước phải có một vị giám thị thật nghiêm túc. Song nhìn lại thái độ dửng dưng của ông thầy hói kia mà tôi tức đến mức muốn đi đến đập vỡ cái Iphone 6 trong tay ông ta. Cũng may trường Bát Trung bốn phương tám hướng đều có camera nên không có kẻ dám giở trò, nếu không thì chắc chắn đến 120% tôi sẽ viết đơn khiếu nại lão giáo sư này tới hiệu trưởng mất.

Cấm học sinh mang điện thoại thông minh đến trường, nếu để thầy cô phát hiện sẽ bị hạ hạnh kiểm, mời phụ huynh, thế nhưng giáo viên thì lại được đường đường chính chính cầm điện thoại lướt Weibo trong khi trông thi, đây là cái đạo lí rách gì thế này?

Tôi cố nuốt cục tức xuống bụng, lướt qua lớp trưởng Vương ở phía dưới hai bàn vẫn đang làm bài, lại đành nằm gục xuống bàn đợi hết giờ.

....

"Ê, Thiên Lam!"

Tôi chậm chạp ngẩng đầu, mắt vì gối lên tay quá lâu mà nổ đom đóm, phải vài phút mới trở lại bình thường. Tôi nhìn người trước mặt, nhất thời quên mất đó là ai, lại ngó nghiêng xung quanh mới phát hiện người trung phòng đã đi gần hết.

Lớp phó Vương nhìn vẻ ngơ ngác của tôi mỉm cười bất lực: "Ngủ luôn trong phòng thi thì tớ cũng phục cậu thật. Cũng may tên bọn mình gần nhau, lúc thầy gọi tên nộp bài tớ tiện tay nộp hộ cậu luôn rồi."

Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cứ ngẩn ra nghe cậu ấy nói, một lúc sau mới hiểu ra vấn đề liền lặng lẽ gật đầu, đứng lên đi thẳng ra cửa.

"Ê ê ê cậu đi đâu thế??"

Lớp phó Vương hoảng hốt đuổi theo giữ tay tôi lại.

Bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp của cậu ấy vừa mới chạm vào tay tôi liền doạ tôi sợ đến mức giật mình quay lại trừng mắt nhìn cậu ấy.

"Cậu làm gì thế?"

"Cậu định đi đâu?" Thay vì trả lời thắc mắc của tôi, cậu ấy hỏi ngược lại.

"Về nhà ngủ tiếp."

"...."

"À, về lớp ngủ tiếp."

Lớp phó Vương dường như càng lúc càng bó tay với sự ngáo ngơ của tôi, cậu ấy lặng lẽ chỉ vào chiếc cặp màu cam đang tủi thân nằm lăn lóc một mình trên bục giảng.

Tôi lúc này mới cảm giác bản thân được khai sáng, có chút xấu hổ nên không nói lời nào cầm lấy chiếc cặp rồi đi lách qua người cậu ấy.

Cũng may sự việc này chỉ có tôi và cậu ấy biết, chứ nếu có kẻ thứ ba chứng kiến thể nào cũng đến tai Thẩm Nhược Giai cho mà xem. Những ngày tháng bình yên của tôi ở Trùng Khánh vì có mặt cậu ta mà đổ bể hết cả.

Tôi đang suy nghĩ miên man thì tiếng thước kẻ bằng gỗ đập mạnh xuống bàn giáo viên vang lên làm tôi bừng tỉnh. Thầy giáo Thẩm vừa trở về với khuôn mặt đằng đằng sát khí, trên tay cầm một xấp đề thi, thầy gọi cán bộ môn Toán lên trả bài.

Bài thi lần lượt được truyền đi, lớp học vừa im lặng được một chút lại bắt đầu ồn ào, có người gào lên sung sướng, cũng có người lặng đi khẽ cúi đầu.

Tôi đang mải nhìn sắc thái muôn hình vạn trạng trên khuôn mặt bọn họ, bỗng dưng có một tờ giấy nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt tôi. Tôi lẳng lặng liếc nhìn.

149?

149?

149???

Tôi trố mắt, kinh ngạc hết mức. Tuy tôi không phải chưa từng được điểm tuyệt đối nhưng đối với tôi mà nói con số này cũng khá khó tin đấy.

Làm vớ vẩn chưa đến bốn mươi phút rồi ngủ gục luôn trong phòng thi cũng được 149 điểm sao....

Tôi còn đang ngẩn ngơ thầm cảm phục ông trời thật có mắt thì con sâu ngủ dù trời sập cũng không dậy ở bên cạnh bỗng vươn người giật lấy bài thi trong tay tôi.

Trịnh Lăng vừa xem bài vừa gãi quả đầu rối tinh rối mù không bao giờ chịu chải chuốt đàng hoàng của mình, đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ nên hằn rõ tia máu.

Ớ, cái tên ngày nào cũng gục đầu xuống bàn như chết này mà thiếu ngủ ấy hả?

Cán bộ môn Phó mặt lạnh như tiền đi về phía tôi, vô cùng bất mãn đập mạnh bài thi của ai đó xuống bàn tôi. Trước khi về chỗ cậu ta còn lườm một cái sắc bén làm tôi khẽ lạnh sống lưng. Tôi cũng không cần phải tốn quá nhiều thời gian để biết lý do tại sao cậu ta làm thế.

"Bài thi lần này lớp chúng ta làm khá tốt, trong đó có bạn... Hoàng Thiên Lam là được 150 điểm - cao nhất trong cả lớp nói riêng và toàn khối nói chung." Thầy Thẩm nhăn mày nhìn danh sách lớp, có lẽ đang tự hỏi cái tên lạ hoắc này ở đâu chui ra, nét chân chim hiện rõ nơi khóe mắt. "Hoàng Thiên Lam là bạn nào nhỉ?"

Tôi trong trạng thái không - thể - tin - nổi, xúc động dâng trào từ từ giơ tay lên, ngay lập tức hơn bốn chục cặp mắt trong lớp liền đổ dồn về phía tôi như thể kẻ họ đang nhìn là tội đồ cần phải tiêu diệt.

Ha ha... Tôi nên cười hay nên khóc đây?

Tuy tôi rất tự tin về khả năng của mình nhưng mới lần đầu thi dưới áp lực của môi trường mới của một trong những ngôi trường hàng đầu quốc gia đã đạt được điểm cao nhất khối, vượt qua toàn bộ những người đã học ở đây từ hồi mới bập bẹ đánh vần, có phải... hơi bất khả thi không nhỉ?

Tôi như thấy được tương lai đen tối của mình phía trước mặt.

Còn kẻ nào đó được 149 điểm chỉ khẽ cắn môi, liếc sang bài của tôi còn chưa đến hai giây đã cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục gục đầu xuống bàn.

Tôi lườm hắn ta, thật không ngờ con sâu ngủ này cũng là học bá, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, tôi nhất định phải đề phòng hắn ta mới được.

Trước/9Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Diệu Thủ Tiên Y