Saved Font

Trước/67Sau

Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 11: Lưu Manh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Ngồi đi."

Rõ ràng Hạ Nghị mới là khách nhưng sau khi Liễu Nhất dẫn người vào nhà ngược lại chân tay luống cuống, rót cho người ta một chén nước sau đó liền mất tự nhiên không biết nên nói gì, cứ như vậy đứng thẳng tắp bên cạnh Hạ Nghị.

"Đây là nhà cậu, khẩn trương cái gì?"

Thời điểm Hạ Nghị vào cửa liền đánh giá một vòng, Liễu gia là một tứ hợp viện rất phổ biến, đồ vật trang trí bình thường, lạnh lẽo thiếu sức sống, thấy cậu dáng vẻ khẩn trương, không khỏi cười trêu ghẹo.

"Tôi không khẩn trương."

Liễu Nhất nhỏ giọng phản bác một câu, lúc này mới nhớ tới cặp sách của mình còn không có cởi ra, liền đem cặp sách tháo xuống, đưa mắt nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, đúng là mưa ngày càng lớn.

Hạ Nghị khẽ cười một tiếng, Liễu Nhất chỉ cảm thấy hai gò má một trận nóng lên, mình hiện tại nhất định nhìn rất ngốc.

Cậu rất ít khi mang người ngoài về nhà, vì thế hoàn toàn không biết nên như thế nào tiếp đãi Hạ Nghị, giữa lúc đang mất tự nhiên bỗng nhớ tới trong nhà còn hộp thuốc cấp cứu, vì thế tìm ra hộp thuốc chuẩn bị giúp Hạ Nghị bôi thuốc.

Liễu Nhất đem hộp thuốc đặt trên bàn, cũng không dám nhìn người đối diện, thuận miệng phân phó: "Cậu đem áo vén lên, tôi giúp cậu bôi thuốc, "

"Muốn nhìn cơ bụng của anh cứ việc nói thẳng."

Hạ Nghị ngả ngớn huýt sáo, phối hợp đem vạt áo sơmi xốc lên, lộ ra một hàng cơ bụng gọn gàng, Liễu Nhất liếc mắt trừng Hạ Nghị một cái, ánh mắt đảo qua tám múi cơ bụng, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên.

——Học sinh cá biệt này thật sự rất lỗ mãng!

Liễu Nhất đem thuốc mỡ bóp ra đầu ngón tay, nhìn kỹ bụng Hạ Nghị căn bản không thấy được dấu vết bị thương, không khỏi kỳ quái ngẩng đầu hỏi: "Chỗ nào bị thương?"

Hạ Nghị không chút đỏ mặt trả lời: "Nội thương."

Liễu Nhất: "......"

"Anh không lừa cậu, thật là nội thương, không tin cậu sờ thử xem."

Liễu Nhất tức giận thu hồi hộp thuốc, cậu cảm thấy mình bị lừa, nhưng Hạ Nghị lại cố tình bày ra dáng vẻ nghiêm túc nắm tay cậu đem sờ cơ bụng của hắn, miệng vẫn nói mình bị nội thương.

Liễu Nhất nghĩ muốn thu tay lại, Hạ Nghị không chịu, dùng sức cầm tay cậu ấn mạnh xuống bụng của hắn, mở miệng dụ dỗ: "Có phải cảm thấy rất cứng không?"

Liễu Nhất trong lòng lớn tiếng phản bác: Cơ bắp có thể không cứng sao?!

Cậu cảm thấy Hạ Nghị đang sỉ nhục chỉ số thông minh của mình, ngốc tử mới có thể tin tưởng hắn bị nội thương.

Tay phải bị bắt ăn đậu hũ của đối phương, cơ bắp dưới lòng bàn tay hết sức cường tráng, xúc cảm ấm áp làm cho trong lòng cậu nóng lên, Liễu Nhất xấu hổ, dùng lực như thế nào đều không thu tay trở về được, vì thế hung tợn liếc mắt trừng hắn: "Cậu đùa giỡn lưu manh!"

"Ngay cả đùa giỡn lưu manh cậu cũng biết nói?" Hạ Nghị nghe vậy lộ ra biểu tình kinh ngạc, bất đắc dĩ khen ngợi nói: "Thật thông minh."

Liễu Nhất: "......"

Hạ Nghị cũng không đành lòng khi dễ người quá phận, thấy tiểu mỹ nhân ánh mắt vừa đỏ, kính mắt cũng che không được liền nới lỏng tay, Liễu Nhất nhanh chóng đem tay giấu sau lưng, sợ Hạ Nghị lại đánh chủ ý xấu.

Hạ Nghị buông áo sơmi, một chút cũng không khách khí mở miệng: "Tôi đói bụng."

"Tủ lạnh không còn đồ ăn, cậu chờ một chút." Liễu Nhất nói xong từ trong cặp sách tìm ra đồ ăn Hạ Nghị đưa cho lúc sáng, "Chỉ có cái này."

"Sợ tôi hạ độc?"

Hạ Nghị nhìn thấy túi giấy quen thuộc, rõ ràng là còn chưa có mở ra, mặt liền đen, thỏ con người này thật đúng là không biết điều.

Liễu Nhất lắc đầu, còn thật sự giải thích: "Không được ăn trong phòng học."

Hạ Nghị nghe vậy nhìn cậu bày ra biểu tình một lời khó nói hết, vừa mới còn cảm thấy thỏ con rất thông minh, lúc này lại bắt đầu bán ngốc, dùng bữa sáng mình tặng làm bữa tối tiếp đãi mình, thật đúng là dám nghĩ.

Liễu Nhất thấy Hạ Nghị biểu tình ghét bỏ, cũng hiểu được hành vi của mình không quá thỏa đáng, lại nói như thế nào cũng là Hạ Nghị giúp mình đem tiền lấy về, vì thế nhẹ giọng thương lượng nói: "Chợ không xa, bằng không cậu chờ tôi một lát, tôi đi mua đồ ăn."

Hạ Nghị nghe vậy hứng thú: "Cậu còn biết nấu cơm?"

Liễu Nhất không dám nhiều lời, đề phòng Hạ Nghị là người kén chọn, vì thế khiêm tốn nói: "Biết làm một chút."

"Đi a, chợ đi như thế nào, Anh đi cùng cậu."

Hạ Nghị vốn nghĩ muốn lừa gạt Liễu Nhất đi ra ngoài tiệm ăn, thế nhưng thỏ con còn biết nấu ăn, hắn tất nhiên là muốn nếm thử một chút tay nghề của mỹ nhân.

Trước/67Sau

Theo Dõi Bình Luận