Saved Font

Trước/346Sau

Gả Vào Hào Môn

Chương 53: Cô Chỉ Là Chó Mà Thôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi đặt Thẩm Quân Dao nằm xuống chiếc giường đã cũ, không hề chắc chắn kia, người phụ nữ nhanh chóng chạy lên nhà, hoàn thành nốt nhiệm vụ của mình.

Nếu không, cái mạng này của cô ta cũng sẽ không giữ được mất.

Tiếng đóng cửa vừa mới dứt, đôi mắt nặng trĩu của Thẩm Quân Dao mới từ từ mở ra.

Nước mắt từ khoé mi của người con gái đáng thương không kìm nén mà cứ thế tuôn ra ào ạt như mưa.

Thẩm Quân Dao cắn chặt môi, không để bản thân của cô bật ra những tiếng nức nở đau đớn kia.

Thẩm Quân Dao yếu ớt đưa hai cánh tay gầy gò thỉnh thoảng còn hơi run lên kia ôm chặt lấy bản thân của cô, toàn thân thế của Thẩm Quân Dao không có một chỗ nào có hơi ấm cả.

Thẩm Quân Dao thật ra đã tỉnh từ vừa nãy rồi, lúc Trác Du Hiên đang quát mắng những người giúp việc kia, chính vì thế cô mới giả vờ nhắm mắt mà thôi! Ai ngờ Thẩm Quân Dao lại nghe được những lời nói cay nghiệt kia của Trác Du Hiên cơ chứ? Cô thà đế bản thân của mình không tỉnh lại còn hơn là tỉnh lại rồi nghe thầy những lời nói ác độc tàn nhẫn vô tình hủy hoại, phá nát trái tim của cô kia.

Tại sao chứ? Chẳng lẽ Trác Du Hiên lại hận cô sâu nặng đến như vậy sao? Thẩm Quân Dao biết Trác Du Hiên hận cô, nhưng cô cũng không thể ngờ rằng Trác Du Hiên lại có thế hận Thẩm Quân Dao cô đến mức này.

Hận đến nỗi ngay cả những gì Thẩm Quân Dao đã chạm qua, Trác Du Hiên đều không muốn đụng vào vì hẳn ta sợ bẩn.

Trác Du Hiên, tại sao anh lại tàn nhẫn đến thế? Em biết là anh không yêu em, không những thế anh còn hận em vô cùng.

Nhưng em xin anh có thể đừng làm như vậy với em được không? Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh! Em không cần anh phải yêu em, em chỉ cần anh cho em được ở bên cạnh anh hàng ngày, như vậy đối với em đã là quá đủ rồi.

Em chỉ mong muốn đơn giản như vậy, chẳng lẽ không được hay sao? Trác Du Hiên, anh ghét bỏ em đến mức như vậy ư? Nước mắt cứ thế rơi ra khiến cho gương mặt nhợt nhạt kia của Thẩm Quân Dao bỗng dưng ướt đẫm.

Sâu trong đôi mắt của người con gái chất chứa bao nhiêu là sự đau đớn, tủi nhục mà cô đã phải chịu đựng trong suốt thời gian dài qua.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Nỗi đau không một ai hiểu thấu cho người con gái đáng thương ấy.

Rốt cuộc Thẩm Quân Dao phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không muốn mình sống trong cái nơi chẳng khác gì là địa ngục này nữa rồi! Cô thật sự không muốn! Tại sao ông trời lại không để cho cô chết đi? Sao cứ bắt cô phải sống trong cái cảnh đau đớn nhưng bản thân cô lại hoàn toàn bất lực, không thể làm gì để chống lại số phận như vậy chứ? Không biết Thẩm Quân Dao khóc cho đến khi nào, do cả người của cô bị suy nhược quá sức, cho nên Thẩm Quân Dao đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết? Thẩm Quân Dao ngủ mà nước mắt vẫn còn đọng lại ở trên gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng nhợt nhạt, nhợt nhạt đến mức đáng thương kia.

Những giọt nước mắt chẳng khác gì những giọt sương long lanh nhưng rét buốt ngoài kia làm cho lòng của cô càng thêm nặng tu.

Trong cơn miên man, Thẩm Quân Dao cảm thấy như có ai đó đang liên tục đánh vào người mình làm cho cô vô cùng đau đớn nhưng mắt của cô lại không thể mở ra ngay.

Còn một giọng nói vô cùng đáng sợ vang ở bên tai cô nữa.

"Thẩm Quân Dao, đã là giờ nào rồi mà cô vẫn còn ngủ hả? Mau chóng dậy làm việc cho tôi nhanh!"

Thẩm Quân Dao cảm nhận được có một cơn đau nhức truyền đến từ người cô cứ như là cả người của cô đang bị ai đó liên tiếp dùng lực mạnh đá lên người vậy.

Đau vô cùng! Nhưng Thẩm Quân Dao vì quá mệt mỏi nên cô chưa thể mở mắt ra ngay.

Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao mãi chưa chịu mở mắt ra, hắn ta bắt đầu phát cáu lên, vẻ mặt của Trác Du Hiên đen lại trông vô cùng khó coi.

Trác Du Hiên hết dùng tay đánh mạnh lên người của Thẩm Quân Dao thì hắn ta lại dùng chân đạp liên tiếp một cách vô cùng đau đớn lên người cô.

Vậy mà người con gái này vẫn chưa chịu mở mắt ra.

Ánh mắt của Trác Du Hiên bỗng dưng sa sầm lại nhìn người phụ nữ hơi chau mày vẫn còn nằm ở trên chiếc giường rách nát kia.

Người phụ nữ này thật là không biết điều, Thẩm Quân Dao hết lần này đến lần khác dám chống lại mệnh lệnh của Trác Du Hiên hản.

Chẳng lẽ người phụ nữ này muốn chết đến như vậy à mà dám liên tục làm trái lời của Trác Du Hiên hắn như vậy? "Thẩm Quân Dao, cô bị điếc à? Tôi biết là cô đã tỉnh lại rồi.

Mau chóng lết xác dậy đi làm việc cho tôi"

Tối qua, đúng lúc Trác Du Hiên đi qua đây thì hẳn ta nghe thấy tiếng động trong căn phòng này phát ra.

Ban đầu còn tưởng là mấy loài côn trùng, nhưng Trác Du Hiên lại nghe được trong căn phòng như có tiếng người đang khóc.

Chính vì thế hắn ta mới nhận ra Thẩm Quân Dao đã tỉnh lại rồi chứ không còn hôn mê nữa.

"Thẩm Quân Dao, tốt nhất cô đừng giả bộ nữa, như vậy không tốt cho bản thân của cô một chút nào đâu.

Mở mắt ra cho tôi, mau lên!"

Trác Du Hiên gần từng chữ một, âm thanh lạnh lẽo phát ra từ trong những lời nói cay độc kia của hẳn.

Trác Du Hiên lúc này hận không thể khiến cho người con gái đáng thương đang nằm trên giường kia tỉnh dậy ngay lập tức.

Hản ta đã cố gắng kiên nhẫn lắm rồi, vậy mà người phụ nữ này cứ muốn thách thức giới hạn của hản.

Trác Du Hiên bực bội, hắn nhấc chân dùng một lực rất mạnh đạp thẳng vào người của Thẩm Quân Dao khiến cho cả người của cô đang nằm trên giường lăn xuống nền đất bẩn thỉu kia một cách vô cùng đau đớn.

Âm thanh va chạm giữa thân thể yếu ớt của người con gái với sàn nhà vang lên cực kỳ chói tai.

Thẩm Quân Dao vẫn còn chưa khỏe lại, vậy mà Trác Du Hiên lại có thế tàn nhẫn đến mức như vậy.

Hắn ta đúng là không phải con người mà! Một cơn đau đớn dữ dội truyền đến khiến cho gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao bỗng nhiên co rúm lại một cách cực kỳ đau đớn.

Chân tay bỗng nhiên đau nhức lạ thường.

Thẩm Quân Dao khó khăn mở mắt ra nhìn một lượt ở xung quanh.

Chính cơn đau vừa rồi đã khiến cho Thẩm Quân Dao hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Bây giờ cho dù cô muốn ngủ cũng không thể nào ngủ được nữa.

Ánh mắt mơ hồ của người con gái nhìn một lượt ở xung quanh như đang muốn xem xem cô đang ở nơi nào? Mãi khung cảnh ở trước mắt Thẩm Quân Dao mới trở nên tỏ dần.

Hóa ra cô đang ở trong phòng của mình.

Hôm qua tuy đã tỉnh lại nhưng Thẩm Quân Vũ chỉ biết khóc đến cạn cả sức lực, cô hoàn toàn không rõ bản thân của mình đang ở nơi nào thì đã ngủ thiếp đi mất.

Thẩm Quân Dao liên tục hít thở lấy dưỡng khí vào trong phổi, cô cảm giác dường như bản thân của cô sắp bị chết ngạt đến nơi rồi, hơn nữa cả người cô hiện giờ, chỗ nào cũng đau như có thứ gì cán qua vậy, đau đến không muốn cử động.

Đang mơ màng thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay bên tai của Thẩm Quân Dao, khiến cho cả người của cô bỗng nhiên run lên bần bật.

Cả sống lưng của cô lạnh toát, hai bàn tay gây gò vô thức cuộn lại thành nắm đấm, đôi đồng tử đen láy sâu trong đôi mắt long lanh của cô bỗng nhiên co lại.

"Thẩm Quân Dao, cuối cùng cô cũng chịu mở mắt ra rồi hả? Cô nhìn xem lúc này là mấy giờ rồi mà cô vẫn còn có thể ngủ được vậy hả? Đúng là không có quy tắc."

Trước/346Sau

Theo Dõi Bình Luận