Saved Font

Trước/50Sau

Gen Mê Luyến

Chương 36:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai chữ này vừa thốt ra, Tùng Ngu suýt chút nữa bị săc.

Chase—cho cô uống nước?

Còn không bằng cô uống axit.

Tùng Ngu do dự một lúc.

Nhưng ánh mắt đối phương như muốn thiêu đốt, tựa hồ vẫn như hữu hình, giống như ánh đèn giải phẫu ngưng tụ ở trên mặt nàng.

Cô nghe thấy tiếng hắn khẽ cười, gọi mình: "Trần tiểu thư?"

Không biết vì sao, điều này càng khiến cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc hơn, cổ họng cô như bị đốt cháy. Bản năng của người bệnh khiến Tùng Ngu im lặng cúi đầu và uống cốc nước từ ta của đối phương.

Đôi môi khô được làm ẩm một chút.

Nước chảy xuống cổ họng. Nhiệt độ nước vừa phải, cô nuốt một cách cẩn thận và chậm rãi. Giống như một đóa hoa súng gần như khô héo, cuối cùng vươn mình trong nước hồ, từ từ sống lại.

"Chà, cảm ơn anh." Cô nói.

“Không cần khách khí.” Hắn lười biếng nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”

Cô lịch sự giúp hắn cầm cốc.

Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau.

Thành cốc ấm áp, nhưng đầu ngón tay thon dài của hắn vẫn lạnh như băng khiến cô rùng mình.

Giữa băng và lửa, dường như có một lực hút giống lỗ đen nào đó, từ đầu ngón tay chạm vào, nhanh chóng lan ra bên ngoài——

Chiếc cốc rung nhẹ.

Nước tràn ra.

Tùng Ngu: "?"

Trên ngực áo bị ướt sũng một mảng.

Cô vội vàng nói: "Không phải tôi."

Cô thề, vừa rồi tay cô rất vững vàng.

Trì Yến cong môi nghi ngờ.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ chậm rãi lấy khăn ném cho Tùng Ngu.

“Cám ơn.” Cô lại hỏi: “Anh đọc kịch bản rồi?”

Trì Yến nhướng mi nhìn nàng: "Đọc rồi."

"Thế nào?"

"Khá tốt."

Không mặn không nhạt trả lời.

Tùng Ngu thầm nghĩ, quên đi, dù sao người này cũng không thích xem phim.

“Kịch bản đã được hoàn thành.” Cô tiếp tục: “Anh có thể cho người trong công ty của mình liên hệ với phòng tuyển dụng diễn viên để bắt đầu lên kịch bản và tìm kiếm cảnh quay…”

Trì Yến quay đầu nhướng mày nhìn cô: "Hiện giờ cô xác đinh muốn bàn chuyện này?"

"Hiện giờ làm sao?"

"Cô còn đang nằm."

Tùng Ngu chớp chớp mắt, nghiêm mặt nhìn lại hắn: "Tôi chỉ là hạ đường huyết, không phải liệt."

Thật không may, điều này không có sức thuyết phục.

Cô gầy đến nỗi khuôn mặt cũng hóp lại, dưới đôi mắt của cô cũng có vùng xanh nhạt.

"Ồ, có vẻ như cô rất có kinh nghiệm." Trì Yến nói.

Hắn tình cờ kiểm tra hồ sơ bệnh án của Tùng Ngu trên điện thoại di động.

Về mặt lý thuyết, hắn không thể đọc các trường hợp của người khác. Điều này trái với quy định của bệnh viện.

Nhưng, hắn là Trì Yến đấy?

Hắn ung dung lật sang trang khác

Viêm dạ dày mãn tính, mỏi cột sống thắt lưng, thoái hóa cột sống cổ, vẹo cột sống… Cứ như đọc bách khoa toàn thư về bệnh tật đô thị.

Trần tiẻu thư có rất nhiều bệnh mà lẽ ra cô phải mắc phải.

Ai không biết chắc tưởng cô sưu tập tem.

Hắn lại cười khẩy một cách khó hiểu.

Tùng Ngu cảm thấy cười không thể hiểu được: "Làm sao vậy, anh muốn bồi hoàn tiền chữa bệnh cho tôi sao?"

Hắn càng cười sâu hơn, lười biếng, tiếng cười trầm thấp.

Cười xong, hắn chậm rãi nói: “Thật ra chúng ta rất giống nhau, Trần tiểu thư.”

Tùng Ngu ngẩn ra.

Ai giống hắn? Cô vô thức muốn bác bỏ hắn.

Lại nghe Trì Yến tiếp tục nói:

"Cả hai chúng ta đều đối xử tàn nhẫn với bản thân."

Đột nhiên, lời nói đến môi lại bị nuốt trở lại.

Tùng Ngu lẳng lặng nghe hắn tiếp tục nói: "Tôi từ nhỏ đã biết, muốn cái gì cũng không ai cho, nên tôi nhất định phải tự mình đoạt lấy."

"...Dùng mọi thủ đoạn để nắm chắc nó trong lòng bàn tay. Bất kể giá nào."

Đột nhiên, giọng nói của hắn trở nên lãnh khốc mà u ám.

Tùng Ngu dường như nhìn thấy một tia chớp, một trận mưa lớn, không kiêng nể gì, chiếu sáng như trường đao tuyết xé tan màn đêm dài.

Cô lại cảm thấy mắt mình khô khốc một cách khó hiểu, vô tình chớp mắt.

Mà Trì Yến hứng thú nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt cô, Trần tiểu thư. Chúng ta là cùng một loại, phải không?"

Tùng Ngu giật mình.

“Anh sai rồi.” Cô thản nhiên nói.

Trì Yến: "Hả?"

"Mong muốn thành công không có nghĩa là phải nên tàn nhẫn, vô lương tâm... hay thậm chí là vô liêm sỉ."

Giọng nói của cô mặc dù thấp, nhưng luôn điềm tĩnh, rõ ràng và trong sáng.

Cô thậm chí không nhìn hắn, chỉ yên bình mà nằm đó. Trên ga trải giường trắng như tuyết, làn da của cô trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh. Máu từ từ chảy xuống, giống như ánh nắng mùa đông, rơi xuống mặt hồ đóng băng.

Trì Yến đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi cong môi.

"Trần tiểu thưu xứng đáng là một đạo diễn vĩ đại." Hắn nói: "Từng từ đều chính xác đến mức tôi đã học được rất nhiều."

“Không dám nhận.” Cô lãnh đạm nói.

Trong giây tiếp theo, một bóng đen phủ lên mặt Tùng Ngu.

Trì Yến nghiêng người về phía cô. Chống tay xuống giường, cúi người nhìn cô, hơi thở ấm nóng phả lên mặt Tùng Ngu.

"…Anh làm gì."

Tùng Ngu bị giam giữ giữa hai cánh tay hắn, đành phải ngẩng đầu nhìn hắn, trong giọng nói lộ tia mất tự nhiên.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )