Saved Font

Trước/75Sau

Gameshow Vô Hạn

Chương 57: Tập Đặc Biệt: Đồng Đội - 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bên kia, Tề Viễn vươn một tay níu cổ áo Lâm Đông Dương, một tay giữ chặt cánh tay cô gái đeo kính, sau đó kéo hai người này ra giữa, cách xa bảng đen.

Lâm Đông Dương liều chết giãy dụa, nhưng không có cách nào tách nổi ngón tay của Tề Viễn.

Cô gái đeo kính kêu la: "Đau! Anh nhẹ tay thôi!"

Tề Viễn hơi thả lỏng bàn tay, nhưng vẫn tóm chặt lấy hai người không thả.

Cô gái đeo kính trong cơn giận dữ, đột nhiên huých đùi phải vào bắp chân Tề Viễn. Tề Viễn vừa phải túm cổ áo, vừa phải giữ cổ tay, tạm thời không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ có thể miễn cưỡng nhận đòn đánh này.

"Đau!!" Người ra chân đá xong lại là người hét lên. Cô nàng đeo kính xoa xoa chân, mặt nhăn nhó: "Không khác gì đá vào tảng đá, sao mà cứng vậy chứ?"

Tề Viễn tự nhủ trong lòng, tảng đá đứng bất động thì cô đá làm gì! Mà người này lại không phải đàn ông, không thể nào tùy tiện đè người ta nằm sấp xuống sàn được.

Bên cạnh, Chu Duyệt xông trái né phải, ý đồ muốn hất người phòng ngự ra. Nhưng cô ấy mới viết 'Số 3' (Tiểu Dương) xuống thì Tiểu Dương đã lau đi ngay. Cô ấy duỗi dài cánh tay viết lên góc bên phải cũng vô dụng, Tiểu Dương tay dài chân dài, người lại còn cao.

Hai ba lần tấn công không thành, Chu Duyệt giận dữ, đá chân vào bụng Tiểu Dương một cái.

Ai ngờ Tiểu Dương thuận tay đỡ lấy, quật ngã Chu Duyệt xuống mặt đất.

Chu Duyệt khó nén khỏi khiếp sợ. Bình thường người chơi nam không tiện tấn công người chơi nữ. Cho dù có tấn công thì cũng cố ý nhường nhịn. Ai ngờ hôm nay cô ấy lại gặp phải người không đi theo logic này.

Tiểu Dương nâng cằm, "Tôi nói với cô, tôi có bạn gái rồi. Trong mắt tôi chỉ có hai giới tính, một là bạn gái tôi, hai là những người khác. Hi vọng tôi nhường sao? Nghĩ cùng đừng nghĩ!"

Chu Duyệt, "..."

Hình như lời này cũng có chút đạo lý.

Cô ấy đứng lên cầm phấn tiếp tục tấn công. Đầu tiên cô ấy dùng sức đẩy Tiểu Dương sang bên, sau đó 'lạch bạch' chạy đến bảng đen viết chữ.

Nhưng mà Tiểu Dương sắp ngã lại bám được vào góc bảng, ổn định thân thể. Chu Duyệt mới viết 'Số 3' xong, Tiểu Dương đã dùng giẻ lau bảng lau đi.

Đúng là tường đồng vách sắt, một bước cũng không nhường!

Chu Duyệt nổi giận! Nhưng dưới tình huống một đấu một, cô ấy là con gái, thật đúng là không làm gì được đối phương. Cô ấy liếc mắt, ra hiệu với đồng đội cùng tấn công, trong lòng tự nhủ hai đấu một, sao còn không thoát được khỏi vậy, mau tới giúp tôi đi?

Nhưng Lâm Đông Dương và cô gái đeo kính giãy dụa nửa ngày, chỉ khiến thương tích đầy mình, lại không thể thoát khỏi Tề Viễn.

Cùng lúc đó, Quốc Đống gánh trọng trách tiến đến, cố gắng phòng thủ hết sức mình. Nhạc Lâm gần như không hề tồn tại, bị hắn ta kéo từ đông sang tây.

Nhạc Lâm oán niệm đầy mình: Loại trò chơi vận động dã man này, không hợp với người chơi chuyên làm quân sư!

Chữ số Tiểu Doãn viết xuống bị lau, viết tiếp lại bị lau, lập tức nóng máu. Cô nàng quăng phấn, cũng xông đến cản người.

"Cố gắng chịu ba giây!!" Hứa Giai vừa hô to, vừa nhanh chóng viết 'Số 6' xuống.

Nhạc Lâm dùng toàn bộ sức mạnh, liều mạng cản Quốc Đống. Tiểu Doãn lạnh mặt, vụng trộm đạp vào mắt cá chân hắn ta.

"Á——" Quốc Đống hít phải một ngụm khí lạnh. Mắt cá chân là nơi yếu đuối, không thể so sánh được với những bộ phận khác. Sau khi hắn ta bị đá một cái, không tự chủ được, muốn quỳ xuống.

"1, 2, 3!" Ba giây sau, Quốc Đống bị loại.

Nhạc Lâm buông người ra, chạy về phía sân nhà giúp đỡ.

"Không có ai trông nhà!" Lâm Hi cao giọng nhắc nhở.

Nhưng Chu Duyệt còn đang dây dưa với Tiểu Dương, không nghe thấy. Lâm Đông Dương và cô gái đeo kính kia nghe thấy nhưng bất lực.

"Số 7."

"Số 9."

"Số 10."

Mấy giây ngắn ngủi, tất cả người chơi đội trắng đều bị loại.

Hứa Giai và Tiểu Doãn liếc nhau, không nhịn được vỗ tay ăn mừng.

Hệ thống tuyên bố, "Toàn bộ người chơi đội trắng bị loại, trận đấu đầu tiên đội đen giành thắng lợi. Mời các người chơi nghỉ ngơi trong giây lát, sau 5 phút trận đấu thứ 2 sẽ bắt đầu".

Lúc này Tề Viễn mới buông tay, thả cho hai người chơi kia tự do.

Lâm Đông Dương đặt mông ngồi luôn xuống đất, mệt không muốn nhúc nhích.

Cô gái đeo kính mắt cũng ngồi xuống theo, ôm lấy chân mình.

Chu Duyệt rất khó chịu, trách móc những người khác: "Các người đang làm gì vậy?"

Lâm Hi than thở: "Tôi chỉ thích hợp chơi trò chơi đấu trí. Vừa rồi một cô gái của đội đen tiến lên đã tôi đã đánh tôi nằm sấp xuống, tôi đánh không lại, thực sự đánh không lại".

Quốc Đống cau mày, "Đội chúng ta sắp xếp không ổn, một mình tôi sao có thể ngăn cản được 3 người đội đen? Hai người bên họ cùng tấn công tôi, một người còn lại có thể yên tâm viết số lên bảng, đương nhiên cả đội sẽ nhanh chóng bị loại rồi".

"Tôi còn chưa đi đến được bảng đen đã bị Tề Viễn giữ chặt. Tôi còn có thể làm sao? Tôi cũng rất tuyệt vọng". Dáng vẻ của Lâm Đông Dương chính là minh chứng rõ ràng cho việc anh ta vừa bị chà đạp thê thảm.

Cô gái đeo kính cười ha ha: "Tôi đá số 1 (Tề Viễn) một cái, cuối cùng chính mình lại bị đau, hiện giờ đi đứng không ổn cho lắm. Tôi còn có thể làm sao?"

Chu Duyệt nghiêm túc nói, "Cô có thể cắn anh ta".

Cô gái đeo kính: "..."

Tề Viễn nghiêng mắt, cắn người gì đó quá gây chú ý rồi. Bạn gái anh còn đang ở bên cạnh nhìn đấy!

"Nếu cô cắn tôi, tôi sẽ không khách khí với người chơi nữ nữa đâu". Tề Viễn mở miệng cảnh cáo.

Cô gái đeo kính nhìn Chu Duyệt, đề nghị: "Không thì cô đến đi? Vòng sau chúng ta đổi người".

"Đổi luôn người phòng thủ đi". Lâm Hi cảm thấy mình không thích hợp với công việc phòng thủ này. Nếu đổi thành tấn công, không chừng sẽ tốt hơn nhiều.

Năm người đội trắng cũng tập hợp lại, nhỏ giọng thảo luận.

Hứa Giai nghiêm túc nói, "Trò chơi lần này không giống có gián điệp". Ai cũng cố gắng hết sức mình, không cố ý để thua.

"Cứ xem tiếp đi" Tiểu Doãn thuận miệng nói. Trò chơi còn nhiều vòng, không đến giây cuối cùng, cô nàng không tin bất cứ phân tích nào.

"Chúng ta có thay đổi gì không?" Tiểu Dương nhìn bốn phía, hỏi ý kiến đồng đội.

Tề Viễn tỏ thái độ trước: "Tôi thì chắc không thể đổi rồi. Nhất định phải một đấu hai thì chúng ta mới có ưu thế".

"Thế nhưng số 9 (Chu Duyệt) định cắn anh đấy, anh có thể một đấu hai không?" Tiểu Dương bày tỏ nghi ngờ.

Tề Viễn bất đắc dĩ, dĩ nhiên những đòn tấn công lưu manh như vậy thì không có cách nào chống lại.

"Để tôi đi". Tiểu Doãn chủ động đứng ra: "Ba người tấn công, Tề Viễn giữ hai người, còn số 9 Chu Duyệt giao cho tôi. Hai cô gái đánh nhau, không cần phải xem xét nên đánh thế nào".

"Được, vậy giao cho cô nhé". Tề Viễn đồng ý.

Hứa Giai nói: "Tôi lên tấn công, hai người cố kéo dài thời gian. Chỉ cần đội trắng có thành viên bị loại trước thì thắng lợi sẽ nghiêng về phía đội đen".

Nhạc Lâm suy nghĩ một hồi: "Tề Viễn một đấu hai, Chu Duyệt giao cho Tiểu Doãn, chẳng phải bên kia còn hai người phòng thủ sao? Không bằng tôi và Tiểu Dương mỗi người kéo một, kéo người phòng thủ bên họ đi. Cứ như thế, Hứa Giai có thể một mình đứng trước bảng, muốn viết gì thì viết".

"Ý kiến hay!" Hứa Giai cực kì tán thưởng.

"Cứ quyết định như vậy." Mấy người còn lại nhao nhao tỏ ra đồng ý.

Sau năm phút, hệ thống tuyên bố, "Trận đấu thứ hai bắt đầu."

Bên đội trắng, Chu Duyệt, Quốc Đống, Lâm Hi tấn công, Lâm Đông Dương, cô gái đeo kính phụ trách phòng thủ.

"Số 6 khá khó chơi, anh có đỡ được không?" Tiểu Doãn quan tâm đồng đội.

"Cắn răng cũng phải cố mà chống!" Nói thì nói như vậy, nhưng Tề Viễn vẫn thong dong bình tĩnh, không nhìn ra sốt ruột.

"Nhanh chóng giải quyết cô nàng đeo kính, sau đó sang đây giúp đỡ". Nhạc Lâm quả quyết nói.

Hứa Giai cổ vũ: "Mọi người cố lên! Tôi sẽ nhanh chóng viết số. Đợi khi đội trắng có một thành viên bị loại thì chúng ta sẽ thoải mái hơn".

"Tốc chiến tốc thắng." Nói xong Tiểu Dương dẫn đầu xông lên, Hứa Giai, Nhạc Lâm theo sát phía sau.

Chu Duyệt đội trắng không chút do dự chạy về phía Tề Viễn. Nhưng nào ngờ Tề Viễn lại tránh sang bên, Tiểu Doãn thế chỗ anh, kêu gào: "Đến đây! Cùng đánh nhau nào!"

Tề Viễn dễ dàng đẩy Lâm Hi ra, sau đó giữ chặt Quốc Đống. Quốc Đống không thèm tránh, thậm chí còn đánh trả. Hai người ngươi tới ta đi, trong lúc nhất thời anh vẫn có thể cầm cự được.

Lâm Hi đứng lên, vừa định đột phá vòng vây, thì đột nhiên Tề Viễn lại đẩy Quốc Đống ra, nhanh chóng ngáng chân làm Lâm Hi ngã, sau đó lại quay lại giằng co với Quốc Đống.

Lâm Hi, "..."

Anh ta cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Cách đó không xa, Nhạc Lâm định ôm lấy cô gái đeo kính, kéo cô nàng đi. Ai ngờ đối phương lại thét lên: "Đồ lưu manh!", nhanh chóng đưa ra quyết định, dẫm lên chân hắn mấy cái. Đến cùng ai là đồ lưu manh hả.... Nhạc Lâm rất đau lòng.

Thế nhưng Tiểu Dương lại rất thuận lợi, ôm chặt Lâm Đông Dương kéo đi rồi.

Hứa Giai mấy lần viết số xuống đều bị cô nàng đeo kính ngăn cản, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cô đè cô nàng xuống đất, nói với Nhạc Lâm: "Tôi cản cô ấy! Anh viết nhanh lên!"

Nhạc Lâm lau mồ hôi, không hề từ chối. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh bảng đen, nhanh chóng viết số.

Chu Duyệt đẩy Tiểu Doãn ngã nhào xuống đất, thậm chí còn véo thịt mềm ở sau lưng của đối thủ. Tiểu Doãn không cam lòng yếu thế giật lấy tóc dài của Chu Duyệt, nhìn tư thế kia, dường như định đem da đầu người ta giật xuống luôn.

Hai cô gái tổn thương lẫn nhau, trong mắt đã không còn người ngoài tồn tại.

Lâm Hi cố gắng đứng lên lần thứ ba, định vòng đường xa qua người Tề Viễn, đến gần bảng đen, ai ngờ mới đứng lên, Tề Viễn đã duỗi bắp chân ngáng đường, thế là Lâm Hi lại thêm lần nữa vinh quang ngã xuống đất.

"Anh có thể làm được không thế?" Quốc Đống nhịn không được gắt lên. Hắn ta đã quấn lấy Tề Viễn rồi, chỉ cần Lâm Hi không chịu thua kém, thì có thể chạy đến bảng đen viết chữ từ lâu. Ai ngờ anh chàng này vô dụng quá, ngã đi ngã lại mấy lần liền. Tên này có phải gián điệp không vậy, cố ý nhường đội kia đúng không?

Quốc Đống kìm lòng không được, nghi ngờ liếc mắt nhìn Lâm Hi.

Lâm Hi liên tục cười khổ. Từ khi vào trò chơi này đến giờ, đây là lần đầu anh ta chật vật đến vậy. Chỉ có thể nói, chẳng ai hoàn mỹ cả, ai cũng có nhược điểm. Anh ta không giỏi đánh nhau, thế nên khó có khi lại kéo chân cả đội thế này.

Còn đang nói chuyện, thổ phỉ Tiểu Dương ngàn dặm xa xôi đã bắt cóc Lâm Đông Dương tới. Cậu ta đem con tin giao cho Tề Viễn, sau đó chạy đến nắm cổ áo Lâm Hi, hoàn toàn khống chế thành viên đội trắng.

Tề Viễn tay phải giữ Lâm Đông Dương, nhất thời không quan sát được, Quốc Đống đã chạy mất. Anh vừa định đuổi theo thì lại nghe hệ thống tuyên bố: "Người chơi số 6 OUT! Người chơi số 7 OUT! Người chơi số 8 OUT! Người chơi số 9 OUT! Người chơi số 10 OUT!"

"Toàn bộ thành viên đội trắng bị loại, trận đấu thứ hai đội đen thắng".

"Chúc mừng người chơi đội đen đã giành thắng lợi vòng đầu tiên".

"Đội đen đặt cược 40 điểm, điểm số hiện tại 140. Đội trắng đặt cược 40 điểm, điểm số hiện tại 60."

Hóa ra trong lúc còn đang mải giằng co, Nhạc Lâm đã viết tất cả thành viên đội trắng lên bảng đen.

Trước/75Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian