Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 27: Đấu Tay Đôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngoài cửa xe ánh đèn rực rỡ, Lý Ngạo Quân mượn kính chiếu hậu quan sát chiếc xe đang theo sau. Ferrari màu đỏ sẩm, mặc dù trong đêm vẫn chói mắt vô cùng. Suy nghĩ một chút, Lý Ngạo Quân nhướng mày, đảo đầu xe, chuyển sang hướng khác.

Trên đường, hai chiếc xe một trước một sau theo sát nhau, đến cửa một tiểu khu trung cấp, Lý Ngạo Quân dừng xe, tắt máy.

Nhìn chiếc xe màu đỏ cách đó không xa, Lý Ngạo Quân cong môi, khoan thai lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

"Đại tiểu thư, có lẽ cô ta đã phát hiện chúng ta." Phương Triết nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước hồi lâu, thấy Lý Ngạo Quân vẫn trên xe không động, liền hướng Dư Khởi báo cáo.

Dư Khởi bĩu môi, "Phát hiện thì sao, dù sao tôi cũng đến tìm cô ấy." Nói xong nàng quét mắt nhìn quanh cư xá, trong mắt càng thêm khinh bỉ. "Ở nơi như vầy, người cấp thấp chung quy vẫn là người cấp thấp." Dứt lời, liền lấy túi xách, mở cửa xuống xe. Phương Triết thấy vậy, vôi vàng tắt máy, theo sát phía sau.

Bên tai truyền đến tiếng giày cao gót, Lý Ngạo Quân thầm cười, dập thuốc lá. Vừa mở cửa xe, một cô gái ăn mặc hoa lệ đã đến trước mặt nàng. "Dư tiểu thư, thật trùng hợp." Lý Ngạo Quân giơ tay chào hỏi, nhưng nét mặt lại không hề xuất hiện vẻ ngạc nhiên.

Ngược lại Dư Khởi trực tiếp nói. "Trùng hợp cái gì! Bổn tiểu thư cố tình theo cô đó." Nàng nâng cằm, liếc mắt nhìn Lý Ngạo Quân. "Tôi có việc tìm cô."

"Tìm tôi?" Lý Ngạo Quân nghi ngờ hỏi, ánh mắt lạnh lẽo. "Không biết Dư tiểu thư có chuyện gì phải đại giá đến tận đây?"

"Sau này cách tiểu Mi xa một chút!" Dư khởi hất cằm cao ngạo, cơ hồ là dùng khóe mắt nhìn Lý Ngạo Quân. Kỳ thật chiều cao của nàng và Lý Ngạo Quân tương tự, để nâng cao khí thế, nàng cố tình mang một đôi giày cao 9 cm!

"Ha ha, Dư tiểu thư thật thẳng thắn." Lý Ngạo Quân thở dài, nàng dựa vào cửa xe, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dư Khởi. "Tôi rất muốn biết, Dư tiểu thư dựa vào thân phận và lý do gì để đưa ra yêu cầu này đây?"

"Tiểu Mi là của tôi!" Dư Khởi bá đạo tuyên bố chủ quyền, hai mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân cảnh cáo. "Đồ vật của Dư Khởi này, ai cũng đừng mơ lấy được!"

"E hèm, đồ vật?" Lý Ngạo Quân cười lạnh, nàng đối với vị đại tiểu thư luôn ra vẻ cao cao tại thượng này không có hảo cảm, hiện giờ càng thêm phiền chán. "Dư tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với đồ vật của cô, nhưng Thẩm Mi không phải 'đồ vật' gì, lại càng không phải sở hữu của cô."

Giờ phút này, cả cười Lý Ngạo Quân cũng lười giả bộ, cả người nàng toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Nhìn Dư Khởi nghẹn lời, Lý Ngạo Quân thản nhiên nói. "Nếu không còn chuyện gì khác, phiền Dư tiểu thư nhường đường."

Mắt Dư Khởi tóe lửa, chưa ai dám đối xử với nàng như thế! Tuy Dư Khởi nghe lời Lý Ngạo Quân lui về sau một bước, nhưng là...

Ngón tay thon dài chỉ vào Lý Ngạo Quân, hướng Phương Triết hét "Đánh cô ta cho tôi!"

Nghe mệnh lệnh nàng, Phương Triết không do dự, bước lên vài bước, giơ tay muốn bắt Lý Ngạo Quân.

Mặt Lý Ngạo Quân trầm xuống, thân thể vội vàng lui về phía sau, eo vô tình đập mạnh vào tay lái, đau đến chảy mồ hôi lạnh. Cắn răng, Lý Ngạo Quân nhấc chân vừa muốn đạp về phía Phương Triết đang tấn công, nào ngờ Phương Triết thân thủ nhanh nhẹn, dễ dàng né tránh, giơ một tay đấm về phía Lý Ngạo Quân.

"Dừng tay!" Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên. Không để Phương Triết kịp phản ứng, dưới dụng đã tê rần, cả người đột ngột văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Dư Khởi vốn đang đắc ý, tức thì biến sắc. Nàng hung dữ nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện, nhưng người kia đã xoay người đỡ Lý Ngạo Quân, chỉ có thể nhìn lấy bóng lưng. Dư Khởi tức giận chỉ về phía người đó hét. "Ai cho ngươi xen vào chuyện người khác!"

Người đến là Triệu Thanh Thanh, nàng không để ý nữ nhân đang kêu gào sau lưng, nhìn Lý Ngạo Quân, mày nhíu chặt, ân cần hỏi. "Có bị thương chỗ nào không?"

Lý Ngạo Quân nhe răng trợn mắt sờ eo mình, mắng một câu thô tục. "Cô mà đến trễ một chút là mạng tôi cũng không còn."

"Tai họa nghìn năm như cô, chẳng phải sống dai lắm sao!' Măc dù đang nói giỡn, trên mặt nàng vẫn vô cùng lạnh.

Thấy người kia không để ý tới mình, Dư Khởi bạo phát, hướng Phương Triết đang đứng lên căm hận quát. "Đánh cô ta luôn cho tôi!"

Phương Triết ôm bụng dưới đau nhói, khẽ nhích liền vọt tới chỗ hai người. Nghe được tiếng động sau lưng, đồng tử Triệu Thanh Thanh trầm xuống. Nàng hướng Lý Ngạo Quân phân phó "Trở về xe đợi." Quay người lại, nhanh như gió, quét chân người đang ập tới phía sau.

Bị đấm qua một cước, Phương Triết đương nhiên biết rõ sự lợi hại của đối phương, đã sớm chuẩn bị, không dám lơ là chút nào. Thấy nàng quét tới, hắn vội vàng nghiêng người sang bên, né được một đòn hung hiểm. Đương nhiên đối phương không vì vậy mà buông tha hắn, tay nàng hướng thẳng về phía trước, chụp lấy hắn, tay kia đã lấy ra còng tay bên hông.

Phương Triết cũng không đơn giản, hắn trở tay ngăn đòn công kích của nàng, nhấc chân đá về phía Triệu Thanh Thanh. Hai người đánh tới đánh lui đã qua mấy hiệp, vẫn chưa phân thắng bại.

Dư Khởi nhìn hai người đấu, vừa tức vừa vội, chỉ có thể giận dữ nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân trong xe.

Lý Ngạo Quân ngược lại rất ung dung, chẳng biết khi nào đã châm một điếu thuốc, thong thả ngồi hút, một đôi mắt mông lung trong sương khói quan sát hai người đánh nhau ác liệt như đang xem phim. Cảm giác được ánh mắt Dư Khởi, Lý Ngạo Quân hơi nhướng mắt nhìn nàng, khóe miệng cong cong.

Dư Khởi cực kỳ chán ghét bộ dáng này của Lý Ngạo Quân.Thấy Phương Triết nãy giờ vẫn chưa đánh bại người kia, nàng chửi nhỏ một tiếng "Phế vật." cầm điện thoại, chuẩn bị gọi thêm người trợ giúp. Giữa lúc ngước mắt nhìn, người kia vừa vặn xoay người, một vẻ mặt cương nghị thâm trầm thình lình lọt vào tầm mắt. Động tác trên tay dừng lại. Dư Khởi đột ngột kêu lên. "Ngừng! Phương Triết! Ngừng tay!" Không chỉ Phương triết, Triệu Thanh Thanh đang chiến đấu hăng say cũng dừng lại. Hai người đồng thời ngừng động tác, khó hiểu nhìn về phía người vừa kêu lên.

Vừa quay đầu, Triệu Thanh Thanh đã nhìn thấy một gương mặt diễm lệ, nàng lô vẻ kinh ngạc. Hai người hầu như đồng thời kêu lên.

"Khởi Khởi?"

"Học tỷ!"

Dư Khởi kích động kêu lên, không phải nàng nhìn nhầm, người trước mắt quả nhiên là triệu Thanh Thanh. Nàng nhanh chóng chạy tới, bắt lấy một tay Triệu Thanh Thanh, gương mặt khó nén hưng phấn, hai mắt sáng lên. "Học tỷ, thật là chị! Mấy năm nay chị chạy đi đâu, em tìm khắp nơi đều không thấy."

Triệu Thanh Thanh lập tức cứng mặt, dường như đã hiểu được chút gì, hung hăng trừng mắt nhìn người trong xe, chỉ thấy người kia giống như đang trêu chọc, nháy mắt với nàng mấy cái, vặn chìa khóa, nghênh ngang lái xe rời đi. Triệu Thanh Thanh bốc hỏa. Lý Ngạo Quân! Tên chết tiệt này!

Bên này Dư Khởi đang vui mừng vì gặp được học tỷ mình mong ngóng đã lâu, đột nhiên nghe tiếng xe, Phương Triết đứng một bên, kịp phản ứng kêu lên. "Đại tiểu thư, cô ấy chạy!"

Dư Khởi quay đầu phẫn nộ nhìn bóng xe rời đi, lại ngẩn đầu nhìn người trước mắt, nghĩ một chút, hướng Phương Triết nói. "Hôm nay cứ để cô ta thoát một lần, Phương Triết cậu về trước đi."

"Đại tiểu thư..." Phương Triết cảnh giác nhìn Triệu Thanh Thanh.

"Tôi bảo cậu về trước đi!" Dư khởi lạnh lùng nói, Phương Triết không dám nhiều lời nữa, đành phải lái xe rời đi.

Thấy hai người kia đều đã đi, Triệu Thanh Thanh bất đắc dĩ nhìn người đang ôm chặt tay mình không tha, cố gắng kéo ra một nụ cười hiền lành chào hỏi. "Khởi Khởi, đã lâu không gặp."

"Học tỷ, đã lâu không gặp!" Dư Khởi hưng phấn cười, ôm tay nàng càng chặt hơn, giống như chỉ cần buông ra người trước mặt sẽ biến mất ngay lập tức.

Haiz, vẫn dính người như vậy. Triệu Thanh Thanh thở dài một tiếng, đành phải chiều theo nàng. "Đến nhà chị ngồi một chút, được không?"

Hai mắt Dư Khởi sáng long lanh, gật đầu liên tục. "Được được, học tỷ, nhà của chị ở đâu?" Dư Khởi nhìn theo ngón tay nàng chỉ về phía cư xá vừa bị mình nói là cấp thấp, hưng phấn lôi kéo tay nàng đi vào, một chút ghét bỏ cũng không thấy.

Trong phòng, Dư Khởi ôm chân ngồi ở trên ghế sa lon, một đôi mắt luôn dán vào Triệu Thanh Thanh đang đi tới đi lui trong phòng bếp nấu ca cao.

Triệu Thanh Thanh đem ca-cao ra, ngồi xuống đối diện nàng hỏi. "Gần đây thế nào?"

"Dạ, rất tốt, rất tốt." Dư Khởi tủm tỉm cười. Người trước mặt bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, so với vẻ kiêu căng thường ngày quả là khác nhau một trời một vực. Như nghĩ đến cái gì, nàng do dự một lát, vẫn là nhịn không được hỏi. "Học tỷ, chị biết Lý Ngạo Quân sao?"

Triệu Thanh Thanh nhạt nhạt ừ một tiếng, trả lời không giấu diếm. "Cô ấy là em gái chị."

"Em gái?" Dư Khởi trừng to mắt, khó tin nhìn Triệu Thanh Thanh. Cho tới giờ nàng vẫn chưa nghe Triệu Thanh Thanh nói chị ấy còn một người em gái, hơn nữa hai người không hề giống nhau! Học tỷ anh tuấn như vậy, còn Lý Ngạo Quân... lớn lên làm người ta chán ghét!

"Ừ, cô ấy là con của mẹ kế chị."

"A?" Gương mặt diễm lệ của Dư Khởi nhăn lại, nhìn Triệu Thanh Thanh đầy thương tiếc. "Em nghe nói mẹ kế đều rất xấu, hai người đó có phải đối xử

không tốt với chị?"

Triệu Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi lắc đầu, bảo vệ họ. "Hai người đều rất tốt với chị, chúng tôi là người một nhà."

Nghe nàng nói vậy, Dư Khởi mới nở nụ cười. "Vậy nhất định là học tỷ đối xử với hai người họ rất tốt! Học tỷ mấy năm nay đã đi đâu vậy?" Nhớ đến năm đó lúc Triệu Thanh Thanh biến mất, Dư Khởi ủy khuất đến đỏ mắt.

"Em nha, vẫn trẻ con như vậy." Triệu Thanh Thanh nhìn người trước mắt, mơ hồ thấy lại cô bé luôn theo đuôi mình khắp nơi trong sân trường trước kia. Chẳng qua bây giờ cô ấy đã trổ mã, duyên dáng yêu kiều, thật sự trở thành một thiên kim tiểu thư. "Đúng rồi, sao em lại kết thù với Ngạo Quân?" Triệu Thanh Thanh dời chủ đề, hỏi sang vấn đề mình thắc mắc.

Nhắc tới Lý Ngạo Quân, Dư Khởi vẫn nhịn không được tức giận, cũng quên đi nghi vấn của mình, tức giận nói. "Cô ấy giành bạn của em! Lúc nào cũng vậy, thật tức chết mà."

"Hửm?" Triệu Thanh Thanh híp mắt, nàng biết rõ tính Dư Khởi nóng nảy, ham muốn chiếm đoạt rất lớn, giống như năm đó, em ấy không bao giờ cho phép ai lại gần mình.

"Học tỷ, nếu như, em tìm người giáo huấn cô ấy chị có giận em không?" Dư Khởi thăm dò hỏi.

Triệu Thanh Thanh nhìn nàng, nghiêm túc trả lời. "Có" Bảo vệ người nhà là nguyên tắc của nàng. Không giống tên kia, ngay cả chị mình cũng bán đứng! Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Thanh cảm thấy vô cùng đồng tình nhận xét của Dư Khởi, Lý Ngạo Quân thật sự rất đáng ghét!

Trong lúc Triệu Thanh Thanh phát ra oán niệm sâu sắc, một tiếng thét thê lương đang vang vọng khắp vùng biệt thự ngoại thành.

"Ôi, mẹ, nhẹ tay một chút!" Lý Ngạo Quân nằm trên ghế sa lon, trưng ra một khuôn mặt vặn vẹo không ra hình dáng.

"Cho cô lỗ mãng này! Cho cô bất cẩn này!" Lý mẹ không chút lưu tình, dùng hết lực xoa một mảng xanh tím bên hông Lý Ngạo Quân, miệng vẫn không ngừng quở trách: "Cái tật lái xe ẩu bao giờ mới chịu sửa, mỗi lúc lên xe là phóng như bay! Có phải không cần mạng trở về không, hả?!"

"A! Ôi, mẹ có phải là mẹ ruột con không á, đau ~" Lý Ngạo Quân nhe răng trợn mắt, bất chấp vết thương lên tiếng phản khán.

Lý mẹ nghe xong càng thêm tức giận. "Đúng, đúng, tôi không phải mẹ ruột cô, dì Kim kia mới phải! Cô cút đi tìm cô ấy xoa bóp cho cô đi!" Nói xong, Lý mẹ không chút khách khí tát thật mạnh vào vết xanh tím bên hông.

Lý Ngạo Quân nhảy dựng lên, lệ rơi đầy mặt xoay qua nhìn mẹ mình, càng thêm tin tưởng mình là con rơi. "Mẹ thật nhẫn tâm a!"

"Hừ, tôi là mẹ kế đương nhiên nhẫn tâm rồi, cơm hôm nay còn bỏ thuốc trừ sâu đấy!" Lý mẹ nhướng mi, trừng mắt nhìn con gái mình. Càng nhìn lại càng tức giận, sao mình lại sinh ra đứa con đáng ghét như vậy! Thật là phiền!

"Thuốc trừ sâu? Tĩnh Tĩnh, mau lại đây, Mummy đưa con đi rửa ruột, nhanh lên!" Lý Ngạo Quân kêu la như thật. Mặt Lý mẹ tối sầm, cầm lấy cây quạt trên bàn đứng dậy muốn đánh nàng.

"Bà ngoại, Mummy, hai người đang làm gì đó?" Lý Tư Tĩnh vừa dụi mắt đi ra, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.

Lý mẹ tức giận trừng Lý Ngạo Quân, nháo đến con gái phải thức dậy, có người mẹ nào như vậy sao!

Lý Ngạo Quân hướng mẹ mình le lưỡi, vừa rồi nàng chỉ thuận miệng gọi bậy thôi nha, không nghĩ đến làm con gái thức giấc. Vội vàng đem bảo bối ôm vào ngực, Lý Ngạo Quân hào phóng bẹp một cái hôn lên mặt bé, ôn nhu hỏi. "Mummy đánh thức con sao?"

Lý Tư Tĩnh lắc đầu, hai tay ôm chặt cổ Lý Ngạo Quân. "Mummy ngủ cùng Tĩnh bảo bối."

"Tĩnh Tĩnh ngoan, mẹ con hôm nay đụng phải cái bao lớn bị thương, không thể ngủ cùng con, tối nay ngoại ngủ với con được không?" Lý mẹ nhẹ giọng dỗ dành, không có chút vẻ hung ác tàn bạo khi đối phó con gái mình lúc nãy.

Lý Tư Tĩnh không nói lời nào, bé chỉ dùng một đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân.

Lúc ăn cơm tối, Lý Ngạo Quân đã nói sẽ đi công tác vài ngày, tiểu gia hỏa biết mình phải ở lại nhà bà ngoại, không được gặp Mummy. "Mẹ con không sao." Lý Ngạo Quân nhìn Lý mẹ cười trấn an, nàng cúi đầu hôn một chút lên trán con gái mình, cả người đều phát ra vẻ dịu dàng hiếm thấy. "Đi, Mummy cùng con ngủ." Nói xong lại chúc Lý mẹ ngủ ngon, ôm lấy tiểu gia hỏa trở về phòng.

"Nghiệt, thật sự là làm bậy." Lý mẹ thở dài một tiếng, dọn thuốc dán, tắt đèn trở về phòng.

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Nàng Áo Lót Lại Oanh Động Toàn Thành