Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 29: Tai Cô, Đỏ Rồi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngọn đèn ôn hòa, đàn vi-ô-lông du dương, nhà hàng phong cách cổ điển xa hoa. Thẩm Mi chầm chậm nhấp từng ngụm hồng trà đậm đặc trong ly, đối diện, Lý Ngạo Quân và Tô Thụy đang hưng phấn trò chuyện, nàng căn bản không nói được câu nào.

Bị coi là người vô hình, Thẩm Mi cũng không cảm thấy không vui, trái lại, tâm tình nàng rất tốt. Nàng không ngờ Tô Thụy lại là học muội của Lý Ngạo Quân, càng không biết tình cảm hai người tốt như vậy. Nghĩ đến lần này mời Tô Thụy hợp tác, nhất định thành công rồi.

"Ngạo Quân, nghe chị Thanh Thanh nói bây giờ chị đã là tổng giám đốc tập đoàn Gia Lai?" Tô Thụy sùng bái nhìn Lý Ngạo Quân hỏi.

"Chẳng qua là Tổng thanh tra thôi." Lý Ngạo Quân sửa lại, sâu kín thở dài một hơi.

Tô Thụy thấy nàng ưu tư, cho là mình nói sai làm nàng buồn, liền nói lại. "Tổng thanh tra cũng là quản lý nha, chị còn trẻ như vậy, thật sự rất lợi hại rồi!"

"Lợi hại cái gì, chị vốn có thể làm tổng giám đốc đấy!" Lý Ngạo Quân cười tự giễu, cầm lấy chén rượu trước mắt uống một hơi cạn sạch, ánh mắt đảo qua Thẩm Mi đối diện, thấy nàng đang ngẩn đầu nhìn mình, âm thầm nhếch môi, cười khẽ.

Mí mắt Thẩm Mi khẽ động, hai người này ôn chuyện lâu như vậy, rốt cuộc khi nào mới nhập chính đề đây?

Cố gắng uống cạn cả ly rượu, thần sắc Lý Ngạo Quân càng tệ, nàng gục đầu xuống, hiển nhiên tâm tình không tốt.

Tô Thụy thấy nàng như thế, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thẩm Mi, nhưng Thẩm Mi căn bản không nhìn nàng, vẫn cúi đầu, không rõ tâm trạng.

"Chị Ngạo Quân, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tô Thụy nhẹ giọng hỏi, gương mặt vì xoắn xuýt mà nhăn lại.

"Đừng nói nữa, phạm vào tiểu nhân." Lý Ngạo Quân mệt mỏi thở dài một hơi, cầm lấy chai rượu rót đầy ly, ngửa đầu muốn uống.

Tô Thụy hoảng sợ, vội đè tay nàng lại, "Chị Ngạo Quân đừng uống nữa!" Dừng một chút, nàng lầm bầm. "Rượu đỏ uống như vậy rất phí nha."

Nghe nàng nói, Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân bất ngờ, lén nhìn Tô Thụy, cố gắng nhịn cười. Lý Ngạo Quân tiếp tục diễn, phối hợp đặt ly rượu trong tay xuống, cả người gục trên bàn, nhìn qua rất chán chường. "Thụy Thụy, học tỷ gặp người xấu, là người vô cùng vô cùng xấu!" Lý Ngạo Quân nói nhỏ, bĩu môi, rất là ủy khuất.

Thẩm Mi nhướng nhướng mày nhìn nàng, trong tâm chửi nhỏ một câu "Vô lại" rất thông minh lựa chọn không can dự, yên lặng theo dõi tình hình.

Nhìn học tỷ, thần tượng trong lòng nàng ngày xưa, Tô Thụy nhịn không được lên tiếng. "Ngạo Quân, ai khi dễ chị, nói cho em, em sẽ bảo ba ba giúp chị báo thù!" Tô Thụy hai mắt trợn tròn như lưu ly, quay hàm phình ra, cùng một đầu tóc xoăn vàng, quả thực đáng yêu vô cùng.

Lý Ngạo Quân sờ đầu nàng, "Nha đầu ngốc!" Trong lòng thầm nghĩ, Tô Thụy nếu thật gọi ba ba tới, việc nhỏ cũng có thể biến lớn, nàng không dám trêu vào đâu! Nghĩ vậy nhưng mặt nàng vẫn bất động, chỉ nặng nề khoát tay. "Chị không dễ chọc vậy đâu, chỉ cần hạng mục này thành công, chị vẫn còn cơ hội."

"Hạng mục?" Mắt Tô Thụy sáng lên. "Chị Ngạo Quân, là hạng mục gì? Cần em giúp đỡ không?"

Lời vừa nói ra, không chỉ có Lý Ngạo Quân, mắt Thẩm Mi cũng đều sáng lên, mặc kệ nói mò cái gì, tiểu nha đầu rốt cuộc cắn câu rồi.

"Gần đây, Gia Lai và Lôi thị chuẩn bị xây khách sạn mới ở khu đất ngoại thành, chị đang chịu trách nhiệm hạng mục này." Lý Ngạo Quân nghiêm mặt nói, tay chống cằm, có vài phần men say.

Tô Thụy "A" một tiếng, ngượng ngùng gãi đầu. "Hạng mục xây khách sạn sao? Hình như em không giúp được gì rồi." Ngoại trừ vẽ tranh thiết kế, những thứ khác nàng đều dốt đặc cán mai.

Thẩm Mi ngẩn đầu muốn lên tiếng, bị Lý Ngạo Quân nháy mắt ngăn lại. Đồng tử đảo tròn, Thẩm Mi gục đầu xuống tiếp tục trầm mặc, nhưng tai vẫn tập trung lắng nghe hai người đối diện.

"Nha đầu ngốc, em có thể cùng chị trò chuyện là đã giúp chị rồi." Lý Ngạo Quân cười khẽ, lần nữa nhấc ly, chậm rãi uống hết một ly nữa.

Tô Thụy nhăn mày dò hỏi. "Nếu không, em bảo cha bao hết toàn bộ khách sạn, như vậy có được không?"

"Phì!" Lý Ngạo Quân nhịn không được bật cười, tay ôn nhu xoa đầu Tô Thụy, "Cô bé này, sao vẫn còn ngây thơ như vậy."

Lời nói ôn nhu của nàng làm tâm Thẩm Mi run lên. Nàng ngẩn đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lý Ngạo Quân. Nhưng là nhìn Tô Thụy, không phải nàng. Không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, Thẩm Mi gục đầu, nhấp một hớp rượu, có chút chát.

Tô Thụy ngượng ngùng cười cười, nàng biết rõ Lý Ngạo Quân vẫn luôn xem mình là tiểu hài tử, lo lắng hỏi. "Ngạo Quân, chị biết em ngốc mà, có gì cứ trực tiếp nói, làm được gì em sẽ giúp?"

Mặc dù không ngẩn đầu, Thẩm Mi vẫn có thể hình dung ra đôi mắt hồn nhiên của Tô Thụy đang chớp như thỏ trắng. Ánh mắt Lý Ngạo Quân nhìn nàng, nhất định càng ôn nhu a. Nghĩ vậy, nội tâm Thẩm Mi lại không thoải mái, nàng nhíu mày, cho là mình đang bất bình Lý Ngạo Quân lợi dụng bạn bè. Nhưng vì hạng mục, kết quả mới là quan trọng nhất. Lại nói, Lý Ngạo Quân cũng không tổn thương cô bé kia, bất quá chỉ là... lợi dụng niềm tin.

Bên này, tâm tư Thẩm Mi trăm chuyển ngàn hồi, bên kia Lý Ngạo Quân đã trực tiếp mở miệng. "Thụy Thụy, bị khi dễ gì đó chỉ là chị nói đùa, nhưng mà, hạng mục này với chị thật sự rất quan trọng, chị cần em giúp đỡ."

Tuy không nghe hết những gì Lý Ngạo Quân nói, nhưng Thẩm Mi hiểu rõ ý nàng, không khỏi sững sờ. Thật không hiểu, rốt cuộc Lý Ngạo Quân đang giở trò gì, vừa mới vòng vo diễn kịch, lại đột nhiên trực tiếp nói ra mục đích của các nàng.

Tô Thụy rõ ràng cũng không bắt kịp câu chuyện, nàng chớp đôi mắt tròn nhìn Lý Ngạo Quân, vẻ mặt ngơ ngác. Thật lâu, nàng mới phản ứng, nhẹ giọng hỏi. "Ngạo Quân, chị muốn em giúp thế nào?" Giọng nàng yếu ớt, nghe có chút hoài nghi.

"Hạng mục lần này xem trọng nét phá cách, Thụy Thụy, em là nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, chị muốn..."

"Không được!" Nằm ngoài dự kiến của Thẩm Mi, Tô Thụy nhanh chóng cắt lời Lý Ngạo Quân, quả quyết cự tuyệt. Thẩm Mi kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Thụy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lý Ngạo Quân, muốn tìm đáp án trên mặt nàng, thế nhưng, Lý Ngạo Quân biểu cảm gì cũng không có, vẫn nhàn nhạt mỉm cười. Thẩm Mi chần chờ có nên nói gì không, Tô Thụy lại mở miệng.

"Ngạo Quân, thật xin lỗi, em rất muốn giúp chị, nhưng... em đã không vẽ từ lâu lắm rồi." Tô Thụy gục đầu xuống, tóc cắt ngang trên trán che đi cặp mắt nàng, lưu lại chút dư ảnh nhàn nhạt, Thẩm Mi như thấy được chút vị bi thương.

Cô bé đáng yêu tựa búp bê này, tựa hồ cũng có ưu thương.

"Nha đầu ngốc, chị sẽ không ép em." Lý Ngạo Quân rốt cuộc nói chuyện, nàng ngẩn đầu, giống như trưởng bối vuốt đầu Tô Thụy.

Tô Thụy ngẩn lên nhìn nàng, đôi mắt long lanh ngấn nước, ngay khi Thẩm Mi không hiểu chuyện gì, nàng đột nhiên rơi nước mắt, một giọt tiếp nối một giọt.

"Em nha, khi nào mới chịu lớn đây." Lý Ngạo Quân thở dài, giang tay nhẹ nhàng ôm nàng. "Đừng khóc, không vẽ thì không vẽ, chị không sao, yên tâm đi."

'Cái gì mà không sao, chúng ta đến đây không phải muốn mời cô ấy hợp tác sao?!' Thấy Tô Thụy khóc, Thẩm Mi cũng không có bao nhiêu đồng tình, trái lại, nàng cảm thấy tâm phiền, nhưng nhiều hơn là bất mãn Lý Ngạo Quân!

Thời điểm Tô Thụy đi, mắt vẫn còn hồng hồng, Lý Ngạo Quân tự mình tiễn nàng về phòng.

Lý Ngạo Quân vừa từ phòng Tô Thụy ra, liền thấy Thẩm Mi đứng tựa cửa, nàng cũng không kinh ngạc, tay chỉ hướng phòng mình đi tới.

Vẻ mặt Thẩm Mi không tốt, mắt cũng không nhìn Lý Ngạo Quân, nhưng bước chân vẫn theo sau nàng vào phòng.

"Giận sao?" Vừa đóng cửa, Lý Ngạo Quân xoay người nhìn về phía Thẩm Mi, vui vẻ hỏi.

Còn cười, Thẩm Mi nhịn thật lâu, lửa đã muốn bốc lên tận trời, trừng mắt nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói, "Lý tổng thương hương tiếc ngọc, tôi nào dám tức giận."

"Còn nói không tức giận, lửa trên đầu bốc lên rồi kìa." Lý Ngạo Quân cười càng vui vẻ, một đôi mắt phượng hào quang rực rỡ.

Thẩm Mi nắm chặt tay, mày lá liễu nhíu lại thật sâu, nàng không tiếp tục châm chọc, trực tiếp bày tỏ thái độ của mình. "Cô ấy rõ ràng sắp đồng ý, cơ hội tốt như vậy!" Sao có thể nói dừng là dừng!

"Cô ấy khóc." Lý Ngạo Quân nhíu mũi, bàn tay trắng nõn chống cằm như có điều suy nghĩ. "Cô không thấy sao? Cô ấy khóc đến thương tâm như vậy."

"Khóc? Lý Ngạo Quân, đừng nói với tôi là cô sợ nước mắt trẻ con nha?" Thẩm Mi trào phúng nói, trong lòng đang tính toán làm cách nào cứu vãn. Thật vất vả gặp được Tô Thụy, bảo nàng làm sao cam tâm!

Trong lúc Thẩm Mi suy tư, Lý Ngạo Quân nghiêm túc trả lời. "Tôi quả thực sợ nước mắt phụ nữ, không đành lòng a." Giọng nói nàng rất nhạt, cũng rất ôn nhu. Thẩm Mi ngước mắt, lúc này mới phát hiện Lý Ngạo Quân có chút xuất thần, tựa như, đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt cô đơn ấy lại làm nàng chua xót.

"Cho dù như vậy, cô cũng không thể nói bỏ là bỏ, không phải sao?" Thanh âm Thẩm Mi có chút do dự, nàng mất tự nhiên bỏ qua vấn đề, nghĩ thầm, tuy là hợp tác nhưng hai người cũng không làm chung công ty, chính mình không nên phê bình lập trường của cô ấy.

Lý Ngạo Quân chẳng biết khi nào đã thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn người bên cạnh, bỗng dưng bật cười, hỏi ngược lại. "Tôi có nói sẽ bỏ sao?"

Thẩm Mi chấn động, ngẩn đầu nhìn nàng, bắt gặp mắt phượng tươi cười, tràn đầy tự tin, chút cô đơn vừa rồi giống như chỉ là ảo giác. Lửa giận trong lòng Thẩm Mi không hiểu sao tiêu tan một chút, tâm tư cũng bình tĩnh lại. Nàng nhớ tới cuộc đối thoại của Tô Thụy và Lý Ngạo Quân, nhìn nàng xem thường hỏi. "Đều nằm trong kế hoạch của cô?"

Lý Ngạo Quân tựa tiếu phi tiếu, híp mắt nói, "Có một số việc, muốn gấp cũng không được." Thẩm Mi sững sờ, chợt nghe nàng gọi mình, thanh âm mị hoặc. "Mi Mi."

Không hiểu sao tâm lại run lên, Thẩm Mi lạnh lùng nói. "Cô, đến cùng là đang diễn trò hề gì?"

"Cô không tin tôi?" Lý Ngạo Quân không đáp chỉ hỏi lại, đôi mắt hề hề nhìn Thẩm Mi, tràn đầy ủy khuất. Nàng cách Thẩm Mi rất gần, chỉ cần bước về phía trước một bước, mặt có thể chạm nhau.

Thẩm Mi hầu như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Lý Ngạo Quân, theo từng nhịp thở phả vào mặt nàng. "Mặc kệ cô dùng cách gì, tôi chỉ quan tâm kết quả." Thẩm Mi trầm mặc, lạnh lùng nói.

"Được." Lý Ngạo Quân nghiêng đầu về phía trước, bày ra bộ dáng tươi cười.

Khuôn mặt yêu nghiệt đến gần làm tim Thẩm Mi đập nhanh hơn. Lý Ngạo Quân giơ tay nhẹ nhàng gạt tóc nàng, tai hơi lạnh.

"Mi Mi, tai cô, đỏ rồi." Thanh âm trầm thấp mang theo hương vị hấp dẫn, làm người nghe miệng đắng lưỡi khô.

Mặt Thẩm Mi càng đỏ, nội tâm bối rối. Nàng lạnh lùng đẩy tay Lý Ngạo Quân ra, lãnh đạm nói. "Hy vọng cô đừng để tôi thất vọng." Không để ý người đang cười sáng lạng, đẩy cửa ra ngoài.

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, nét cười trên mặt Lý Ngạo Quân dần dần biến mất. Nàng chậm rãi bước đến cửa sổ. Hàng cây đối diện lấp lánh dưới ánh đèn.

Không vẽ tranh nữa sao?

"Hiểu Tĩnh, là vì chị sao?"

Lý Ngạo Quân nhắm mắt lại, che giấu tâm tình nơi đáy mắt.

---------------

Tuần này đến đây thôi, hẹn mọi người tuần sau gặp lại.

P/S: chuyến công tác này rất thú vị nha, tất cả bí mật, yêu, hận, tình thù sẽ được bật mí trong chuyến đi này. Mọi người cùng edit hóng a!

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đế Tôn