Saved Font

Trước/268Sau

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 31: Đột Nhiên Tới Thăm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Nhịn không được cũng đừng có miễn cưỡng” Tiếng nói trầm thấp của Nhâm Mục Diệu vang lên trong bóng tối.

Kiều Tâm Du đột nhiên bị tiếng nói làm giật mình, chỉ ấp úng đáp: “Thật xin lỗi đã đánh thức anh.”

Kỳ thật cô chịu đựng đau nhức, không phát ra một tiếng làm sao có thể làm phiền đến hắn.

Nhâm Mục Diệu nghe được tiếng của cô, tâm hắn hỗn loạn, hắn không thể đi vào giấc ngủ, thở dài một hơi, vươn tay ôm cô vào lòng: “Rất đau sao?”

Sự dịu dàng bất ngờ khiến Kiều Tâm Du kinh ngạc, cô lập tức gật gật đầu lại lắc đầu.

“Cô thật không biết nói dối.” Bàn tay to lớn của hắn đặt lên bụng cô, cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp dần lan ra làm giảm đi cảm giác đau đớn, “Ngủ đi!”

Sau lưng truyền đến hơi ấm tràn vào đáy lòng cô cùng khóe mắt đã ngập một tầng hơi nước mỏng, trái tim cô dần trầm luân.

Kiều Tâm Du nặng nề nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Hắn ôm chặt lấy cô như sự thân mật mà những người yêu nhau thường hay làm.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua đám mây dày,tia sáng như những lớp lụa mỏng mềm mại dần xua tan đám sương tung bay trong không khí.

Một chiếc Mercedes màu đen đứng im trước cửa nhà họ Nhâm.

“Cháu nội à, cháu đang ở đâu vậy?” Một bà cụ gầy gò, tóc hoa râm thẳng hướng phòng ngủ mà đi, nhẹ gọi.

“Ưm.” Kiều Tâm Du nhẹ kêu một tiếng, cọ xát trong lòng Nhâm Mục Diệu một chút lại tiếp tục ngủ, cô chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy. Gánh nặng cuộc sống ép đến cô thở không nổi, ngay cả lúc ngủ mọi thứ xung quanh cũng vẫn quẩn quanh trong đầu cô.

“Cháu nội ngoan.” Trong căn phòng rộng lớn, bà cụ nhìn thấy hình ảnh hai người nằm ôm nhau, mắt mở lớn, vội lấy tay che hai mắt mình lại, tự lẩm bẩm nói “Bà không thấy gì cả, không thấy gì cả.” Sau đó lưu luyến rời khỏi căn phòng, nhìn lén từ ngón tay giữa, vui vẻ ra mặt.

Kiều Tâm Du mở đôi mắt nhập nhèm, mắt thấy được một màn này lập tức muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng lại có một đôi tay ôm chặt lấy cô.

Thấp giọng khẽ gọi Nhâm Mục Diệu một tiếng vẫn không thấy có phản ứng gì, vội nhẹ nhàng lay tỉnh hắn “Có người đến kìa.”

“Ồn ào quá!” Nhâm Mục Diệu bất mãn phàn nàn, lập tức hôn lên đôi môi phấn hồng mềm mại, đây vẫn là cách hữu hiệu nhất khiến cô im miệng. Lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm một vòng quanh cánh môi cô. Gặm cắn trên đôi môi Kiều Tâm Du thật lâu, dường như đã quên hắn là ai, quên chính mình ở nơi nào.

Kiều Tâm Du chìm đắm trong nụ hôn của hắn, cô như quên mất hiện giờ mình đang ở nơi nào .

Mùi thơm nhàn nhạt, thanh khiết của cơ thể xông vào khoang mũi Nhâm Mục Diệu.

“Không được!” Kiều Tâm Du giãy dụa, một cơn đau từ bụng truyền đến, “Người tôi lúc này không tiện.”

“Khụ khụ!” .Đột nhiên ngoài cửa truyền đến hai tiếng ho nhẹ, “Ban ngày ban mặt, đừng ở đây - trước mặt một bà già mà biểu diễn cảnh tượng giới hạn độ tuổi chứ.”

Trước/268Sau

Theo Dõi Bình Luận