Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 10: Hợp Đồng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khoảng cách quá xa, Thẩm Mi không thể nhìn rõ người nọ là ai. Nhưng là âm thanh trong điện thoại, cả đời nàng không bao giờ quên được.

Trở lại ghế ngồi, Thẩm Mi có chút lo nghĩ, nhịn không được mà cắn ngón tay, là hắn sao? Hắn đã trở về? Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Mi nhịn không được run rẩy.

Dùng sức lắc đầu, cơn ác mộng kia, nàng không bao giờ muốn lặp lại.

Đúng! Vương thúc! Nghĩ đến cái gì, Thẩm Mi mãnh liệt đứng lên. Tay run rẩy mở lên điện thoại đang trong trạng thái tắt máy, tìm được một dãy số đã lâu không liên lạc, ấn xuống.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy. Thanh âm trầm ổn làm Thẩm Mi tỉnh táo rất nhiều.

"Vương thúc, là con, Thẩm Mi."

"Tiểu Mi a, làm sao vậy? Có chuyện tìm chú?" Vương Đống hỏi, thanh âm hiền lành.

Thẩm Mi trầm ngâm một lát, vẫn là trực tiếp hỏi: "Vương thúc, Nghiêm An có phải đã được thả ra?" Nói đến tên người kia, thanh âm của nàng vẫn nhịn không được run run.

Nghe vậy, Vương Đống bên kia có chút trầm mặc, lát sau mới nói: "Tiểu Mi, hắn tìm con rồi sao?"

Chân Thẩm Mi như nhũn ra, Vương Đống đã gián tiếp nói cho nàng biết, ác ma kia thật sự ra tù rồi! Hắn đã trở về! "Hắn không phải đã bị phán quyết mười lăm năm sao? Tại sao nhanh như vậy đã được thả ra?" Thẩm Mi hỏi, không phát hiện vẻ khủng hoảng trong thanh âm của mình.

"Mấy năm nay hắn trong ngục có biểu hiện tốt nên được thả ra." Vương Đống nói, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Mi, những năm này hắn an phận không ít, sẽ không làm tổn thương con."

"An phận? Làm sao có thể! Ác ma như hắn sẽ không bao giờ an phận! Vương thúc, các người đều bị hắn lừa gạt rồi!" Tâm tình Thẩm Mi càng kích động.

Vương Đống hiển nhiên bị phản ứng của nàng hù dọa, gấp giọng nói: "Tiểu Mi, con không sao chứ? Tên kia lại quấn con sao?"

"Vương thúc, có thể đem hắn trở về sao? Đem hắn bắt lại được không?" Thẩm Mi khẩn cầu, chỉ cần nghĩ tới người kia lại xuất hiện trước mặt nàng, từ trong đáy lòng phát ra lạnh lẻo cả người. Thật vất vả quên đi ác mộng, giờ còn muốn trở lại sao?

Vương Đống có chút khó xử: "Tiểu Mi, tuy rằng chú là cảnh sát, nhưng trong tình huống đối phương không phạm tội, chú cũng không có lý do bắt người."

Hy vọng triệt để tan vỡ, Thẩm Mi ôm chính mình, không phát hiện mình đang dùng lực cắn cổ tay.

"Tiểu Mi, con trước hết nghe Vương thúc nói, trong khoảng thời gian này con phải chú ý. Cố gắng ở cùng người khác, nếu như hắn làm gì bất lợi với con, nhất định phải gọi cho chú." Vương Đống nói, nhớ tới chuyện năm đó, đối với Thẩm Mi bên kia điện thoại càng thấy đau lòng. Đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có thể xuống tay hung ác như vậy được.

"Cảm ơn chú, Vương thúc." Thẩm Mi nói khẽ, thanh âm so với trước bình tĩnh rất nhiều. Cúp điện thoại, Thẩm Mi liều mạng hít sâu điều tiết tâm tình.

Đột nhiên, điện thoại vang lên, trong căn phòng vắng phát ra âm thanh chói tai. Thẩm Mi run rẩy, nàng cố gắng tự nói với mình không cần phải sợ, nhìn rõ tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nàng thở ra một hơi, buông lỏng người ngã vào ghế phía sau.

Là Lý Ngạo Quân.

Nàng hít sâu một hơi, để cho giọng nói mình khôi phục tự nhiên.

"Thẩm tổng, 20 phút sau tôi đến." Lý Ngạo Quân tựa hồ tâm tình không tệ, thanh âm mang ý cười.

"Lý tổng, cô có tiện tới công ty đón tôi?" Lời vừa nói ra, Thẩm Mi mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn. Thẩm Mi vội vàng giải thích: "Giữa trưa không tiện đón taxi, nếu cô không tiện cũng không sao."

"Không, tôi sẽ đến." Lý Ngạo Quân nói: "Vậy mười lăm phút sau, tôi sẽ chờ cô dưới công ty."

"Tốt, cám ơn." Thẩm Mi nói. Trong nội tâm sợ hãi tiêu tán không ít.

Cúp điện thoại, hai mắt Thẩm Mi nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, ánh mắt phiêu tán.

Rút cuộc, kim đồng hồ chuyển động qua mười phút. Đồng tử mê ly của Thẩm Mi dần dần khôi phục tiêu cự, nàng chậm rãi đứng lên đi về hướng cửa sổ. Đưa tay kéo màn cửa sổ ra một chút, nàng nhìn xuống dưới, bóng người kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Hô lên một tiếng, nghĩ đến Lý Ngạo Quân lập tức tới, Thẩm Mi vội vàng đi đến trước gương sửa sang lại chính mình. Lúc này soi gương, nàng mới phát hiện sắc mặt mình khó coi đến cực điểm, còn có vết cắn trên cổ tay, hết sức dữ tợn.

Nhíu mày, Thẩm Mi tìm một miếng băng dán lại vết thương trên cổ tay, lúc này mới đi xuống lầu.

Vừa ra cửa công ty, Thẩm Mi đã thấy xe Lý Ngạo Quân. Nàng đi tới, Lý Ngạo Quân xuống xe, rất lịch sự mở cửa xe cho nàng.

"Cảm ơn."

Lý Ngạo Quân mỉm cười, trở lại ghế lái, ánh mắt vô tình ý rơi vào miếng băng dán trên cổ tay Thẩm Mi dừng một chút, dời đi ánh mắt khởi động xe.

Thời điểm Dư Khởi đến dưới lầu Lôi thị đã gần giữa trưa, nếu như Thẩm Mi làm việc không có thời gian ăn cơm, vậy chính mình sẽ đưa cơm qua cho nàng! Mang theo mấy món mỹ vị mẹ làm, Dư Khởi vui thích nghĩ đến bộ dáng kinh hỉ của Thẩm Mi khi thấy đồ ăn.

Lầu một Lôi thị lắp đặt hệ thống giám định, không phải nhân viên nội bộ công ty không thể vào. Dư Khởi tìm nơi đặt hộp đồ ăn xuống, chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Mi. Vừa cầm lấy điện thoại, nàng liền thấy một bóng người đi ra từ phía xa, đúng là Thẩm Mi. Nàng giơ tay lên đang muốn gọi Thẩm Mi, chưa kịp phát ra âm thanh, đã thấy nàng đi thẳng về hướng một chiếc xe.

Trên xe đi ra một người, Dư Khởi nhận ra nàng, Lý Ngạo Quân! Nàng đã từng nghe ba ba nhắc đến người này, lời nói đều là khen ngợi, còn ước gì cô ấy là con của mình!

Lý Ngạo Quân giúp Thẩm Mi mở cửa xe. Thẩm Mi lên xe. Hai người tựa hồ nói gì đó. Lý Ngạo Quân lái xe mang Thẩm Mi rời đi...

Dư Khởi nhìn theo chiếc xe rời đi, chỉ cảm thấy hỏa khí trong lòng thiêu đốt lợi hại.

Không phải nói bận công tác không rảnh cùng nàng ăn cơm sao? Dư Khởi nở nụ cười, càng cười càng lạnh. Nàng cầm lấy điện thoại, gọi cho Thẩm Mi.

"Tít, tít... Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Thẩm Mi vậy mà tắt điện thoại của nàng!

Dư Khởi nhấc chân, hung hăng đạp hộp cơm trên đất, lập tức, đồ ăn tung tóe, vãi đầy mặt đất.

Trên xe, Lý Ngạo Quân đang cùng Thẩm Mi thảo luận một số vấn đề chi tiết của hạng mục, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, làm cho đối thoại của hai người gián đoạn. Lý Ngạo Quân phát hiện, lúc Thẩm Mi nghe tiếng chuông rõ ràng chấn động một cái.

Thẩm Mi cũng không xem là điện thoại của người nào liền tắt máy. Nàng sợ hãi sẽ thấy dãy số xa lạ kia, còn sợ hơn điện thoại sẽ truyền đến giọng nói Nghiêm An.

"Tại sao không bắt máy?" Lý Ngạo Quân chỉ cho là nàng tắt điện thoại, thuận miệng nói.

"Điện thoại chào hàng." Thẩm Mi thản nhiên nói, che giấu đáy lòng đang bối rối. Ổn định tinh thần, nàng hướng Lý Ngạo Quân, tiếp tục chủ đề vừa nói.

Lý Ngạo Quân cũng không để ý, nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng. Cứ như vậy, hai người một hỏi một đáp, đợi đến địa điểm dùng cơm, những vấn đề tồn tại trong hạng mục cơ bản đã được giải quyết.

Thời điểm nói chuyện phiếm, Thẩm Mi ngạc nhiên phát hiện Lý Ngạo Quân có cùng hứng thú với mình ...!

Cờ vua.

Sau khi ăn xong, thời gian con trống, hai người nhờ phục vụ viên chuẩn bị bàn cờ vua trong phòng, so chiêu. Qua một lúc lâu, hai người trên bàn cờ ngươi tới ta đi, bày binh bố trận, thế nhưng lưỡng bại câu thương.

Rốt cuộc, Lý Ngạo Quân lấy lui làm tiến, đào một cái hố, trong hung hiểm đánh thắng Thẩm Mi.

"Tôi thua rồi." Thẩm Mi nói, trên mặt bất tri bất giác đều là vui vẻ.

Lý Ngạo Quân ngẩng đầu, vừa vặn gặp được nụ cười của nàng, không khỏi ngẩn người.

"Lần sau tôi nhất định thắng cô." Thẩm Mi ngẩng đầu nhìn hướng Lý Ngạo Quân nói. Đã rất lâu nàng không gặp được đối thủ như vậy, thật sâu kích thích ý chí chiến đấu trong nội tâm nàng.

Không dấu vết thu hồi ánh mắt, Lý Ngạo Quân dương môi cười: "Tùy thời hoan nghênh." Nếu không phải thời gian có hạn, nàng thật muốn đấu thêm một ván.

"Nguy rồi." Thẩm Mi trừng mắt nhìn đồng hồ trên tường. Lúc này mới phát hiện thời gian ký hợp đồng đã qua. Nghĩ đến hiện tại phòng họp Gia Lai chỉ còn thiếu hai người thôi a!

Theo tiếng nàng kinh hô, Lý Ngạo Quân nhìn về phía đồng hồ. Ý thức hai người đã muộn, nàng cũng sững sờ, lại lập tức nở nụ cười: "Hai người phụ trách chính không xuất hiện, đoán chừng hiện tại phòng họp đã loạn thành cháo rồi a."

Đúng như lời Lý Ngạo Quân nói, giờ phút này phòng họp Gia Lai cực kỳ rối loạn. Hai bên không người nào không cầm điện thoại, thay phiên gọi cấp trên mình. Nhưng mà...

Điện thoại Lý Ngạo Quân có đổ chuông, nhưng rốt cuộc không ai bắt máy. Mà Thẩm Mi lại càng dứt khoát tắt điện thoại!

Bên kia, hai người nhanh chóng lên xe. Điện thoại Lý Ngạo Quân bị ném trên xe, đang rung đến lợi hại. Nhìn nhìn điện thoại, Lý Ngạo Quân nhịn không được lại nở nụ cười: "28 cuộc gọi nhỡ, đoán chừng tìm điên rồi."

Thẩm Mi cũng mở điện thoại, điện thoại vang lên một tiếng, nàng cũng nhịn cười không được: "Tôi so với cô ít hơn hai cái, 26."

Hai người hầu như đồng thời bắt máy, hướng người bên mình dặn dò xong. Lý Ngạo Quân khởi động xe, hướng công ty Gia Lai rời đi.

Trong phòng họp, Lâm Chi và Trương Đan Yến hầu như đồng thời cúp điện thoại, lại hầu như đồng thời nói: "Thẩm tổng (Lý tổng) lập tức tới ngay." Nói xong, hai người đồng thời liếc nhìn đối phương, ngồi trở lại vị trí, không nói thêm gì nữa.

Khi Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi đồng thời xuất hiện ở phòng họp, bốn người ở đây chờ đợi đã lâu ánh mắt lập tức hướng hai người nhìn chằm chằm.

"Các cô?" Kiều Hiền Bân chỉ vào hai người, trong mắt mang theo nghi vấn.

Lý Ngạo Quân kéo khóe miệng, ngồi trở lại vị trí thuận miệng nó: "Tình cờ gặp trên đường sẵn bàn chuyện công việc, nhất thời quên thời gian." Nói xong, ánh mắt nhìn hướng đối diện, Thẩm Mi cũng đang ngồi xuống, thừa dịp mọi người không chú ý, nghịch ngợm nháy mắt với nàng.

Thẩm Mi vội ho một tiếng, kiềm nén vui vẻ. Sau ván cờ vừa rồi, quan hệ hai người tự nhiên gần nhau không ít. Quả nhiên, sở thích hợp nhau rất quan trọng.

Hợp đồng ký kết vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân, hai vị lãnh đạo cấp cao này, vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh đến khi hợp đồng ký xong, còn lại bốn người đều không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lý Ngạo Quân vươn tay hướng Thẩm Mi, vẻ mặt chân thành vui vẻ: "Về sau vẫn nhờ Thẩm tổng chiếu cố nhiều hơn, hợp tác vui vẻ."

Thẩm Mi nắm tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Hợp tác vui vẻ."

Bốn người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khí này... Cũng thật tốt quá a!

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp