Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 13: Song Trọng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Đình vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy âm thanh thống khổ của Thẩm Mi trong phòng vệ sinh, nàng vội vàng chạy tới. Cửa phòng vệ sinh không khóa, Thẩm Mi đang nằm trên bồn cầu, vừa mới nôn xong sắc mặt nàng tái nhợt, tóc tai lộn xộn, chật vật không chịu nổi.

"Chị hai, chị không sao chứ?" Nàng cố gắng làm cho thanh âm mình trấn định, an ủi Thẩm Mi, tay lại nhịn không được run lên.

Nghe được thanh âm của nàng, Thẩm Mi chậm rãi lắc đầu, hai mắt vẫn đỏ gắt gao. Nàng ngừng khóc, đỡ Thẩm Đình đứng lên: "Đình Đình, chị muốn tắm rửa." Nàng nói nhỏ, chống vào bồn rữa mặt làm cho mình đứng vững.

Thẩm Đình cắn môi, buông nàng ra, nghe lời pha kỹ nước trong bồn tắm mới đi ra ngoài.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Thẩm Mi chậm rãi rút đi y phục trên người. Làn da trắng nõn, thân người tuyệt mỹ ánh lên trong gương, cho dù bao nhiêu thiếu nữ cực kỳ hâm mộ thân thể nàng nhưng Thẩm Mi không cảm thấy tự hào chút nào. Nhìn người trong gương cười trào phúng, nàng chậm rãi xoay người, bước vào bồn tắm lớn. Trong gương phản chiếu bóng lưng trắng nõn của nàng, mà phía sau rõ ràng hiện lên một vết sẹo xấu xí.

Thẩm Mi nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm áp để cho lòng nàng bình tĩnh không ít. Nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, trong đầu loạn thành một đoàn.

Nàng sớm nên nghĩ đến, Nghiêm An bị mình bắt vào ngục giam, lúc thoát ra sao có thể đơn giản buông tha mình. Hối cải làm người mới? Ha ha, loại sự tình này không bao giờ phát sinh trên người hắn! Nhắm hai mắt, Thẩm Mi tựa hồ có thể thấy rõ ràng Nghiêm An dối trá, vô sỉ hơn mười năm trước!

Mãi lo suy nghĩ, Thẩm Mi không hề phát hiện mình cắn nát môi, thẳng đến mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi lạnh lẽo như băng.

Nghiêm An, đừng tưởng ta còn là tiểu hài tử mặc ngươi khi dễ năm đó!

Thẩm Mi kéo cửa ra liền chứng kiến Thẩm Đình đang ngồi cạnh cửa phòng tắm, cứ như nhiều năm về trước.

"Chị hai, chị khá hơn chút nào không?" Thẩm Đình thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên đỡ nàng, trong mắt tràn đầy ân cần. Từ phòng tắm đi ra Thẩm Đình vẫn chờ ở đây, sợ Thẩm Mi trong phòng tắm xảy ra chuyện gì.

Thẩm Mi cảm kích gật đầu, thuận theo Thẩm Đình lôi kéo hướng bên giường ngồi xuống.

"Chị hai, chúng ta đi du lịch đi. Người một nhà chúng ta cùng đi được không?" Thẩm Đình mỉm cười hỏi, thanh âm không có quá nhiều tâm tình, chẳng qua là đôi mắt ướt sũng.

Thẩm Mi nghe vậy sững sờ, giơ tay đem nàng kéo đến bên cạnh ngồi xuống: "Còn công việc của em phải làm sao bây giờ?" Nàng hỏi.

Thẩm Đình không để ý chút nào chỉ nở nụ cười: "Em có thể xin viện trưởng nghỉ phép."

"Đi bao lâu?" Thẩm Mi lại hỏi, khóe miệng giương lên một tia cười yếu ớt: "Một tháng hay một năm?"

Thẩm Đình bị nàng hỏi khó rồi. Đúng vậy a, đi bao lâu thì về. Nàng hiểu rõ ý tứ chị hai, trốn, vĩnh viễn không bao giờ là biện pháp tốt.

Thấy nàng không lên tiếng, Thẩm Mi thở dài. Đứa em gái này rất thông minh, nhất định hiểu rõ lời của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang đỏ lên của em gái, giơ tay xoa mặt nàng, áy náy nói: "Đình Đình, là chị hai không tốt, làm em và ba mẹ lo lắng rồi."

Thẩm Đình dùng sức lắc đầu, nắm tay Thẩm Mi: "Chị hai, không được nói lung tung. Chị là chị hai tốt nhất trên đời này." Năm đó nếu như không phải vì nàng, Thẩm Mi cũng không bị tổn thương nhiều như vậy! "Chị hai, thực xin lỗi, nếu không phải vì em, chị cũng sẽ không ..."

"Nói bậy bạ gì đó!" Thẩm Mi lạnh mặt, trừng mắt nhìn Thẩm Đình: "Chị đã nói rồi, việc này không liên quan gì đến em!"

"Nhưng mà ... "

"Không có nhưng mà!" Lời nói Thẩm Mi cứng rắn, nàng nhẹ nhàng ôm em gái vào lòng: "Đình Đình, chị hai thật sự không sao cả."

Thẩm Đình mũi đau xót, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống. Nàng dùng sức lau, nhưng càng lau lại càng nhiều, nước mắt bao nhiêu năm nay đều rơi hết. Năm đó, tên khốn kia chính là lấy an nguy của mình uy hiếp chị hai vào khuôn khổ! Chị là vì bảo vệ mình mới chịu đựng tên biến thái kia tra tấn! Khi biết sự thật này, nàng đã hoàn toàn suy sụp. Lúc ấy, chị hai cũng ôm nàng như thế này, ôn nhu nói với nàng: "Không có việc gì".

Làm sao có thể không có việc gì? Bao nhiêu lần chị hai bừng tỉnh trong mộng, bao nhiêu lần lệ rơi đầy mặt, những ngày mưa dông nàng càng thêm khủng hoảng. Thẩm Đình không phải không biết rõ, không phải không nhìn thấy.

"Chị thật sự không đi?" Thẩm Đình hỏi, nàng không muốn chị hai lại bị thương tổn. Tuyệt đối không.

Thẩm Mi cười lắc đầu, nàng cũng không hiểu mình tại sao còn cười được: "Đình Đình, chị hai hiện tại cũng không còn dễ uy hiếp như ngày xưa nữa."

"Chị muốn đối đầu cùng hắn?" Thẩm Đình gần như kêu lên. Nàng khó có thể tưởng tượng Thẩm Mi cùng Nghiêm An gặp lại. Tên biến thái kia, chuyện gì cũng làm được! Chết tiệt, pháp luật nên phán loại người cặn bã này tử hình!

Thẩm Mi trầm mặc một lát, tự giễu nói: "Luôn muốn đối mặt."

Thẩm Đình khẽ cắn môi, biết rõ Thẩm Mi một khi quyết định việc gì sẽ không thay đổi. "Được, bất luận như thế nào, em và ba mẹ vẫn sẽ luôn bên chị."

"Đình Đình, cám ơn." Thẩm Mi cảm động nói, trong lòng càng quyết tâm.

Đêm đã khuya, Thẩm Mi phải nhiều lần khẳng định mình không có việc gì, Thẩm Đình mới mang theo bất an trở về phòng mình.

Căn phòng to như vậy lần nữa chỉ còn một mình, Thẩm Mi ôm lấy cánh tay, có chút lạnh. Mở cửa sổ ngắm bầu trời đầy ánh sao, trước kia trong lòng nàng chưa từng có bận tâm. Mặc dù có người nhà ở bên, nhưng nàng vẫn không muốn họ vì mình phải bận tậm quá nhiều. Chuyện năm đó làm cha mẹ phải chuyển công tác, em gái trong trường nhận hết chê cười, đây hết thảy, tuyệt đối không thể phát sinh lần nữa.

Một lần nữa cầm lấy điện thoại, tên kia một giờ trước còn gửi tin nhắn. Thẩm Mi cố gắng ổn định sợ hãi cùng chán ghét trong lòng. Lần nữa ấn mở, tin nhắn chỉ có hai tấm hình, là Thẩm Đình đang làm việc trong nhà trẻ và cảnh sinh hoạt hằng ngày của Thẩm cha Thẩm mẹ trong tiểu khu.

Nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, một cỗ tức giận bốc lên.

Nàng không chút do dự bấm vào dãy số đang hiển hiện trên màn hình điện thoại. Rất nhanh đã có người bắt máy. Thanh âm có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là vô sỉ giống nhau!

"Tiểu Mi Mi, thật khó có dịp em gọi cho tôi, có phải lại nhớ đến tôi không?"

Thẩm Mi muốn buồn nôn, nàng nuốt bực bội xuống, lạnh lùng nói: "Lại là chiêu cũ, Nghiêm An, tôi rất xem thường ông!"

"Hắc hắc." Nghiêm An cười đến rất vui vẻ, thanh âm thấp thêm vài phần, "Không phải em xem thường tôi, mà là tôi xem thường em. Hơn mười năm không gặp, không ngờ em có bản lĩnh lớn như vậy, làm đến chức quản lý." Nói xong thanh âm Nghiêm An trở nên hạ lưu: "Cùng ông chủ lên giường không ít đi?"

"Nghiêm An, ông thật vô sỉ!" Thẩm Mi giận không kìm được nói.

Nghiêm An liên tục tặc lưỡi, "Nghiêm An Nghiêm An, đứa nhỏ này thật không lễ phép, nói như thế nào tôi cũng là thầy của em a, nghe lời, gọi Nghiêm lão sư."

Nếu Nghiêm An đang đứng trước mặt nàng, Thẩm Mi tuyệt đối không chút do dự cho hắn một cái tát. Nghiêm lão sư? Xưng hô đáng châm chọc lại buồn cười cỡ nào! "Ông, căn bản không xứng làm giáo viên!" Thẩm Mi châm chọc. Giáo viên chính là làm gương sáng cho người khác, vậy mà hắn lại mượn thân phận này, lợi dụng tín nhiệm của học trò làm ra những chuyện vô sỉ kia!

Nghe Thẩm Mi nói, Nghiêm An không tức giận, mà còn cười lớn: "Hắc hắc, Thẩm Mi, đừng tự cho mình thanh cao như vậy. Cô chẳng qua chỉ là con đàn bà dâm đãng bị lão tử chơi đùa."

Thẩm Mi tức giận đến toàn thân đều run rẩy, nàng hít sâu, tự nói với mình nếu sợ chính là thua! "Nghiêm An, ông bớt nói nhảm cho tôi. Nói đi, ông muốn cái gì." Rất rõ ràng, sự xuất hiện của hắn chắc chắn có mục đích riêng.

"Năm trăm vạn." Nghiêm An giật giật khóe miệng, thè lưỡi liếm đôi môi khô nứt: "Nếu cô không muốn mọi người ở công ty biết rõ sự tình năm đó, không muốn người nhà bị liên luỵ, phải thành thành thật thật đưa tiền cho tôi."

Ở xã hội nhiều năm như vậy, Thẩm Mi cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ. Nàng quá hiểu rõ con người Nghiêm An, nếu lần này cho hắn năm trăm vạn, vậy kế tiếp chính là dây dưa không dứt. Giống như năm xưa nàng khuất phục lần đầu tiên...

"Tôi sẽ không đưa cho ông." Thẩm Mi nói. Rất nhanh đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh phẫn nộ uy hiếp của Nghiêm An. Thẩm Mi cười, hỏi lại hắn: "Nghiêm An, ông quên tôi đã đem ông vào tù thế nào sao?" Nói xong thanh âm Thẩm Mi trầm xuống mang theo uy hiếp: "Nếu ông tiếp tục quấy rối cuộc sống của tôi, tôi không ngại đem đoạn ghi âm này giao cho cục cảnh sát, để ông mang theo vào tù vài năm mà nghe lại."

Nghiêm An sững sờ, sau khi hiểu rõ nhịn không được mắng vài câu thô tục. Một lát, hắn lạnh lùng nở nụ cười: "Thẩm Mi, tôi quả nhiên là xem thường cô, cô thật sự so với năm đó càng thông minh." Dứt lời, BA~ một tiếng, cúp điện thoại.

Thẩm Mi nghe thanh âm tít tít bên tai, như mất toàn bộ sức lực, ngã xuống giường. Đầu choáng váng nặng nề, nàng nếu không cứng rắn chắc chắn sẽ bị Nghiêm An uy hiếp dễ dàng. Nhưng mà, nàng nhất định sẽ không bao giờ khuất phục hắn nữa!

Lý Ngạo Quân không biết mình ngủ lúc nào, nàng đánh giá xung quanh.Lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên ghế sa lon trong nhà. Vừa muốn đứng dậy, sức nặng trên ngực làm động tác của nàng trì trệ. Cúi đầu, liền thấy đầu tóc nhỏ bù xù của Tĩnh bảo bối.

Tư Tĩnh bị động tác của nàng bừng tỉnh, xoa mắt buồn ngủ ngửa đầu nhìn Lý Ngạo Quân: "Mummy, mẹ tỉnh rồi?" Nàng nháy mắt mấy cái, bởi vì chưa tỉnh ngủ, nét mặt đáng yêu có chút ngốc.

Lý Ngạo Quân cười, hôn mặt nàng một cái: "Sao Tĩnh bảo bối lại ngủ ở đây?"

"Con thấy Mummy ngủ chỗ này, nên ngủ theo a." Tư Tĩnh nháy mắt nói, cả người đều dựa vào Lý Ngạo Quân: "Mummy, có phải mẹ lại không cần Hiểu Tĩnh nữa phải không?"

Lý Ngạo Quân sững sờ, lúc này mới phát hiện trong tay mình đang nắm chặt một bức ảnh, thở dài một tiếng, thả lại bàn trà: "Ngày hôm qua là sinh nhật dì Hiểu Tĩnh của con."

Tư Tĩnh ngửa đầu ngây thơ hỏi: "Vậy Mummy chúc dì sinh nhật vui vẻ chưa?"

Lý Ngạo Quân gật gật đầu, đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Có a, mẹ còn mua cho dì bánh sinh nhật nữa đấy."

"Ồ?" Vừa nghe đến bánh ngọt hai mắt Tư Tĩnh đều sáng lên, nàng nhìn xung quanh: "Bánh ngọt đâu?"

Lý Ngạo Quân sờ lên bụng của mình: "Mummy ăn hết rồi a."

Nghe vậy, Tư Tĩnh ngẩn ngơ, ánh mắt sững sờ nhìn bụng Lý Ngạo Quân. "Oa" một tiếng khóc lên: "Lý Ngạo Quân mẹ là người xấu, con không thèm chơi với mẹ nữa." Lúc Tư Tĩnh tức giận luôn kêu cả tên họ Lý Ngạo Quân. Đối với điểm này, Lý Ngạo Quân vô cùng bất đắc dĩ.

Tức giận vỗ đầu tiểu bảo bối một phát, Lý Ngạo Quân buồn cười nói: "Vì một cái bánh ngọt mà mẹ cũng không cần? Bạch Nhãn Lang*!"

(*Sói mắt trắng: chỉ kẻ phản bội, ăn cây táo rào cây sung)

"Con mới không phải Sói!" Tư Tĩnh bĩu môi, nghiêng đầu không thèm để ý Lý Ngạo Quân: "Người xấu, người xấu, người xấu!"

Lý Ngạo Quân cũng không để ý tới nàng, thả lỏng thân thể, ánh mắt lại nhìn về phía chân con gái, cố ý nói lớn: "Hôm nay mẹ muốn đi vườn bách thú, nhưng xem ra là không ai đi cùng rồi."

Tư Tĩnh nghe xong, cặp mắt căng tròn tức thì chuyển tới, thấy Lý Ngạo Quân nhìn nàng, tranh thủ thời gian lại vòng trở về.

Lý Ngạo Quân phì một tiếng nở nụ cười, ôm lấy con gái, tay xoa nắn mặt nàng cưng chiều nói: "Bảo bối."

Tư Tĩnh tranh thủ thời gian đẩy tay nàng ra: "Đau, đau chết mất. Mummy, mẹ một chút cũng không thương hương tiếc ngọc!" Tư Tĩnh chống eo, bộ dáng tiểu đại nhân.

Nghe được bốn chữ "thương hương tiếc ngọc", trên trán Lý Ngạo Quân lộ ra ba đường hắc tuyến: "Là ai dạy con sử dụng thành ngữ bừa bãi như vậy?"

"Dì út a, ngày hôm qua dì gọi điện thoại cho con, còn nói sẽ mua cho con thật nhiều đồ ăn ngon đấy."

"Ăn ăn ăn, nhìn con bây giờ, thật béo." Lý Ngạo Quân ghét bỏ nói, nàng dùng ngón tay chọc chọc bụng núc ních thịt của con gái.

Tư Tĩnh vôi vàng lấy tay che bụng mình, hai mắt căng tròn tức giận trừng Lý Ngạo Quân: "Lý Ngạo Quân, mẹ là lão lưu manh, không thể phi lễ con gái nhà lành!"

Lý Ngạo Quân triệt để đứng hình, cho bờ mông Tư Tĩnh một bài học. Nghiêm cấm nàng không được cùng Triệu Thanh Thanh tiếp xúc nữa! Giờ phút này, ở một trường nào đó tại Đông Thành, Triệu Thanh Thanh bôn ba bận rộn hung hăng đánh một cái hắt xì vang dội.

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể