Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 23: Há Miệng!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đã rất lâu Dư Khởi chưa liên lạc lại với Thẩm Mi. Mỗi lần nhớ tới bóng lưng nàng cùng Lý Ngạo Quân rời khỏi, liền tức đến đau tim, phẫn nộ không thôi. Trước đây, nàng cũng từng nháo qua mấy lần với Thẩm Mi, nhưng mỗi lần, đều là nàng không chịu nổi Thẩm Mi không quan tâm mình, mặt dày mày dạn vui vẻ chạy tới nịnh nọt.

"Rầm!" Dư Khởi hung hăng đập khung ảnh xuống đất, nàng trừng mắt nhìn người trong đó, nước mắt không ngăn được mà tràn ra. Đây là ảnh chụp lễ tốt nghiệp, nàng năn nỉ rất lâu Thẩm Mi mới chịu chụp cùng. Trong ảnh nàng ôm chặt tay Thẩm Mi, cười đến phát ngốc, mà Thẩm Mi, mặt không biểu tình, miễng cưỡng nhìn vào ống kính.

"Mình tốt với cậu như vậy, sao cậu có thể vô tình với mình như thế?" Dư Khởi lầm bầm lầu bầu nói, càng nghĩ càng ủy khuất. Đã một tuần, Thẩm Mi không liên lạc với nàng. Nở nụ cười tự giễu, Dư Khởi lúc này mới phát hiện, từ đầu đến giờ, vẫn luôn là mình chủ động quấn lấy Thẩm Mi. Mà Thẩm Mi chưa bao giờ muốn tìm mình, một lần cũng không có.

"Cộc cộc cộc" Cửa phòng bị gõ vang, Dư Khởi cũng không quan tâm mặt mũi mình hiện vô cùng chật vật, khàn khàn nói. "Vào đi"

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một nam nhân đeo kính râm đi đến, cúi thấp đầu, cung kính nói. "Đại tiểu thư"

Dư Khởi nhìn hắn, vẻ mặt âm trầm. "Tra được gì?"

"Dạ. Lôi thị và Gia Lai đang hợp tác, Lý Ngạo Quân là tổng thanh tra của Gia lai, Thẩm tiểu thư là người đại diện của Lôi thị. Nhưng mà..."

Nghe những lời phía trước, Dư Khởi liền vui vẻ, đang tưởng mình hiểu lầm Thẩm Mi thì nghe Phương Triết ấp úng, sắc mặt nàng trầm xuống. "Nói!"

Nam nhân đeo kính râm ngẩn đầu liếc nhìn Dư Khởi, lại vội vàng cuối đầu. "Gần đây Thẩm tiểu thư thường xuyên qua lại thân thiết với Lý Ngạo Quân." Nói xong hắn móc từ trong túi ra một phong thư, đưa cho Dư Khởi.

Dư khởi quét mắt nhìn hắn, mở phong thư ra, bên trong là một xấp ảnh chụp, đây là ảnh theo dõi mấy ngày nay, mỗi một bức đều có Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi, nhà hàng, văn phòng, vườn bách thú, còn có khu nhà của Thẩm Mi. Sắc mặt Dư Khởi tối tăm đến đáng sợ, tay nàng nắm chặt phong thư, mấy tấm ảnh bị nhào nhăn nhúm.

"Tiểu Mi bây giờ đang ở đâu?" Dư Khởi bình tĩnh hỏi, thanh âm giống như chút kiềm nén cuối cùng trước cơn bão.

"Lý Ngạo Quân hôm qua bị tai nạn xe ở nhà Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư bây giờ đang ở bệnh viện cùng cô ấy." Phương Triết nói, đầu càng cúi thấp hơn.

"Cùng ở bệnh viện?" Dư Khởi bổng dưng nở nụ cười, chỉ ra cửa thét "Cút!"

Phương Triết nhận lệnh, im lặng lui ra khỏi phòng, vẫn không quên giúp nàng đóng cửa.

"Xoẹt" một tiếng, Dư Khởi xé nát tấm ảnh trong tay, ném vào thùng rác. Sau đó, tất cả đồ vật trong phòng đều bị nàng ném xuống đất. Dư Khởi nằm trên chiếc giường lộn xôn, cố sức thở phì phò.

"Tiểu Mi..." Dư Khởi trầm thấp kêu lên một tiếng, trong nội tâm ủy khuất vô cùng. Trước đây, nàng lần đầu tiên sốt nặng phải nằm viện, rất muốn Thẩm Mi đến chăm sóc mình, nhưng Thẩm Mi chỉ bỏ lại một câu "Tớ bận họp" liền cúp máy, mãi đến chủ nhất mới đến thăm nàng. Hiện tại thì sao, Thẩm Mi rõ ràng đang ở bệnh viện chăm sóc Lý Ngạo Quân, vậy mình tính là gì của cô ấy? Chín năm tình bạn của hai người còn không sánh bằng Lý Ngạo Quân quen nàng chưa đến một tháng.

Dư Khởi mang theo nước mắt nở nụ cười, cười đến cực kỳ châm chọc.

Thẩm Mi đứng trước cửa phòng bệnh, cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay, mày nhíu chặt. Vừa nãy lúc mình đi còn cùng Lý Ngạo Quân cãi nhau ầm ĩ, bây giờ lại mua bữa sáng về, có phải nịnh nọt quá không, Lý Ngạo Quân nhất định sẽ châm chọc mình a.

Khi Thẩm Mi còn đang do dự, điện thoại trong túi vang lên. Một tay nhàn rỗi lấy điện thoại ra, là Dư Khởi. Thẩm Mi lúc này mới nhớ, từ lần trước nàng từ chối ăn cơm trưa cùng Dư Khởi, các nàng đã rất lâu không liên lạc rồi. Nàng biết rõ, mấy ngày nay Dư Khởi nhất định lại hờn giận, trước giờ đều là như thế, Dư Khởi khi đã nguôi giận sẽ liên lạc lại với nàng.

Thở nhẹ một tiếng, Thẩm Mi đến một góc hành lang, mệt mỏi mà bắt máy. "Alô"

"Tiểu Mi" Giọng nói Dư Khởi vô cùng ủy khuất, khác hẳn những lần gọi điện trước đây của nàng sau chiến tranh lạnh.

"Uh. Có chuyện gì sao?" Thẩm Mi hạ thanh âm xuống, không muốn Lý Ngạo Quân trong phòng biết nàng đang ở ngoài cửa.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh trong chốc lát. "Tiểu Mi, có phải cậu chán ghét tớ rồi không?"

Lại tới nữa... Thẩm Mi đau đầu xoa huyệt thái dương. "Tiểu Khởi, mình hiện tại rất mệt a."

Mình hiện tại rất mệt a, không có thời gian quan tâm cậu. Dư Khởi nghe đến đó, nàng ngẩn đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy Thẩm Mi đang đứng trên hành lang bệnh viện, khuôn mặt mệt mỏi cùng bực bội. Phương Triết nói nàng chăm sóc Lý Ngạo Quân cả đêm, về phần bực bội... là vì mình gọi điện làm phiền nàng sao, Dư Khởi lại muốn khóc.

Nàng giật giật khóe miệng, mang theo nịnh nọt nói. "Vậy cậu nghĩ ngơi cho tốt, lát nữa mình gọi lại cho cậu, được không?"

Thẩm Mi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cúp máy.

Đối với Dư Khởi, Thẩm Mi rất là khó xử, trong nhân sinh quái gỡ của nàng, Dư Khởi xuất hiện, không thể nghi ngờ là mang đến cho nàng nhiều phần ấm áp, nhưng đồng thời cũng mang đến không ít phiền não. Nàng thích yên tĩnh, Dư Khởi thích náo nhiệt, nàng thích đọc sách, Dư Khởi thích xem kịch... Lúc học đại học, khi nàng muốn hưởng thụ thời gian yên tĩnh một mình, Dư Khởi dẫn theo một đám người quay quanh nàng nói chuyện phiếm; lúc nàng đọc sách, Dư Khởi ngồi một bên mở TV rất lớn, cười đến rất khoa trương.

Ngay từ đầu, Thẩm Mi không hề thích Dư Khởi, thậm chí còn có chút chán ghét. Bởi vì sự xuất hiện của cô ấy, làm rồi loạn tiết tấu cuộc sống của nàng, làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng Dư Khởi lại đối xử với nàng rất tốt, tốt đến Thẩm Mi cảm thấy thái độ của mình quá lạnh lùng. Thời gian về sau, nàng đã dần chấp nhận người bạn này, xem Dư Khởi là bạn thân.

Có lẽ mình thật sự quá lãnh đạm với nàng a. Thẩm Mi nghĩ đến giọng điệu ủy khuất của Dư Khởi, vẫn là cảm thấy áy náy. Nàng lấy điện thoại ra, gửi cho Dư Khởi một tin nhắn.

Lý ngạo Quân nằm trên giường, không có việc gì làm, bụng đói đến kêu vang. Nàng ôm bụng trống rỗng, đang do dự có nên xuống lầu mua chút gì ăn không, mơ hồ nghe ngoài cửa có tiếng người nói chuyện, rất giống Thẩm Mi.

Mở cửa phòng bệnh ra, Lý Ngạo Quân liếc mắt liền thấy được Thẩm Mi, nàng yên lặng ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang, cúi thấp đầu nhìn điện thoại. Đôi mi dài cong cong nhẹ nhàng linh động, đáy mắt nhưng là xuất hiện quần thâm.

Lý Ngạo Quân nhớ tới Thẩm Mi đầu tóc bù xù buổi sáng, nàng thức canh mình cả đêm sao? "Thẩm Mi" Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lý Ngạo Quân cũng không phát hiện giọng nói của mình vô cùng ôn nhu.

Nghe tên mình, Thẩm Mi theo phản xạ ngẩn đầu, liền thấy Lý Ngạo Quân đứng trước cửa phòng bệnh, tay mang theo bình nước biển giơ lên, mặc quần áo bệnh nhân, tiều tụy không thôi. Thẩm Mi vội vàng đứng lên, ba bước thành hai chạy đến trước mặt nàng. "Cô ra đây làm gì?!"

Lý Ngạo Quân nhìn chằm chằm vào mắt nàng, có trách cứ, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Bỗng dưng bật cười, thản nhiên nói. "Tôi đói bụng"

Lý Ngạo Quân như vậy dường như có chút trẻ con, nhưng sắc mặt nàng thật sự không tốt, Thẩm Mi càng thêm áy náy, dù sao nàng cũng vì mình mà bị thương. "Tôi mua cháo cho cô đây." Thẩm Mi nói khẽ, giơ tay tiếp nhận bình nước biển trong tay nàng giơ lên cao, sợ máu trên tay nàng chảy ngược.

Lý Ngạo Quân đảo mắt qua túi nước trong tay Thẩm Mi, lại nhìn bộ dáng nhón chân của nàng, nội tâm ngứa ngáy, cong môi vô cùng hưởng thụ.

Thẩm Mi nhìn Lý Ngạo Quân đứng yên không nhúc nhích, trên mặt như cười như không, thanh âm cứng ngắc nói. "Vào trong nằm!"

Nghe được giọng nói như ra lệnh của Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân từ trước đến nay cường thế, lần đầu tiên không phản kháng, ngược lại còn híp mắt cười, dựa sát vào người Thẩm Mi, thấy Thẩm Mi trốn tránh, nàng lập tức cau mày giả bộ suy yếu. "Thật chóng mặt a, Thẩm Mi, cô mau đến dìu tôi."

Thẩm Mi nghe nàng nói, chỉ cho là nàng lại đụng trúng vết thương trên đầu, làm sao còn muốn trốn, vội vàng đỡ nàng, chống đỡ hơn phân nữa sức nặng trên vai, cẩn thận đỡ hướng trong phòng đi tới.

Dư khởi vừa trở lại xe, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh, đột nhiên nghe điện thoại báo tin nhắn, mở ra nhìn, đồng tử bất giác phóng đại, tràn ngập vui mừng, là tin nhắn của Thẩm Mi! Nàng hẹn mình ngày mai cùng ăn cơm trưa!

Dư Khởi vui vẻ vô cùng ngẩn đầu tìm kiếm thân ảnh Thẩm Mi, nàng vẫn còn trên hành lang, chẳng qua là trước mặt còn có thêm một người. Niềm vui trong mắt Dư Khởi nhạt xuống, nheo mắt nhìn kỹ, người kia chính là Lý Ngạo Quân. Cô ta rõ ràng đang đưa tay ôm Thẩm Mi, mà Thẩm Mi, Thẩm Mi vậy mà không né tránh!

Thẳng đến khi bóng hai người biến mất trên hành lang, Dư Khởi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Thái độ Thẩm Mi với mình vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng Dư Khởi cố chấp cho mình là người bạn duy nhất của nàng. Thẩm Mi là người trầm tĩnh ít nói, lại không có nhiều quan hệ xã hội, mình xuất hiện trong cuộc sống của nàng, không nghi ngờ gì là một kỳ tích. Dư Khởi luôn kiêu ngạo mà nghĩ như vậy, một mình vui sướng với vị trí đặc biệt của bản thân.

Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của mình thật buồn cười, hai người đã biết nhau chín năm lẻ tám tháng rồi, đừng nói là ôm, cho dù là nắm tay nhau như bạn bè bình thường cũng chưa từng có, bởi vì, Thẩm Mi không thích.

Thẩm Mi, tâm mình đều moi ra cho cậu, cậu sao có thể nhẫn tâm như vậy. Dư Khởi càng nghĩ càng không cam lòng. Nàng là đại tiểu thư tập đoàn Dư thị, một người cỡ nào kiêu ngạo, dựa vào cái gì bị Thẩm Mi chà đạp như vậy! "Tiểu Mi, cậu chỉ có thể là của mình." Dư Khởi cuối thấp đầu, ánh mắt càng thêm âm trầm.

Những thứ nàng muốn nhất định sẽ giành được, mặc kệ dùng thủ đoạn gì.

Trong phòng bệnh, Thẩm Mi cẩn thận múc cháo đưa cho Lý Ngạo Quân.

Trên đời này có một loại người vô sỉ đến mức, đang đói được người mời ăn thì kêu no rồi, chính là Lý Ngạo Quân. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Mi, không nhận cháo, hai tay ôm lấy đầu, thanh âm suy yếu. "Đầu choáng váng, cầm không được."

"Cô không phải đói bụng sao? Ăn no sẽ không choáng nữa." Thẩm Mi cho rằng nàng khó chịu trong người nên không ăn, ôn nhu khuyên bảo.

"Tôi không nói là không muốn ăn." Lý Ngạo Quân bĩu môi, không chút xấu hổ nói. "Tôi là muốn cô đút tôi ăn."

Thẩm Mi vốn đang mệt mỏi đến mí mắt muốn dính lại, lập tức trợn tròn, lành lùng quét mắt nhìn đôi tay lành lặn hoàn hảo của nàng. "Cô bị thương ở đầu, không phải tay."

"Cho xin đi, não bị thương ảnh hưởng toàn thân đó! Tôi bây giờ một chút sức lực cũng không có." Nói xong, cả người như không xương, co quắp trên giường, tội nghiệp nhìn Thẩm Mi. "Cả người đều vô lực thật đáng thương a"

Rõ là đồ vô lại! Thẩm Mi vừa bực mình vừa buồn cười, giờ phút này Lý Ngạo Quân đâu còn vẻ cường thế cuồng vọng như thường ngày, quả thực như hai người khác nhau.

"Cô muốn cho tôi đói chết có phải không." Nhìn Thẩm Mi bất động thật lâu, Lý Ngạo Quân ai oán kêu lên.

Thẩm Mi sao dễ dàng bị khuất phục, trực tiếp đem cháo thả lại trên bàn, thản nhiên nói. "Không muốn ăn thì thôi."

Lý Ngạo Quân lập tức trợn mắt, nữ nhân này, quá vô tình rồi! Tròng mắt giảo hoạt đảo qua một vòng, Lý Ngạo Quân lập tức thê thảm kêu lên. "Tôi có ý tốt cứu người ta, ngược lại tự rước họa vào thân, nghĩ người ta không có việc gì là tốt rồi, một tấm chân tình không mong báo đáp, ai ngờ người ta lại đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy, thật đáng thương a..." Lý tổng anh minh một đời, cao cao tại thượng giờ phút này anh anh khóc lên, thiếu chút nữa cắn ga giường rồi.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của ai kia, hết lần này đến lần khác khơi lên áy náy trong lòng Thẩm Mi, nàng mím môi, bực tức trừng mắt nhìn Lý Ngạo Quân. "Câm miệng!" Nói xong nàng bưng chén cháo lên, múc một muỗng, đưa tới trước mặt Lý Ngạo Quân, lạnh lùng nói. "Há miệng!"

Lý Ngạo Quân nháy một đôi mắt xinh đẹp, vô tội nhìn Thẩm Mi. "Thân ái, cô rốt cuộc là muốn nhân gia câm miệng hay vẫn là há miệng đây?"

Thẩm Mi dùng sức hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân không bạo phát, thấy Lý Ngạo Quân lại muốn há miệng nói chuyện, không khách khí giơ thìa, chuẩn xác nhét vào miệng nàng.

Miệng bị nhét đầy đồ ăn, mắt phượng Lý Ngạo Quân ai oán nhìn Thẩm Mi, nhưng lại bẹp bẹp ăn đến vui sướng.

Nhìn bộ dáng này, Thẩm Mi bỗng dưng nhớ tới sủng vật chó lông vàng mình từng nuôi, phì một tiếng bật cười.

Nụ cười này, Lý Ngạo Quân chỉ cảm thấy thiên địa thất sắc, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Thẩm Mi cười, nhưng vẫn cảm thấy, Thẩm Mi cười lên rất đẹp mắt.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của nàng, Thẩm Mi không được tự nhiên thu hồi nụ cười, giật tay lại muốn múc cho nàng muỗng khác, kết quả lại phát hiện tay không nhúc nhích được, bởi vì, Lý Ngạo Quân đang cắn cái thìa kia!

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Kiếm Thần