Saved Font

Trước/54Sau

Gả Cho Ta

Chương 24: Em Sao Lại Thích Cắn Người Như Vậy?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, con chó đen lớn sủa um, Đào Yến Cần cũng kêu um, gà vịt trong sân nhà ai cũng đều bị doạ sợ, thi nhau kêu lên, thật đúng là một cảnh tượng đặc sắc.

Cả đôi giày của Đào Yến Cần đều bị vứt bỏ, hai chân khập khiễng vẫn liều mạng chạy tới, cuối cùng hai vệ sĩ của cô ta cũng vất vả bò dậy khỏi mặt đất, vội vã cứu người. Chẳng qua nhiều chó như vậy, mà Đào Yến Cần chỉ mang có hai vệ sĩ, cho dù mỗi người bắt hai con thì cũng chỉ bắt được bốn con chó, còn lại bốn con vẫn điên cuồng đuổi theo Đào Yến Cần không thôi.

Đào Yến Cần gào lên, thôn dân thì cười đau cả bụng chỉ trỏ cô ta, không ai có ý định gọi chó của mình về.

Cố Trường Đình không ngờ sẽ có người chạy đến thả chó, nhìn cảnh tượng khôi hài này liền bật cười.

Bóng đen chạy đi thả chó vẫn trốn ở trong một căn nhà phía xa mãi không ra, Cố Trường Đình không nhìn ra là ai, nhưng khi quét qua đám người, cậu phát hiện quả nhiên có một người mất tích.

Hẳn là em ba của Triệu Giản, tên là Triệu Kỳ, hình như chưa tới hai mươi tuổi, bình thường không thích nói nhiều, dường như còn không có cảm giác tồn tại. Chính là tối hôm qua, Cố Trường Đình và Triệu Giản đã vô tình đụng phải cậu ấy.

Đào Yến Cần ngã xuống đất không biết bao nhiêu lần, toàn thân đều là bùn đất, bộ dáng hết sức chật vật, căn bản đã không còn sức phách lối như vừa rồi.

Mấy con chó kia rốt cục được giữ lại, Đào Yến Cần vừa khóc vừa kêu: "Các ngươi chờ đó, các ngươi chờ đó! Tao muốn báo cảnh sát!"

Đào Yến Cần vừa khóc vừa nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, bấm lên, không có tín hiệu.

Nơi này vùng quê hẻo lánh, đường còn chưa sửa sang, điện cũng không có, huống chi là tín hiệu, sau khi đi vào gần như là cách biệt với thế giới bên ngoài.

Cố Trường Đình nhìn bộ dạng kia của cô ta, mỉm cười bước ra khỏi đám người.

Triệu Giản nhìn thấy, vội vàng đi theo, sợ người phụ nữ kia lên cơn điên lại làm Cố Trường Đình bị thương.

Cố Trường Đình nói: "Đào tiểu thư, giữa chúng ta quả thực có ân oán không nhỏ, nhưng tôi thật không ngờ cô lại tự mình đưa tới cửa."

Đào Yến Cần không hiểu ý cậu, vẫn ác độc nói: "Cố Trường Đình, mày đợi đó!"

Cố Trường Đình cười nói: "Cậu nói này tôi cũng muốn gửi đến Đào tiểu thư. Tôi đối với Đào tiểu thư đã khó chịu từ lâu rồi. Lúc trước vì Cố gia, cho nên tôi không muốn gây chuyện, cảm thấy hay là bỏ qua đi. Nhưng hiện tại xem ra là không thể. Nếu không cho Đào tiểu thư ký ức sâu sắc một chút, Đào tiểu thư sẽ không nhớ. "

Đào Yến Cần giễu cợt nói: "Mày có thể làm gì tao? Cố Trường Đình, mày chỉ là thứ rác rưởi! Mày còn cho rằng bản thân không tầm thường sao?"

Cố Trường Đình nói: "Vậy tôi hôm nay nói cho cô biết, một tháng, xem thử Đào gia còn có thể sống sót qua một tháng hay không, xem rốt cuộc là ai mới phế vật, ai ngay cả phế vật cũng không bằng."

Đào Yến Cần bị vẻ mặt kiêu ngạo của cậu làm tức giận, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, dù sao Triệu Giản đang ở bên cạnh Cố Trường Đình, cô ta cơ bản không phải đối thủ của hắn, nếu ra tay cô ta sẽ chịu thiệt.

Đào Yến Cần thật sự không có cách nào, tức giận muốn chết: "Cố Trường Đình, mày đúng là không biết xấu hổ, muốn phá Đào gia của tao? Đúng là buồn cười, cho rằng mặt mũi của mình lớn bao nhiêu."

Cố Trường Đình nói: "Đào gia cũng cần tôi phá sao? Đào tiểu thư, mau về nhà đem tất cả sổ sách của Đào gia ra xem cho rõ đi."

Đào Yến Cần không tin, từ khi ôm được chân Cố tiên sinh, Đào gia cũng đã thuộc vào hàng giàu có rồi, sao có thể nói sập là sập.

Cố Trường Đình nói xong mấy lời này liền không muốn nói thêm nữa, xoay người rời đi. Đào Yến Cần lại ôm hận trong lòng, cảm thấy mình chạy tới một chuyến lại tự rước nhục nhã, mười phần không cam tâm.

Chỉ là Đào Yến Cần cũng không nghĩ ra được cách nào hay, cô ta định nằm ra đường khóc lóc ăn vạ, nhưng thôn dân lại mang mấy con chó ra, nói muốn thả chó cắn cô ta.

Đào Yến Cần sợ quá, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải mang theo vệ sĩ rời đi.

Trước đó còn có người khen Đào Yến Cần xinh đẹp, hiện tại không ai nói thế nữa, đều thấp giọng nói: "Ai mà lấy cô ta thì khổ. Nói chuyện hết sức vô lý."

"Đúng vậy, loại người này sẽ phải gặp quả báo."

Bên kia, Trâu Tung đã mang các kỹ thuật viên mà Cố Trường Đình tìm đến để khảo sát tình huống ngôi làng, nhìn xem làm sao mở đường nối điện.

Y không biết Đào Yến Cần đến đây làm loạn, đi theo mấy người đó quanh núi vài vòng, mệt muốn chết, dưới cái nóng mùa hè, toàn thân đã ướt đẫm.

Trâu Tung lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, cũng đã gần trưa, y sáng vẫn chưa ăn, giờ đói muốn chết, băn khoăn không biết có nên về hay không, mặc dù không muốn làm bóng đèn nhưng cơm trưa thì vẫn phải ăn chứ.

Những người khác phải tiếp tục khảo sát, Trâu Tung đành một mình về thôn, thôn nhỏ, cũng sẽ không lạc đường.

Vừa đi tới cổng thôn, y bỗng nhìn thấy một cô gái chạy tới, cô gái thoạt nhìn không giống người trong thôn.

Trâu Tung cảm thấy lạ, cố ý nhìn kỹ lại, sau đó y liền sửng sốt, bởi vì người này y biết, đó chẳng phải là tiểu trợ lý bên cạnh Tống Hữu Trình sao?

Cô gái nhỏ cũng nhìn thấy Trâu Tung, thở hồng hộc chạy tới, nắm lấy cánh tay Trâu Tung nói: "Trâu tiên sinh, anh có nhìn thấy Trình ca không? Trình ca có đi cùng với anh không?"

Trâu Tung ngẩn ra: "Anh ấy sao lại đi với tôi? Tôi không có gặp anh ấy."

Lúc trước hỏi đường, Trâu Tung quả thật có thấy Tống Hữu Trình, nhưng hai người cứ như xa lạ, không ai nói chuyện, cũng không đến gần.

Trâu Tung cảm thấy bối rối, nhưng tiểu trợ lý lại tỏ vẻ lo lắng, đến mức sắp khóc.

Trâu Tung ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trợ lý nói: "Ngày hôm qua anh Trình nói là muốn đi tìm Trâu tiên sinh, tự mình lái xe đi rồi không quay lại, sáng nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, Lâm tỷ đột nhiên rất tức giận, bảo tôi đưa anh ấy về. Phim cũng không cần đóng, khẳng định là có chuyện gì đó. Trịnh ca còn ... "

Lâm tỷ trong miệng trợ lý Trâu Tung cũng biết, là người đại diện của Tống Hữu Trình, xem ra vẫn chưa thay đổi.

Trâu Tung nghe được tiểu trợ lý do dự, hẳn là có chuyện không thể nói thẳng, cũng không muốn hỏi, chỉ nói: "Đừng lo lắng, anh ấy thích đi lung tung vậy đó, cô ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy còn không biết sao? Nói không chừng hai ngày nữa sẽ quay lại. "

Trợ lý còn đang lo lắng, gấp gáp như kiến bò chảo nóng: "Trâu tiên sinh, nếu như nhìn thấy anh Trịnh, có thể liên hệ ngay với tôi được không?"

Trâu Tung nhìn cô vội vàng như vậy, dứt khoát gật đầu: "Được."

Tiểu trợ lý nhanh chóng lấy giấy bút ra, ghi số điện thoại di động của mình cho Trâu Tung, cảm ơn tới lui, nhắc y liên lạc ngay khi thấy Tống Hữu Trình.

Trâu Tung đồng ý, cô trợ lý nhỏ cũng đáng thương, vội vàng chạy đến chiếc ô tô đậu ở đầu thôn, cô lên xe, không biết lại muốn đi đâu tìm người.

Trâu Tung cầm lấy số điện thoại, nhìn một lúc rồi tiếp tục đi về, bụng y sắp dính vào lưng rồi đây.

Trâu Tung một đường đi tới, người trong thôn ước chừng đều đang ở nhà Triệu Giản, cho nên trên đường không có ai, rất yên tĩnh, thật ra thôn nhỏ bình thường cũng yên tĩnh như vậy, không khác biệt lắm.

Cách đó không xa có một con chó đen lớn bị trói ở cửa nhà, dây xích cột nó lớn, con chó đen trông có vẻ hung hãn, nhưng lúc này lại khá ngoan ngoãn, nằm trên mặt đất thè lưỡi, liếm cái gì đó giống như miếng thịt.

Trâu Tung buồn cười nhìn con chó lớn, nghĩ làm sao giống Triệu Giản nhà Cố Trường Đình thế, tuy rằng bộ dáng siêu hung dữ, nhưng lại rất ngoan, thật sự không ngờ được a.

Trâu Tung đang cười lại đột nhiên cứng đờ, bởi vì có một người đang ngồi xổm trước mặt con chó lớn, bóc xúc xích đút cho nó ăn.

Đó là một người đàn ông, dáng người hẳn là rất cao, bởi vì ngay cả khi ngồi xổm trên đất cũng có nhìn thấy đôi chân rất dài. Tóc anh ta có chút lộn xộn, quần áo xộc xệch, còn dính rất nhiều đất, nhìn rất chật vật, chỉ là kết hợp với khuôn mặt cấp ngôi sao kia, đột nhiên không chật vật nữa, ngược lại có chút gợi cảm xấu xa.

Trâu Tung trợn to hai mắt, vừa rồi trợ lý còn hỏi y Tống Hữu Trình ở đâu, thật không ngờ Tống Hữu Trình lại ngồi xổm ở ngay đây cho chó ăn!

"Anh... anh sao lại ở đây?" Trâu Tung nghẹn họng: "Trợ lý đang tìm anh đó, để con gái người ta lo lắng muốn khóc."

Tống Hữu Trình thả miếng xúc xích còn lại trong tay xuống cho con chó đen, phủi tay đứng lên, cười với Trâu Tung, rồi sải chân dài đi tới.

Trâu Tung trong tiềm thức muốn lui lại, một năm không gặp, nhìn gần mới thấy Tống Hữu Trình dường như đã gầy đi, đường nét khuôn mặt càng thâm thuý, thân hình cũng đẹp hơn, trách không được lại trở thành minh tinh lớn, giá trị nhan sắc tuyệt đối xuất sắc.

Tống Hữu Trình nói: "Đừng liên hệ với cô ấy."

Trâu Tung nghe vậy lập tức nói: "Đừng đùa giỡn nữa, làm trợ lý của anh cũng thật xui xẻo, hiện tại em sẽ liên lạc với cô ấy, anh trốn ở đây làm gì."

Trâu Tung lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho trợ lý, Tống Hữu Trình nhìn thấy, cũng không ngăn cản mà chỉ khoanh tay nhìn y.

Trâu Tung lấy điện thoại di động ra xem, mắt trợn tròn, điện thoại di động không có tín hiệu, căn bản là không gọi được, đúng là xấu hổ.

Tống Hữu Trình cười: "Xem ra là không có cách nào liên hệ."

Trâu Tung nhìn nụ cười của hắn cứ có vẻ khiêu khích, trợn mắt tức giận nói: "Trợ lý của anh vừa mới rời đi, anh chạy nhanh lên, có thể đuổi kịp đấy."

Tống Hữu Trình tiến lên một bước, lại gần Trâu Tung, nói: "Anh gây ra chuyện rồi, người đại diện và công ty rất tức giận, cho nên anh tới đây nương nhờ tị nạn, em thu lưu anh được không?"

"Em thu lưu anh?" Trâu Tung nhỏ giọng: "Em làm sao thu lưu anh, em cũng đang đi nương nhờ đây.."

Trâu Tung từ nước ngoài trốn trở về, chính xác cũng là đang nương nhờ tị nạn, cùng Tống Hữu Trình quả nhiên là cá mè một lứa.

"Vậy chúng ta đúng là duyên phận rồi." Tống Hữu Trình nói.

Trâu Tung thấy anh ta lúc nói chuyện cũng cười tủm tỉm, không hổ là ảnh đế, khi nói chuyện ánh mắt rất có thần thái, khiến Trâu Tung luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta tràn đầy thâm tình, nhiều lúc sắp đắm chìm vào đó.

Trâu Tung vội lắc đầu nói: "Em còn có việc, đi trước."

Tống Hữu Trình vội vàng đi theo: "Em đi đâu vậy? Anh đói bụng. Ở đây có chỗ nào ăn cơm không."

Trâu Tung không khỏi liếc lại anh ta một cái: "Không phải là ảnh đế sao? Làm sao lại thảm như vậy? Anh làm gì mà đắc tội với người đại diện và công ty?"

Tống Hữu Trình suy nghĩ một chút, cũng không trả lời, chỉ cười nói: "Đương nhiên là thảm a, không có chỗ dựa. Anh mỗi ngày đều mệt như chó."

Trâu Tung trợn mắt nói: "Đừng nói như vậy, nhìn con chó đen kia kìa, phơi nắng ăn xúc xích, nào có mệt như anh nói."

Tống Hữu Trình bị y chọc cười, cái miệng độc này của Trâu Tung quả thực mắng người vẫn không mất tao nhã.

Tống Hữu Trình cúi đầu thì thầm bên tai y, "Em còn muốn bao dưỡng ai không? Em xem bộ dáng anh thế nào? Anh sẽ cho em giá đặc biệt ưu đãi, anh lại có kim chủ, vẹn cả đôi đường đúng không? "

Trâu Tung nghe vậy không biết tại sao liền tức giận lên: "Em không có tiền, em còn không có cơm ăn đây, hơn nữa anh không phải có bạn gái rồi sao, còn tìm kim chủ. Anh đúng là cái đồ xấu xa."

Vừa dứt lời, Tống Hữu Trình đột nhiên nắm lấy cánh tay của y.

Trâu Tung sửng sốt, Tống Hữu Trình dùng sức kéo y một cái, Trâu Tung liền nhào vào ngực anh, đụng đến cái mũi đau muốn chết, thế mới biết thân thể Tống Hữu Trình cứng rắn như thế nào, khẳng định đều là cơ bắp.

"Làm cái..."

Trâu Tung ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, mới nói được nửa câu, liền thấy Tống Hữu Trình đột nhiên cúi đầu xuống, chớp mắt hôn lên môi y.

Trâu Tung sững sờ, miệng còn đang há hốc, bị Tống Hữu Trình lợi dụng, đưa đầu lưỡi tiến vào.

Loại cảm giác quen thuộc này khiến Trâu Tung gần như nhũn ra.

Chẳng qua Tống Hữu Trình toàn thân chật vật, dính đầy bụi đất, trên miệng cũng có mùi đất, làm Trâu Tung đơ ra một lúc thì tỉnh lại ngay, lập tức ngậm miệng, cắn vào lưỡi Tống Hữu Trình.

Tống Hữu Trình "hừ" một tiếng, trong miệng đầy mùi máu tươi, nhưng dù vậy vẫn không thu lưỡi về.

Trâu Tung cũng nếm được mùi máu tanh, trong lòng nhất thời khẩn trương, hình như cắn quá mạnh rồi, nhưng dù như vậy, Tống Hữu Trình cũng không sợ, Trâu Tòng lo, e là phải cắn đứt lưỡi anh mất.

"Tách ——"

Tiếng chụp ảnh.

Trâu Tung bị dọa giật cả mình, kết quả lại cắn Tống Hữu Trình cái nữa.

Tống Hữu Trình lúc này mới đem đầu lưỡi thu về, kết thúc nụ hôn này.

Trâu Tung sợ tới dựng tóc gáy, ở cái thôn quê nghèo đói hẻo lánh này mà cũng có paparazzi tới nằm vùng, có cần tận tráchh vậy không, Tống Hữu Trình đã hot đến mức độ này rồi sao?

Thế nhưng, xung quanh họ không có tay săn ảnh nào cả, càng không có bất kỳ ai, chỉ duy nhất con chó đen lớn lúc nãy, đang vừa ăn xúc xích, vừa từ xa nhìn lại bọn họ, dáng vẻ rất khinh bỉ.

Nhưng Trâu Tung cam đoan âm thanh lúc nãy chính là tiếng chụp ảnh, y tuyệt đối không có nghe nhầm!

Ngay lúc y đang bối rối không biết ra làm sao, vô ý cúi đầu, lại phát hiện trên tay Tống Hữu Trình đang cầm điện thoại...

Tống Hữu Trình tay trái cầm điện thoại di động, tay phải đưa lên sờ vết máu trên khóe miệng, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm, bộ dạng thật sự rất 'râm đãng', ước chừng để fan nhìn thấy, không biết sẽ gào thét điên cuồng đến độ nào.

Chỉ là tất cả sự chú ý của Trâu Tung đều đổ dồn vào cái điện thoại!

Tống Hữu Trình thản nhiên đưa điện thoại lên, để ở trước mặt Trâu Tung, trên đó rõ ràng là một tấm ảnh, chụp lại cảnh Trâu Tung và Tống Hữu Trình đang hôn nhau, không quá rõ nét, dù sao thì Tống Hữu Trình phải vừa hôn vừa tự chụp, rõ mới là lạ.

Tống Hữu Trình cười nói: "Em thấy anh chụp có đẹp không?"

Trâu Tung trợn tròn mắt: "Anh có bệnh à!"

Tống Hữu Trình nói: "Bình thường đều là kim chủ chơi xong kéo quần chạy mất không chịu trách nhiệm, cần có hình ảnh làm bằng chứng kim bài mới được."

"Em nghĩ anh không nhẹ đâu." Trâu Tung tức giận đến bốc khói: "Anh xóa ảnh cho em. Em nói cho anh biết, bây giờ anh là đại minh tinh, trên người em bây giờ chỉ có mấy trăm đồng, cả thẻ còn không có. Anh tự mình nghĩ kỹ đi. Dù sao cây ngay không sợ chết đứng, anh nếu tung bức ảnh này ra, chỉ có anh chịu thiệt thôi."

Tống Hữu Trình lại cười, ghé vào lỗ tai y nói: "Nếu em cả người không mặc đồ thì tốt rồi."

Trâu Tung: "..."

Trâu Tung suýt chút nữa đã quên, lần đầu tiên gặp Tống Hữu Trình, người này đã không biết xấu hổ là gì, cứ tưởng thành đại minh tinh thì sẽ khác ...

Trâu Tung tức giận muốn chết, dùng chân đá một hòn đá vào người Tống Hữu Trình, thế nhưng Tống Hữu Trình phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh, hòn đá bay vụt qua bên cạnh.

"Ba -"

Hòn đá liền đập vào trán con chó đen.

Trâu Tòng nhất thời giật mình, sợ đến rụt cổ lại.

Con chó đen lớn sủa một tiếng, rồi lập tức nhảy chồm lên, may mà nó bị buộc bằng xích sắt, nên cũng không chạy ra được bao xa.

Tống Hữu Trình nhìn thấy, nhịn không được cười ha ha.

Trâu Tung sắc mặt xanh mét, xoay người rời đi không dừng lại.

Tình huống bên kia của Cố Trường Đình và Triệu Giản cũng gà bay chó sủa không thua gì Trâu Tung.

Thật vất vả mới đem Đào Yến Cần đuổi đi, Triệu Giản thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sóng yên biển lặng, ai ngờ lại bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Một đám người ngồi trong sân tán gẫu, Cố Trường Đình tưởng mấy người này là người nhà của Triệu Giản thật, cho nên thái độ đặc biệt thân thiện, hỏi câu nào trả lời câu nấy, giống như không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho người thân của Triệu Giản.

Kỳ thật, mấy diễn viên mà Đường Quý Khai tìm kỹ thuật diễn rất tốt, ngoài trừ lúc bắt đầu có chút ngoài ý muốn suýt lộ tẩy ra, những lúc khác đều rất suông sẻ.

Nói chuyện một hồi, Triệu Giản dần cảm thấy có gì đó không đúng, mấy cô nhà mình hình như nhiệt tình quá mức, rõ ràng là đang đào góc tường nhà hắn!!!!.

Đường Quý Khai đề nghị họ diễn một vở kịch, nhưng không nói cho họ biết thân phận của Triệu Giản, chỉ biết Cố Trường Đình là một thiếu gia nhà giàu.

Mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, mấy cô của Triệu Giản bắt đầu làm thân với thiếu gia nhà giàu Cố Trường Đình.

Cô ba nói: "Trường Đình à, không biết con chừng nào thì đến nữa. Ai.., nếu không con cho cô số điện thoại đi? Cô nếu có thời gian, sẽ qua thôn kế bên gọi điện thoại cho con, con thấy có được không? "

Cô ba là trưởng bối, Cố Trường Đình vâng dạ, thật sự đem số điện thoại cá nhân để lại.

Cô ba thấy vậy thì mừng hết sức. Mấy diễn viên được chọn này đều là lính mới, chỉ đóng vai quần chúng là nhiều, còn chưa thành danh. Cô ba nghĩ, Cố Trường Đình là thiếu gia nhà giàu, lại còn là ông chủ lớn, nếu sau này vẫn giữ được liên lạc, nói không chừng có thể sẽ giúp đỡ rất nhiều.

Thấy cô ba thành công, cô dì chú bác anh em của Triệu Giản bắt đầu hỏi thăm phương thức liên lạc với Cố Trường Đình.

Bọn họ nghĩ như thế nào, Triệu Giản sao có thể không biết, gân xanh trên trán nổi hết lên, mặt đen xì mở miệng ngăn cản, ấy vậy mà không ai để ý.

Không ai biết Triệu Giản còn có thân phận khác, chỉ cho rằng hắn thật sự là tên nhà quê, đều không để hắn vào mắt, tất cả chỉ chăm chăm nịnh nọt Cố Trường Đình.

Triệu Giản tức điên, trong lòng mắng Đường Quý Khai không đáng tin cậy, tìm cho hắn toàn người gì không đâu.

Ngoan nhất đương nhiên là nhóc con hai tuổi, lúc nào cũng được Cố Trường Đình bế, có đồ chơi lông mềm liền rất vui, khi cười giống y thiên thần nhỏ.

Đương nhiên còn có một người Triệu Giản cũng chú ý tới, chính là "em ba" của hắn, trước đó đã nhanh trí thả chó cắn Đào Yến Cần. Sau đó chú ba Triệu liền ngồi trong góc không nói lời nào, cảm giác tồn tại gần như không có.

Đến gần trưa, Triệu Giản đã chịu không nổi nữa, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cùng Cố Trường Đình về nhà.

Triệu Giản dứt khoát kéo ống tay áo Cố Trường Đình, trong nháy mắt bắt đầu bạo diễn: "Vợ à, anh có chút chóng mặt."

Cố Trường Đình nghe vậy liền nói: "Có phải bị bệnh rồi không?"

Vội vàng vươn tay thử nhiệt độ trên trán Triệu Giản, cũng không nóng, nhiệt độ bình thường.

Triệu Giản nói: "Đầu anh choáng váng, thở không nổi, mệt mỏi. Có phải say nắng rồi không?"

Say nắng rất khó chịu, Cố Trường Đình vội nói: "Hay là anh vào nhà nằm một lát?"

Mấy người kia đang nghĩ tới việc đẩy Triệu Giản đi để dễ dàng nịnh nọt Cố Trường Đình hơn, vội vàng ồn ào nói: "Ai nha, say nắng khó chịu lắm, mau về nghỉ ngơi đi!"

Triệu Giản lắc đầu nói: "Không, anh muốn ở với vợ."

Cố Trường Đình nói: "Ở đây không có thuốc. Vậy em cùng anh vào nhà nghỉ ngơi. Ăn cơm trưa xong liền nhanh về nhà, về nhà uống thuốc là hết."

Triệu Giản muốn chính là cái hiệu quả này, trong lòng có chút đắc ý nhưng cũng không dám lộ ra, uỷ khuất gật đầu: "Được, đều nghe lời vợ."

Cố Trường Đình đỡ Triệu Giản trở về phòng, đám người kia có chút không vui, nhưng không còn cách nào, đành kéo nhau vội vàng đi nấu cơm, chuẩn bị làm một bữa trưa phong phú, ở trên bàn ăn tiếp tục bắt chuyện với Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình đỡ Triệu Giản về phòng, để hắn lên giường đất nằm nghỉ.

Triệu Giản nhất định phải bắt lấy Cố Trường Đình cùng nhau nằm xuống. Cuối cùng thì cũng có lúc được ở riêng hai người, Triệu Giản quả thật cũng không có ý tốt.

Cố Trường Đình thật ra cũng có chút mệt mỏi, cho nên dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi, đợi chút nữa ăn cơm trưa luôn.

Triệu Giản vươn tay ôm eo Cố Trường Đình, nói: "Vợ à, anh còn đau đầu."

Cố Trường Đình nói: "Nhắm mắt ngủ một giấc là đỡ."

Triệu Giản nói: "Nhưng đau đến không ngủ được."

Triệu Giản diễn vai kẻ đáng thương, kỹ năng diễn xuất so với mấy diễn viên ngoài kia còn tốt hơn: "Mẹ anh nói, nếu bị bệnh mà hôn trán một cái là khoẻ liền, vợ, em cũng hôn anh một cái đi."

Cố Trường Đình muốn cười một tiếng, nhưng vẫn ghé tới, hôn lên trán Triệu Giản một cái.

Triệu Giản vô cùng đắc ý, nghĩ vợ mình đúng là vừa ôn nhu vừa chăm sóc, vừa đẹp người vừa đẹp nết.

Triệu Giản cũng ôm Cố Trường Đình, hôn lên trán cậu, hôn trán xong, lại muốn tiến đến hôn môi Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình chớp mắt hai cái, có chút xấu hổ.

Thời điểm hai người chuẩn bị hôn nhau thì bên ngoài có tiếng động.

Cố Trường Đình vội vàng đè lại bả vai Triệu Giản: "Trâu Tung trở lại. Em nghe thấy giọng cậu ấy nói chuyện."

Triệu Giản đau đầu, hắn cũng nghe thấy, chính xác là có người đi tới, hơn nữa còn có tiếng nói chuyện.

Trâu Tung một đường từ cổng thôn đi về, Tống Hữu Trình cũng một đường đi theo, cưỡng bức không được thì dụ dỗ. Cả đoạn đường kể lể mình đáng thương như thế nào, bị người đại diện chèn ép, bị công ty chèn ép, mỗi ngày đều không cho ăn, không cho ngủ, thậm chí còn không cho uống nước, v.v.

Trâu Tung nghe đến lỗ tai cũng muốn mọc kén, Tống Hữu Trình còn nói: "Anh đi xe tới, nhưng xe bị hỏng rồi, anh không về được, nơi này cũng không có tín hiệu, điện thoại cũng không dùng được. Em tốt xấu gì cũng đưa anh về lại thành phố, có được không? "

Trâu Tung nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta, Tống Hữu Trình đẹp trai, giả bộ đáng thương càng thành thạo, Trâu Tung suýt chút nữa bị anh ta làm cho cảm động.

Y suy nghĩ một chút, thật sự không thể ném Tống Hữu Trình lại đây mặc kệ sống chết, nên gật nhẹ đầu nói: "Được rồi, buổi chiều chúng em sẽ trở về. Mang theo anh cũng được, nhưng anh không được quấy rối. "

Tống Hữu Trình gật đầu: "Anh sẽ không quấy rối đâu."

Hai người đi về, tiến vào trong sân lại phát hiện trong sân không có ai, tất cả mọi người đều ở trong bếp vội vàng, xem ra là chuẩn bị ăn trưa.

Trâu Tung tưởng Cố Trường Đình cùng Triệu Giản cũng ở bên kia bận rộn chuẩn bị bữa trưa nên nói: "Để em đưa anh vào nhà thay quần áo trước."

Tống Hữu Trình quần áo bẩn như vậy, nghĩ đến lát nữa còn phải ăn cơm, vẫn nên đổi một bộ khác thì tốt hơn. Trâu Tung có đem theo quần áo, miễn cưỡng có thể cho Tống Hữu Trình mặc.

Trâu Tung không biết Triệu Giản và Cố Trường Đình lúc này đang trốn ở trong phòng chuẩn bị làm chuyện thân mật. Y chính là vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác.

Trâu Tung mở cửa bước vào phòng, ra hiệu cho Tống Hữu Trình đi theo.

Cửa vừa mở ra, Triệu Giản và Cố Trường Đình liền nhìn thấy Trâu Tung, còn có Tống Hữu Trình ở phía sau. Hai người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ hai người lại cùng nhau trở về, không biết họ đã gặp nhau thế nào. .

Bộ dạng Tống Hữu Trình lại trông rất chật vật, tối qua gặ cũng không phải như vậy a.

Thế nhưng Trâu Tung và Tống Hữu Trình lại không nhìn thấy bọn họ.

Trong phòng chỉ có một cửa sổ rất bẩn, ánh sáng xuyên qua rất yếu, giường đất lại nằm trong góc tối, thế là càng khó nhìn thấy.

Trâu Tung tưởng trong phòng không có ai, chờ Tống Hữu Trình bước vào liền thuận tay đóng cửa lại: "Em đi lấy quần ..."

Áo...

Trâu Tung chưa kịp nói xong thì đã sững sờ, bởi vì Tống Hữu Trình không biết từ bao giờ đã thản nhiên mở nút, cởϊ áσ, lộ ra toàn bộ cơ bắp hoàn mỹ của mình.

Trâu Tung nhịn không được, nuốt nước miếng.

"Ực", trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh phát ra đặc biệt rõ ràng.

Tống Hữu Trình cười cười, sau đó tiếp tục cởϊ qυầи. Tựa hồ đối với thân thể của mình rất đắc ý, anh biết nó tuyệt đối có thể hấp dẫn Trâu Tung.

Trâu Tung thấy anh cởi thắt lưng, vội vàng hét lên: "Dừng tay, anh cái đồ lưu manh?"

Tống Hữu Trình thản nhiên: "Không phải thay quần áo sao?"

Trâu Tung nói: "Vậy cũng không cần cởi hết như vậy! Em còn chưa có lấy quần áo cho anh đâu!"

Y vội vàng cúi đầu đi lấy quần áo, cảm thấy không còn mặt mũi. Thế nhưng Tống Hữu Trình không chịu để y đi, đem người kéo lại, đè Trâu Tung vào tường.

Trâu Tòng muốn đánh muốn đá Tống Hữu Trình, nhưng Tống Hữu Trình phản ứng nhanh, lập tức chế trụ y: "Mặt em sao nóng thế? Hửm?"

Bị nói trúng tim đen, Trâu Tung lần này cảm thấy mặt mũi mất hết, tức giận liền hướng lên cổ Tống Hữu Trình cắn mạnh một cái.

Tống Hữu Trình hít một ngụm khí lạnh: "Em sao lại hay cắn người như thế hả?"

Nói xong nắm lấy cằm y, bắt y nhả ra, sau đó Tống Hữu Trình liền cúi đầu hôn lên miệng y.

Toàn bộ chuyện này diễn ra quá nhanh, còn chưa tới nửa phút.

Lúc Trâu Tung mới bước vào, Cố Trường Đình đã định gọi y, nhưng lại bất ngờ không thốt nên lời. Sau đó biến cố xảy ra liên tiếp khiến cậu nghẹn họng, mắt trừng lớn, cuối cùng là thực sự không nói được gì nữa.

Triệu Giản nhức cái đầu, lần này là đau thật a! Chuyện tốt của mình bị quấy nhiễu không nói, hai người kia vậy mà còn không nhìn thấy bọn họ, vừa tiến vào đã quang minh hính đại hôn nhau sắc tình như vậy.

"E hèm!"

Triệu Giản chịu không được nữa, dùng sức ho khan hai tiếng.

"Sh..."

Trâu Tung sợ đến mức hồn bay phách lạc, răng lại hạ xuống, cắn vào lưỡi Tống Hữu Trình, đau đến mức khiến Tống Hữu Trình toát mồ hôi lạnh.

Trâu Tung mở to hai mắt như gặp quỷ, liền nhìn thấy Triệu Giản cùng Cố Trường Đình đang nằm ở trên giường.

"Hai người, hai người vào đây lúc nào vậy...?" Trâu Tung như bị mèo trộm mất lưỡi, lắp ba lắp bắp.

Triệu Giản nhàn nhạt nói: "Sớm hơn hai người năm phút."

Trâu Tung: "..."

Trâu Tung muốn tự sát luôn rồi, xấu hổ đến mức muốn chui đầu vào kẽ đất.

Tống Hữu Trình thì bình tĩnh hơn nhiều, từ từ nhặt quần áo ném trên đất lên, sạch nhớp gì cứ mặc vào trước đã.

Cố Trường Đình nói: "Trâu Tung, Tống tiên sinh sao lại ở đây?"

Trâu Tung lắp bắp: "Tôi, tôi, tôi làm sao biết anh ta làm gì ở đây. Xe anh ta bị hỏng, anh ta muốn về cùng với chúng ta."

Cố Trường Đình cũng không làm khó bọn họ: "Triệu Giản có chút không thoải mái, lát nữa chúng ta ăn trưa xong sẽ về liền."

"Tốt, tốt, quá tốt." Trâu Tung nhanh chóng đáp.

Trâu Tung nói xong, trong phòng nhất thời im lặng, bầu không khí xấu hổ đến mức đông cứng lại.

Xấu hổ nhất chắc chắn là Trâu Tung, người còn lại trong cuộc Tống Hữu Trình thì mặt dày không đo được luôn rồi, không xấu hổ chút nào, đặc biệt bình tĩnh.

Tống Hữu Trình bình tĩnh thay quần áo xong, không bao lâu liền có người tới gọi họ đi ăn cơm, bữa trưa rất phong phú, cả một bàn lớn đồ ăn bày không hết.

Chỉ là không ngờ, bữa trưa sẽ xảy ra chuyện.

Tống Hữu Trình đương nhiên cũng cùng ăn trưa, đi theo Trâu Tung, thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng anh vừa mới ngồi xuống, cô hai đối diện đột nhiên hô một tiếng.

Cô hai đứng lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Cậu, cậu không phải là Tống Hữu Trình sao?"

Trong phòng khá náo nhiệt, mọi người đều đang bắt chuyện với Cố Trường Đình, nhưng khi nghe được lời cô hai nói, cả đám lập tức im bặt, ánh mắt đổ dồn qua đó.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tống Hữu Trình, Tống Hữu Trình đã thay quần áo của Trâu Tung, kích cỡ hơi nhỏ, hai nút áo sơ mi trên cùng không gài, xương quai xanh lộ ra, hận không thể lộ luôn cả cơ ngực, quần cũng có chút nhỏ, chỉ đến bắp chân, ngược lại nhìn rất thời tranh, chủ yếu là mông bị chật, quả thực vô cùng quyến rũ.

Quan trọng nhất là trên cổ anh có một dấu răng mơ hồ, còn rất mới, bởi vì cổ áo không gài lại cho nên lộ ra không nghi ngờ, đó là do vừa bị Trâu Tung cắn.

Tống Hữu Trình nhướng mày, cười nói: "Không ngờ ở chỗ như thế này mà cũng có người nhận ra tôi?"

Nghe anh nói xong, cô hai vội ho một tiếng, lúng túng nói: "Là như vậy, tôi có một đứa cháu gái đang ở thành phố. Nó thích theo dõi mấy ngôi sao, nó rất là thích cậu đấy."

Triệu Giản thật sự là sợ đến toát mồ hôi lạnh, những người mà Đường Quý Khai tìm đến đều là diễn viên, dù không nổi tiếng, nhưng cũng là người trong giới giải trí, tự nhiên nhìn thoáng qua là nhận ra Tống Hữu Trình, thiếu chút nữa là lộ rồi.

Tống Hữu Trình nói: "Thật sao?"

Triệu Giản ăn bữa cơm này trong nơm nớp lo sợ, sợ Tống Hữu Trình phát hiện ra chuyện gì rồi phá hỏng chuyển của hắn.

Triệu Giản ăn một nửa, lại bắt đầu giả sống giả chết, dù không nói gì nhưng cũng đặc biệt ra dáng.

Cố Trường Đình nhìn thấy, ân cần hỏi: "Rất khó chịu sao?"

Triệu Giản vội nói: "Anh không sao đâu vợ."

Cố Trường Đình nói: "Em ăn cơm xong rồi, hay là lên xe trước đi. Anh có thể nằm trong xe một lát, bật điều hòa cũng sẽ thoải mái hơn."

Triệu Giản ngượng ngùng, tựa hồ rất bất đắc dĩ: "Vậy được rồi."

Cố Trường Đình nhanh chóng xin lỗi mọi người, sau đó dìu Triệu Giản đi ra ngoài.

Triệu Giản đang giả vờ giả vịt, bỗng nhìn thấy Tống Hữu Trình nở nụ cười thâm thuý nhìn mình, Triệu Giản đột nhiên cảm thấy trong lòng 'đông' một tiếng, suýt chút nữa đã quên Tống Hữu Trình là ảnh đế, giỏi nhất chính là diễn xuất.

Triệu Giản cảm giác chính mình đúng là múa rìu qua mắt thợ cửa, bị người ta nhìn thấy rồi.

Trâu Tung cũng muốn mau chónh rời khỏi đây, mọi người không mưu mà hợp, quyết định rời đi không ở lại nữa, nếu buổi trưa rời khỏi thôn thì có lẽ sẽ về đến nhà buổi tối hoặc sớm hơn.

Tống Hữu Trình không có ý kiến, liền theo bọn họ rời đi, cùng nhau lên xe.

Vẫn như cũ, Cố Trường Đình và Triệu Giản ngồi ở ghế sau, Trâu Tung lái xe, Tống Hữu Trình chỉ có thể ngồi ở ghế phó lái.

Triệu Giản kiên trì đóng vai bệnh nhân tựa vào vai Cố Trường Đình, đắc ý nhếch miệng, lại không dám cười ra tiếng.

Cố Trường Đình lo lắng cho hắn, không ngừng hỏi hắn cảm thấy thế nào, nghĩ ra khỏi thôn rồi xem có hiệu thuốc nào không, trước mua ít thuốc rồi nói sau.

Trâu Tung vừa lái xe ra khỏi thôn, cuối cùng cũng lên đường cao tốc, điện thoại di động của Tống Hữu Trình liền đột nhiên vang lên, tiếng chuông đặc biệt chói tai, vừa tin nhắn vừa điện thoại, không ngừng oanh tạc.

Tống Hữu Trình lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn thoáng qua, sắc mặt không vui, bộ dạng không muốn nghe, dứt khoát hai tay cầm điện thoại đập lên đầu gối, 'rắc', điện thoại bị gãy nát.

Trâu Tung sững sờ, lái xe quên luôn nhìn đường: "Anh bị bệnh hả, anh có phải là kẻ cuồng bạo lực không? Không muốn nghe điện thoại thì tắt máy, sao lại đập điện thoại?."

Điện thoại của Tống Hữu Trình bị biến dạng, ngừng đổ chuông ngay lập tức, màn hình cucng chuyển sang màu đen.

Tống Hữu Trình bất lực nói: "Không thể tắt máy được. Loại máy này là do người đại diện đặc biệt mua, chỉ có thể mở 24/24, không tắt được, thậm chí còn không có chế độ im lặng."

Trâu Tung càng ngẩn người, còn có loại điện thoại như vậy? "Là do anh luôn không nghe điện thoại, luôn tắt máy chứ gì?"

Tống Hữu Trình không phủ nhận.

Bọn họ lái xe đến trạm nghỉ trên đường cao tốc thì dừng lại, Cố Trường Đình nhất định xuống xe mua thuốc trị cảm nắng, Triệu Giản khuyên cậu đừng đi cũng không được.

Cuối cùng, Cố Trường Đình mua về một hộp thuốc nước bạc hà ...

Triệu Giản dở khóc dở cười, mùi của nước bạc hà thật không thể chấp nhận được, hắn đây đúng là tự bê đá đập chân mình.

Cố Trường Đình nói: "Tiệm thuốc ở trạm nghỉ ngơi quá nhỏ, không có nhiều thuốc, chỉ có nước bạc hà, nhưng cái này có tác dụng nhất, uống xong là đỡ."

Triệu Giản buộc phải uống nước bạc hà, uống xong cảm giác đều muốn chết đi sống lại.

Trâu Tung liếc nhìn rồi đưa cho Triệu Giản một chai nước khoáng, còn Tống Hữu Trình giống như là đang xem kịch hay, trong mắt đều là ý cười.

Lúc họ trở về đã là ban đêm, tình trạng kẹt xe rất nghiêm trọng, đến khi vào được thành phố thì đã quá nửa đêm, trên đường đã không còn bóng xe hay người nào.

Trâu Tung lái xe đến nội thành thì dừng lại nói: "Này! Anh xuống xe được rồi đó, tôi nhớ qua hai cái ngã tư phái trước là đến cái công ty giải trí của anh đúng không?"

Tống Hữu Trình nhẹ gật đầu, quay lại liếc nhìn Trâu Tung đặc biệt thâm tình, cũng không hề bảo Trâu Tung giữ mình lại, chỉ nói một chữ "được", liền mở cửa xuống xe, không có ý dây dưa.

Trâu Tung bị anh nhìn nổi hết da gà, giống như y thực sự là một tên nam nhân cặn bã kéo quần lên liền không nhận người.

Tống Hữu Trình xuống xe, đi về phía trước hai bước, lại không đi nữa, ngồi xổm xuống trên vỉa hè, sau đó lấy gói thuốc lá trong túi ra, ngậm một điếu, cũng không châm lửa. Tư thế kia giống như thật sự không có nhà để về, dự định ngồi xổm ở nơi đây một đêm.

Trâu Tung tức giận đến suýt điên lên, ở đây cách công ty giải trí của Tống Hữu Trình không xa, khẳng định có không ít paparazi trường kỳ nằm vùng. Tống Hữu Trình cái kiểu tùy tiện ngồi xổm ở nơi này, không mất bao lâu, tuyệt đối sẽ gây ra bùng nổ.

Cố Trường Đình có chút buồn ngủ: "Trâu Tung, cậu muốn đi hay là mang theo hắn theo, cậu nhanh lên, tôi đều buồn ngủ rồi."

"Tôi ..." Trâu Tung bị hỏi cũng không biết trả lời thế nào: "Tôi không biết anh ấy thật sự muốn làm cái gì, anh ấy không có bạn gái sao?"

Cố Trường Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Tống tiên sinh nói là do công ty bắt buộc sắp xếp, thế nhưng tôi cũng không biết có phải thật không."

"Hả? Bắt buộc sắp xếp?" Trâu Tung có chút sững sờ: "Làm sao cậu biết? Anh ấy nói cho cậu lúc nào."

Trâu Tung nói xong do dự một chút, lại vẫn xuống xe đi tới trước mặt Tống Hữu Trình, hai người không biết đang nói cái gì.

Cố Trường Đình và Triệu Giản ở trong xe đợi một hồi.

Còn tưởng hai người kia sẽ lên xe ngay, được về nhà ngủ luôn. Ai ngờ bọn họ ở phía trước nói mãi không xong.

Cố Trường Đình suýt chút nữa tức chết: "Quên đi, không cần đợi bọn họ, để bọn họ qua đêm ở bên ngoài cũng được."

Cố Trường Đình nói xong, từ phía sau leo lên ghế lái, khởi động xe chạy đi.

Triệu Giản nhìn thấy liền bật cười: "Vợ à, cái này cũng quá không nhân từ đi?"

Cố Trường Đình nói: "Để cho bọn họ thổi gió một đêm, cho bọn họ bình tĩnh lại."

Triệu Giản nghĩ cũng có lý, tránh cho bọn họ phá hư chuyện tốt của hắn với vợ.

Cố Trường Đình chỉ để thư ký Triệu sắp xếp hai ngày nghỉ để cậu về quê thăm người thân, ngày mai cậu lại phải đến công ty làm việc. Bọn họ về đến nhà đã là rất khuya, Cố Trường Đình mệt đến mức ngủ luôn trong bồn tắm, vẫn là được Triệu Giản ôm ra ngoài.

Triệu Giản tuy rằng cũng mệt, nhưng là tâm mệt mỏi, mặc dù nhiều lúc tình thế nguy hiểm, nhưng may mà cuối cùng không bị bại lộ, đây có thể coi là điểm làm cho hắn nhẹ nhõm.

Hai người tuy rằng ngủ muộn, nhưng ngày hôm sau khi chuông báo thức vang lên, bọn họ vẫn nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đến công ty.

Cố Trường Đình muốn Triệu Giản tiếp tục ngủ, nhưng Triệu Giản lại nhất định muốn cùng cậu đến công ty, hai người rửa mặt xong liền cùng nhau rời đi, chuẩn bị đến công ty dùng bữa sáng.

Bởi vì đi ra ngoài hơi muộn cho nên trên đường gặp phải kẹt xe rất nghiêm trọng, chỉ cách một ngã tư lại sống chết không qua được, Cố Trường Đình sợ không kịp, dứt khoát đậu xe bên đường, cùng Triệu Giản đi bộ đến công ty, dù sao cũng chỉ cách một ngã tư, không tới năm trăm mét.

Triệu Giản nói: "Trùng hợp phía trước hình như có một quầy bánh rán, khá sạch sẽ, chúng ta mua bánh rán ăn đi."

Cố Trường Đình nhìn đồng hồ, còn dư chút thời gian, liền gật đầu.

Triệu Giản kéo Cố Trường Đình đi tới, thấy trước quầy bánh rán chỉ có một người đang chờ, may mắn không cần xếp hàng.

Khi bọn họ đến gần, người kia cũng vừa nhận lấy chiếc bánh rán, đợi không kịp muốn cắn một cái, vừa đi vừa cúi đầu ăn, suýt nữa đụng phải Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình vội vàng tránh ra, người kia chú ý thấy, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, thực..."

"Xoạch..."

Lời còn chưa nói xong, chiếc bánh rán trong tay người kia đã bị doạ cho rơi xuống đất.

Người trước mặt chưa tới hai mươi tuổi, dáng vẻ ngây ngô, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean rất phổ thông, tóc ngắn rất sạch sẽ, đây không phải là em trai của Triệu Giản mới gặp ngày hôm qua sao?

Cách ăn mặc so với ngày hôm qua có chút khác biệt, da cũng không đen, đột nhiên trắng lên ba bốn tone, thế nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra, nếu Cố Trường Đình nhớ không lầm, em ba Triệu gọi là Triệu Kỳ.

Triệu Giản nhìn thấy thiếu niên cũng ngẩn ngơ, đây ... cũng khéo quá đi, hắn còn tưởng đã thuận lợi qua ải, ai ngờ diễn kịch xong trở về rồi còn có thể gặp em ba giả của mình ở đây, lọt hố hết lần này đến lần khác, giống như không có hồi kết.

Cố Trường Đình kinh ngạc mở to hai mắt: "A? Triệu Kỳ? Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

Thiếu niên ngượng ngùng cười cười, nhanh trí nói: "Em, em, em, em đến thành phố làm việc."

Thiếu niên vừa dứt lời thì bả vai bị người đánh một cái, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là bạn của mình.

Thiếu niên vội vàng nháy mắt ra dấu cho bạn mình, nhưng người kia hoàn toàn không để ý, tuỳ tiện nói: "Đào Kỳ, làm gì đó, nhanh lên, sắp trễ rồi."

Trước/54Sau

Theo Dõi Bình Luận