Saved Font

Trước/50Sau

Gen Mê Luyến

Chương 38:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khi nghe câu đó, phản ứng đầu tiên của Tùng Ngu là:

Hắn đã biết.

Cô nhớ ngày hắn đến bệnh viện thăm cô, đã từng hỏi cô làm gì ở công ty kia, hóa ra hắn biết nhưng vẫn cố ý hỏi.

Tùng Ngu ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt tràn đầy phòng bị: "Anh theo dõi tôi?"

Trì Yến tùy ý hút thuốc, giữa hai bờ môi ngậm một mẩu tàn thuốc ngắn, giọng nói có chút mơ hồ: "Đừng căng thẳng, chỉ là thói quen thôi."

“Vậy hi vọng sau này loại thói quen này sẽ không tái diễn nữa.” Cô nâng cằm, lạnh lùng nói.

Trì Yến ngẩng đầu lên, khẽ liếc nhìn cô rồi dập tắt tàn thuốc trên tay.

Đốm lửa rơi xuống. Ánh mắt hắn thâm thúy mà đen tối.

"Trần tiểu thư, có một số việc, nếu cô không nhìn thấy, tất nhiên chúng sẽ không phát sinh ra."

Tùng Ngu trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi không phải người mù, sao lại không nhìn thấy?"

Hắn khẽ cười một tiếng, cố ý nói: "Có lẽ tôi nên tặng cho cô một cặp kính râm."

“Không cần.” Cô liếc mắt ra ngoài cửa sổ, giọng giễu cợt: “Anh cũng hào phóng rồi.”

Sau đó cô khéo léo đẩy cửa ra, xoay người nhảy xuống máy bay.

Lý Tùng vẫn quỳ bên cạnh hắn.

Tùng Ngu trước nay không nghĩ tới Lý Tùng, người luôn yêu thể diện nhất lại có ngày như vậy.

Anh ta bị trói như một con ếch bị lột da, mắt bị quấn chặt bằng những dải vải đen, miệng cũng bị bịt kín. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bên mắt thâm quầng sưng cao, giống như quả bóng bàn bị ứ máu.

Trì Yến quay sang cô với một nụ cười hỏi: "Thế nào?"

Trước khi Tùng Ngu có thể trả lời, hắn lại đặt ngón trỏ lên đôi môi mỏng của mình và làm động tác "Suỵt" với cô cùng một nụ cười.

Tùng Ngu cau mày và hiểu ra ý của hắn: Lý Tùng không biết họ, nhưng anh ta biết cô.

Vì vậy, cô không thể nói chuyện.

Cô chỉ có thể ở đây, buộc phải làm khán giả im lặng.

Một trong những thuộc hạ của hắn xé băng dính bịt miệng Lý Tùng.

Đôi môi mập mạp kia phát ra một tiếng kêu đau lòng: "Các ngươi muốn cái gì! Tôi đã nói, tiền, tiền không thành vấn đề, chỉ cần các ngươi thả tôi đi, bao nhiêu tiền tôi đều có..."

Âm thanh giống như một lớp mỡ nổi lên trên nồi canh cá, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Trì Yến cười nhạo một tiếng, nhìn Tùng Ngu đầy ẩn ý.

Hắn lại tùy ý nghiêng đầu: "Đồ đâu?"

Cấp dưới cung kính đưa cho hắn một con chip: "Tất cả hợp đồng ban đầu của Đức Tùng."

Lý Tùng sửng sốt, lớn tiếng hỏi: "Hợp đồng? Các ngươi đến tột cùng là ai? Các ngươi định làm gì?"

Tả lời anh ta là một cú đánh không chút lưu tình.

"Câm miệng!"

Thủ hạ của hắn đá mạnh vào đầu anh ta.

Lý Tùng đau đớn cuộn mình lại, giống như một con gà bị bóp cổ, thút thít: "Các người là ai... cha ta sẽ không bao giờ buông tha cho các ngươi..."

Trì Yến cười lạnh nói: "Vậy tôi chờ hắn."

Hắn hơi giơ tay, nắm chắc con chip trong tay, làm động tác tiêu hủy nó.

Đường cong cánh tay rõ ràng, có thể nhìn thấy các đường gân xanh xuất hiện.

Chỉ cần hắn dùng một chút lực, hợp đồng liền tan thành mây khói, rắc rối nhỏ của Tùng Ngu đã có thể được giải quyết dễ dàng.

Nhưng Tùng Ngu đã phá vỡ sự cân bằng này.

“Đủ rồi,” Cô nói.

Trì Yến nhướng mày , biểu lộ một tia ngạc nhiên.

Hắn tung con chip lên xuống, lộ ra nụ cười mười phần hứng thú.

Bởi vì hắn biết nó có nghĩa là gì.

Lý Tùng nhận ra Tùng Ngu ngay lập tức. Mặc dù cô chỉ nói hai từ.

Sắc mặt anh ta đại biến: "Thì ra là mày?"

Phát hiện này ngay lập tức khiến Lý Tùng như sống lại. Hắn lại bắt đầu giãy giụa, đồng thời lớn tiếng mắng chửi, giống như một con bạch tuộc khổng lồ, không ngừng phun mực đen ra ngoài.

"Trần Tùng Ngu, con khốn, nếu tao biết sớm hơn thì tao đã bán mày rồi..."

Thuộc hạ ở bên cạnh chần chờ không biết có nên tiến lên hay không.

Trì Yến vẫy tay với anh ta.

Đối phương hiểu ra, lập tức đá Lý Tùng ngã lăn ra đất, đập đầu xuống đất, dán băng dính bịt chặt miệng anh ta.

"Cuối cùng cũng yên tĩnh." Trì Yến nói.

Hắn trêu chọc nhìn Tùng Ngu: "Tôi nhớ là tôi đã nhắc cô không được làm ồn mà."

Tùng Ngu bình tĩnh nói: "Tôi không làm được."

Trì Yến ngẩn ra.

Mà cô nhắm mắt lại, chậm rãi nở một nụ cười phức tạp.

Vào một khoảnh khắc nào đó, khi Tùng Ngu đứng đây và buộc phải chứng kiến tất cả những điều này, cô lại có một ảo giác tồi tệ khác: cô lại quay trở lại đêm của S Star.

Máu me, sợ hãi, bạo lực không chút che giấu - tất cả những thứ đó nên thuộc về những bộ phim xã hội đen cô ghét nhất. Nó nên thuộc về một thế giới hỗn loạn, không trật tự, nguy hiểm khác.

Nhưng vào lúc này, tất cả đều diễn ra trước mắt cô và đưa cô trở về cuộc sống thực của Trần Tùng Ngu.

Vì vậy, cô phải làm một cái gì đó, giống như một người chết đuối sắp chìm vào dòng nước xoáy, nắm lấy khúc gỗ trôi dạt run rẩy cuối cùng, và cố gắng hết sức để chứng minh với chính mình:

Cuộc sống của cô không hoàn toàn mất kiểm soát.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn