Saved Font

Trước/346Sau

Gả Vào Hào Môn

Chương 74: Thương Tâm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trác Du Hiên gầm lên vô cùng đáng sợ, hắn như muốn giết chết người con gái đang bị hành hạ kia vậy.

"Tha cho cô sao? Đừng có mơi Đây là những gì cô đáng phải chịu."

Vút! Vút! Vút! Âm thanh bay bổng kết hợp cùng tiếng thét đau đớn, dữ dội từ miệng của người con gái đáng thương ấy thật khiến cho người ta cảm thấy đau xót.

Sắc mặt của Thẩm Quân Dao không thể nào nhợt nhạt hơn được nữa, đôi môi cô thâm tím lại, không còn một giọt máu nào trên gương mặt nữa.

Cả người của Thẩm Quân Dao lúc này chỉ là một màu đỏ tươi của máu cùng sự đau đớn truyền đến từ từng thớ thịt trên người cô.

Vết thương cũ chưa lành, nay những vết thương mới lại bắt đầu xuất hiện chằng chịt trên khắp người của cô do sợi dây trong tay của Trác Du Hiên hản để lại.

Người đàn ông kia đúng là ác quỷ! Chẳng lẽ hắn muốn đánh chết người con gái này hay sao? "Trác Du Hiên, anh làm như vậy, chỉ bằng anh đánh chất em luôn đi.

Đừng hành hạ em thêm nữa"

Thanh âm đau đớn cùng tiếng khóc xé lòng của người con gái dường như đang cầu xin người đàn ông kia.

Xin hắn hãy dừng lại, xin hắn hãy giết chết cô đi.

Thẩm Quân Dao cô đau đến mức không chịu nổi nữa rồi.

"Chết? Cô nghĩ tôi sẽ để cô chết dễ dàng như vậy ư? Thẩm Quân Dao, cô nhớ kỹ cho tôi, khi tôi chưa cho phép thì cô cũng đừng hòng nghĩ tới cái chết"

Nói rồi, từng tiếng vút vút lại vang lên.

Tiếng khóc của người con gái ngày một dữ dội hơn.

Cả người của Thẩm Quân Dao đau đớn vô cùng, đau cả đa thịt, đau cả tâm can.

Tất cả chỉ vì quá yêu người đàn ông này! Vì yêu, nên cứ đâm đầu vào! Vì yêu nên mới phải chịu đau đớn! Thẩm Quân Dao không biết mình bị đánh cho đến khi nào nữa.

Nhưng trước mắt cô lúc này chỉ có một màu đen lạnh lẽo bao phủ, bên tai của cô, những âm thanh va chạm vẫn vang lên ngày một mạnh hơn.

Cô còn nghe loáng thoáng bên tai câu nói lạnh lẽo tàn độc của Trác Du Hiên.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

"Gọi bác sĩ đến xem cho cô ta đi.

Tôi không muốn con chó mà mình nuôi chết trong nhà tôi đâu.

Cô ta vẫn chưa được phép chết, cho nên nhất định phải cứu sống cô ta bằng được."

[....] Khi Thẩm Quân Dao mở mắt ra thì cô thấy mình đang nằm trong gian phòng quen thuộc, nơi được gọi là phòng ngủ của Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao hoảng sợ nhìn sang hai cánh tay của mình.

Cũng may là đã không còn sợi dây xích nào quấn ở xung quanh cánh tay của cô nữa.

Thẩm Quân Dao thở phào một tiếng! Nhưng một cơn đau đớn dữ dội cứ liên tục ập đến khiến cho Thẩm Quân Dao bất giác kêu lên một tiếng.

"AI"

Gương mặt chẳng còn một giọt máu nào của Thẩm Quân Dao hơi nhăn lại vì đau.

Cô thấy khắp thân thể của mình chỗ nào cũng đau nhức vô cùng, đặc biệt là ở sau lưng của cô.

Giơ tay lên, những vết thương chằng chịt trên cánh tay mảnh khảnh của cô đã được băng bó lại.

Chắc cả người của cô lúc này cũng giống như vậy nhỉ? Nhưng đau hơn cả không phải là nỗi đau về thể xác này, mà Thẩm Quân Dao cảm thấy đau đớn nhất là ở trong tim kìa.

Trái tim của cô đau đớn quặn thắt, đau đến mức khó thở.

Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao bấu chặt vào drap giường, nước mắt cứ vô thức tuôn ra.

Thẩm Quân Dao cắn chặt môi chịu đựng từng cơn đau đớn đang dữ dội ập đến mà chẳng dám lên tiếng oán than một chút nào cả.

Nhưng liệu Thẩm Quân Dao làm như vậy có đáng hay không? Vì yêu mà làm tổn thương bản thân mình như vậy! Vì yêu mà phải chịu đau đớn tột cùng! Vì yêu mà khắp người chẳng chịt vết thương! Tất cả chỉ là một chữ "yêu".

Biết là bản thân mình bị tổn thương, nhưng Thẩm Quân Dao lại không thể ngừng yêu Trác Du Hiên cho được.

Cô cứ như một con thiêu thân lao vào lửa mặc dù biết rằng đám lửa ấy sẽ giết chết bản thân cô.

Vậy mà Thẩm Quân Dao lại chẳng hề buông bỏ! Nói đúng hơn là cô không buông bỏ được.

Thẩm Quân Dao đã quá yêu người đàn ông tàn độc Trác Du Hiên kia mất rồi! Tiếng thút thít đau đớn của người con gái phá tan bầu không khí im lặng của nơi đây.

Thẩm Quân Dao khóc đến khi mệt lả, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Đến khi tỉnh lại thì thấy mặt trời đã lên cao rồi.

Phía dưới, bụng của Thẩm Quân Dao đánh trống liên hồi.

Đã hơn ba ngày chưa được ăn uống gì, Thẩm Quân Dao cảm thấy đói cũng là điều đương nhiên thôi.

Với lại, chân tay của cô lúc này hoàn toàn rã rời, không có một chút sức lực nào nữa.

Bỗng nhiên, Thẩm Quân Dao cảm thấy sống lưng của mình đột nhiên lạnh toát.

Cô cảm thấy dường như có điều gì không hay xảy ra.

Hai mắt của Thẩm Quân Dao cố gắng mở to, cô vô thức quay đầu sang thì thấy Trác Du Hiên đang đứng ở đó, trâm mặc nhìn cô.

Thẩm Quân Dao giật mình một cái, hai bả vai của cô hơi run rẩy.

Sắc mặt của cô đã tốt lên một chút nay lại tái nhợt đi vì trông thấy cái người đàn ông chẳng khác gì một con quỷ kia.

Thấy biểu hiện này của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên không kìm được mà cong môi thoả mãn.

Thẩm Quân Dao càng sợ, hẳn ta sẽ càng cảm thấy thích thú.

Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao, giọng nói lạnh lẽo bật ra từ miệng của hắn.

"Sợ? Thẩm Quân Dao, cô đang sợ tôi đấy à?"

Đúng! Cô sợ hắn! Thẩm Quân Dao cô vô cùng sợ người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây, cũng chính là người chồng mà cô yêu thương nhất.

Cô cắn chặt môi nhưng gương mặt không dấu nổi sự sợ hãi ở trên đỏ.

"Thẩm Quân Dao, chẳng phải cô đang là vật cưng của tôi hay sao? Sao chó lại sợ chủ như vậy chứ?"

Trác Du Hiên cười đầy chế giễu nhìn người con gái đang nằm trên giường kia, hai bả vai của Thẩm Quân Dao hơi run lên, đôi bàn tay run rẩy của cô bấu chặt lấy drap giường, ánh mắt đau đớn tột cùng nhìn về phía của Trác Du Hiên hẳn.

Đột nhiên, Trác Du Hiên tiến đến, kéo cả người của Thẩm Quân Dao ngồi dậy, làm cho cô sợ hãi vô cùng.

Nhưng thật may, hắn ta lần này lại không hề làm gì cô cả.

Chỉ là hản ném về phía của cô một túi cơm thừa của chó mà thôi.

Nhìn bọc cơm vừa được Trác Du Hiên ném vào trong nộp tay của mình, Thẩm Quân Dao vẫn còn đang ngơ ngơ thì âm thanh lạnh lão đã vang lên làm người ta vô cùng sợ hãi.

"Ăn đi nhanh lên! Tôi không muốn tốn tiền nuôi cô rồi để cho cô ăn không ngồi rồi đâu! Ăn đi, dưỡng thương cho cẩn thận rồi nhanh chóng khỏe lại làm việc cho tôi.

Thiếu đi một con chó đúng là chẳng ra đâu vào đâu cả"

Thẩm Quân Dao cảm thấy chua xót vô cùng! Cô bị thương, Trác Du Hiên lại quăng cho cô một bọc cơm thừa cho chó như vậy, đã thế còn muốn cô ăn nữa chứ.

Thẩm Quân Dao còn tưởng rằng Trác Du Hiên đã mủi lòng mà quan tâm đến cô, nhưng ai ngờ hắn cũng chỉ muốn Thẩm Quân Dao nhanh chóng khỏe lại để làm việc cho hắn mà thôi.

Nếu không vì lời nói của bác sĩ thì còn lâu Trác Du Hiên mới để yên cho Thẩm Quân Dao như thế.

Bác sĩ nói rằng tuyệt đối trong những ngày này Thẩm Quân Dao chỉ có thể nằm trên giường, tuyệt đối không được để vết thương gặp nước, rất có thể gây nhiễm trùng dẫn đến hoại tử, nguy hiểm nhất là mất mạng.

Vì thế, Trác Du Hiên mới để cho Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi vài ngày.

Trác Du Hiên ghé sát tai của cô, cánh tay của hắn chạm vào gương mặt mềm mại xinh đẹp của Thẩm Quân Dao, lời nói phát ra lọt toàn bộ vào tai của Thẩm Quân Dao.

"Với lại, tôi nhớ thân thể này của cô rồi.

Mau chóng khỏe lại phục vụ tôi!"

Trước/346Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y